Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 418



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 418

 

Trong cuộc họp các cổ đông, Lê Hào lần thứ năm nhìn thấy Tổng giám đốc Phong nhếch môi cười nhạt, bất đắc dĩ đi đến nháy mắt một cái.

 

Cần thiết sao… Buổi sáng, Tổng giám đốc.

 

Phong vẫn luôn cầm di động để xem, anh ta hơi hơi ghé sát vào nhìn, phát hiện là độ phân giải không cao lắm tấm hình gia đình chụp ảnh chung, như là thành phẩm quay chụp, có vợ có con trai, sau đó Tổng giám đốc Phong giống như là dây thần kinh nào đó bị chập mạch, sáng sớm đã vui vẻ đến, không phải, bọn họ mỗi ngày đều phải gặp mặt.

 

“Tổng giám đốc Phong”-Một vị cổ đông có tuổi chợt mở miệng: “Lúc trước chúng ta và Trương thị có một mối hợp tác lớn nhưng mà tôi nghe nói gần đây nhất bên trong Trương thị rung chuyển bất ổn, ngài xem…..”

 

“Người quản lý Trương thị vĩnh viễn đều là Trương Thiên Định” Trương Tấn Phong bình tĩnh nói tiếp: “Chỉ cần tôi còn tồn tại một ngày”

 

Có mấy người đột nhiên chuyển biến sắc mặt, nghe lời này của Trương Tấn Phong thế có nghĩa là muốn hạ bệ Trương Văn Thanh.

 

Kỳ thật bọn họ ít nhiều đã nghe đồn về Trương Thiên Định và Trương Văn Thanh, vốn định cạnh tranh công bằng với nhau, có thể ngư ông đắc lợi, nhưng Trương Tấn Phong một khi nhúng tay vào, việc này lập tức không giống nhau. Tin tưởng rằng Trương Tấn Phong nếu muốn thâu tóm Trương thị rồi lại trả lại, cũng chỉ cần động một ngón tay.

 

“Cùng Trương thị hợp tác làm dự án..”Trương Tấn Phong trầm ngâm: “Tài chính lại thêm vào một nửa” Anh đảo mắt muốn nhìn, một nhà Trương Văn Thanh dựa vào cái gì mà dã tâm lại bừng bừng đến như vậy.

 

Buối chiều Võ Hạ Uyên và Lưu Sầu Định đi chụp quảng cáo, từ địa điểm chụp quảng cáo công ty tới khi được ra đứng ở bên hoa viên thì thấy Tạ Nhi Đinh.

 

Võ Hạ Uyên mở di động ra, nhìn thấy người đàn ông phát tin tức: Cô chủ, Tạ Nhi Đinh đi ra khỏi cửa, vẫn luôn đứng nơi bảng quảng cáo dưới lầu.

 

‘Võ Hạ Uyên buồn bực, đoạn hành trình này cũng không có công bố ở trên mạng, Tạ Nhi Đỉnh là làm sao mà biết được?

 

“Sầu Định, có phải ở trên người của em có thứ gì hay không?” Võ Hạ Uyên hỏi “không có mà..” Lưu Sầu Định chợt suy nghĩ, siết chặt túi của mình, di động?

 

“Nếu như đó là sự thật, tôi đây cũng phải nói rõ là Tạ Nhi Đinh này cũng thật là đáng ghê tởm” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói tiếp: “Cũng là chủ của một nhà, làm sao mà lại có thể nhàm chán đến mức độ như vậy cơ chứ?”

 

“Cô rõ ràng biết tôi không ám chỉ chuyện này!” Tạ Nhi Đinh có chút áy náy, bởi vì cô ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, như thể cô ta đã làm hoặc nói điều gì đó đặc biệt quan trọng trong ký ức trống rỗng đó.

 

“Tự cô muốn ngồi xuống, tự cô muốn ngủ, đừng đổ trách nhiệm lên chúng tôi chứ” Võ Hạ Uyên thì thào nói: “Chỉ có thể”

 

“Chị Uyên, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp quay quảng cáo tiếp theo”

 

Lưu Sầu Định cố ý nói như vậy.

 

Quả nhiên, vẻ mặt của Tạ Nhi Đinh thay đổi, cô ta cười nhạo: “Quả nhiên là một người đã trở thành một ngôi sao lớn, cách người ta nói chuyện cũng khác hẳn”

 

“Chứ sao nữa?” Lưu Sầu Định vặn lại: “Cô vẫn còn muốn đổ lỗi cho cái chết của Tạ Tố cho tôi sao?”

 

‘Vẻ mặt của Tạ Nhi Đinh ngây ra một lúc, nhỏ giọng gầm lên: “Cô nói cái gì?!”

 

“Không hiểu sao?” Lưu Sầu Định chậm rãi đến gần: “Tạ Nhi Đinh, tôi thực sự rất tò mò, rốt cuộc thì trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, chẳng nhẽ cô thực sự cho rãng sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi sao?”

 

Tạ Nhi Đinh liên tục lùi về phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.