Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 417



Chương 417

 

Võ Hạ Uyên mới vừa ngồi ở trên giường một lúc không lâu thì đã bị Trương Tấn Phong xoay người mình lại và đè cô xuống giường, Trương Tấn Phong nghiêm nghị lại cũng không quên dùng một tay đặt xuống album ảnh, ánh mắt của anh vẫn như vậy, nóng rực, chỉ khi đối mặt với Võ Hạ Uyên đang động tình mới có sự mãnh liệt sâu trong con người anh như vậy. Không lâu sau, trong phòng lại vang lên âm thanh tim đập và khuôn mặt đỏ bừng của hai người.

 

“Trang thứ ba trong album ảnh được chụp.

 

từ khi nào?” -Trương Tấn Phong vừa thở hổn hển vừa cố găng tra hỏi cô.

 

Trong đầu óc của Võ Hạ Uyên lúc này đều chỉ là hồ nhão, cô nghiêm túc nhớ lại một chút kí ức gì đó về bức hình đó, cô là nhớ lại hình ảnh lần trước khi chụp hình là lúc bản thân mình ở trong căn nhà cũ hôn môi người đàn ông, nhưng cô không có một chút sức lực mà nói chuyện, chỉ ầm ừ hai tiếng cho có lệ mà thôi.

 

Trương Tấn Phong rất không vừa lòng với sự đáp trả hờ hững này của cô, sau đó hai thân người lăn lộn cùng nhau đến đêm khuya.

 

Sáng sớm hôm sau, Võ Hạ Uyên vừa mở mắt ra, đã phát hiện không có bóng người nẵm bên cạnh mình, chuyện này đối với cô, Tổng giám đốc Phong luôn luôn là người có dục vọng mãnh liệt sâu trong con người của anh Võ Hạ Uyên cố gắng muốn ngồi dậy, sau đó thấy lưng và hông của mình như muốn chặt đứt đến nơi… Hai mắt cô mở to ra nhìn chăm chăm lên trần nhà, trong đầu cô chỉ còn lại có một câu: Là tôi cho cô sự tự do.

 

Hôm nay, Đỗ Minh Thông phát hiện Võ Hạ Uyên lại từng bước một tiến vào.

 

Đỗ Minh Thông biểu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chị Uyên, nói cho Tổng giám đốc Phong, gần như không sao là được rồi, đừng có như vậy… Khụ khụ, quá mức”

 

“Cậu cho rằng anh ấy sẽ nghe lời hay sao?” Võ Hạ Uyên ngồi ở trên ghế mềm mại, cô chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc “Là tự chị làm ra, chị thật không nên đưa cuốn album ảnh đó raI”

 

Đỗ Minh Thông biết việc qua này, nghe vậy cười nói: “Chị Uyên có thể bỏ được sao?”

 

Bất đắc dĩ, Võ Hạ Uyên trả lời ở trong lòng.

 

Đang nói chuyện thì Lưu Sầu Định đẩy cửa tiến vào, cô hơi chút sửng sốt một chút khi thấy Lưu Sầu Định, sau đó lộ ra một nụ cười.

 

Cô trong lòng thật sự hiểu rõ, đây là một đêm sau khi Lưu Sầu Định suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cô cũng không muốn hỏi nhiều, mà là nhìn Lưu Sầu Định mở cửa bước vào.

 

Đỗ Minh Thông có việc nên rời đi trước, trong phòng chờ giờ chỉ còn lại hai người. Lưu.

 

Sâu Định lên tiếng: “Chị Uyên, tối hôm qua Tạ Nhi Đinh đã nói như vậy… Cô ta làm sao mà bây giờ mới đến?”

 

“Muốn biết thật sao?” Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn Lưu Sầu Định liếc mắt nhìn cô một cái, cô hơi hơi nhướng mày.

 

“Vâng”

 

Võ Hạ Uyên thuận tay bóp nát viên thuốc giấu ở bên trong cổ tay áo, bàn tay trắng vung lên ở trên mặt Lưu Sầu Định, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng bay bổng, linh hồn giống như muốn tách ra khỏi thể xác, cô thấy được chính mình cùng Võ Hạ Uyên như ở trên trời cao.

 

Lưu Sầu Định: “A”

 

Võ Hạ Uyên nhúng nước sạch vẩy một ít lên mặt Lưu Sầu Định, nhìn thấy cô hoàn hồn, vẻ mặt kinh hoàng, cười nói: “Đừng sợ, em có thể hiểu rằng đây là một loại thuật thôi miên”

 

“Chị Uyên, làm sao mà chị có thể làm được mọi thứ.

 

“Lời này chị nghe người khác nói vô số lần” – Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Kỳ thật chị thà rằng thiếu đi một ít, tất cả đều bị ép trong tình cảnh khó khăn, như vậy không thoải mái, hơn nữa…”

 

Võ Hạ Uyên một tay đè đè eo mình: “Không đủ hiểu biết thì sao có thể chiếm được trái tim của Tổng giám đốc Phong nổi danh khó tính chứ? Em cho rằng người mà em lệ thuộc vào là ai?”

 

“Chị Uyên, chị cảm thấy một người nam nhân thích một nữ nhân, nhất định là bởi vì nguyên nhân thực tế hay sao?”

 

“Bằng không thì sao đây?” – Võ Hạ Uyên dừng lại, bình tĩnh nhìn Lưu Sầu Định: “Hạ Khương Linh năm đó thích em, chẳng lẽ không phải bởi vì bề ngoài của em hay sao?

 

Nếu mặt emlà mặt đầy rỗ, conngười tâm địa lại chín phần lương thiện, anh ta sẽ xem trọng và cho em một cái liếc mắt hay sao? Tỉnh đi, chuyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem khi xưa đều không viết như vậy, mà Tổng giám đốc Phong của các người năm đó trời xui đất khiến lần đầu tiên muốn tôi, cũng là vì tôi lớn lên xinh đẹp không kém” Bằng không chính mình năm đó dám đi lên, đã sớm bị Phùng Bảo Đạt kéo đi ra ngoài chôn rồi.

 

“Sau lại anh ấy thích chị à, là bởi vì chị không gây phiền toái, thông minh” Hai điểm này Võ Hạ Uyên vẫn nên khoe khoang một chút: “Chị có thể cho anh ấy đủ mặt mũi, nên cho dù năm đó bên người anh ấy không phải không có phụ nữ vây quanh, mà anh ấy lại đem chị lăn lộn cũng quá sức, cho chị đứa bé đầu tiên..” Võ Hạ Uyên dừng một chút: “Bất quá hiện tại hết thảy đều rất tốt, chị nói thật, Tạ Nhi Đinh làm những việc đó, đối với chị hiện giờ mà nói, cũng chỉ như vậy”

 

‘Võ Hạ Uyên cuối cùng nói: “Sầu Định à, nếu em có thể sống thành bộ dáng như chị hiện giờ thì em sẽ phát hiện đủ loại lo lắng từ trước đến giờ kỳ thật không đáng là cái gì cả đâu”

 

Lưu Sầu Định không nói chuyện, đáy mắt lại phát ra ánh sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.