Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 438



Chương 438

Nói đến chuyện ngắn, Trương Tấn Phong vô cùng tán thành, thật ra nếu có thể, anh thà chỉ có một mình mình được nhìn Võ Hạ Uyên.

 

Trương Tấn Phong rút ví, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Võ Hạ Uyên: “Quẹt thẻ của anh”

 

Võ Hạ Uyên: “Em có rồi.

 

Trương Tấn Phong kiên quyết: “Quẹt thẻ của anh”

 

Không thể không nói, thủ đoạn này có tâm thường không?

 

‘Vô cùng tầm thường? Có động lòng không? Võ Hạ Uyên nhận lấy tấm thẻ, bày ra vẻ mặt động lòng.

 

Chuyện mua sắm ở trung tâm bây giờ, bất kể là cấp bậc nào, dù Võ Hạ Uyên nhắm mắt cũng có thể mua được, dù sao cô có thể mua được hết tất cả.

 

Võ Hạ Uyên đi loanh quanh hai vòng, cuối cùng chọn một chiếc váy dài đến đầu gối màu tím đen, vừa đến mắt cá chân, phối cùng một đôi giày cao gót màu đen, vô cùng có khí chất.

 

“Chiếc váy này rất đẹp” Người phục vụ trong cửa hàng này cũng có thể coi là đã từng nhìn thấy rất nhiều người giàu có, trong đó cũng có rất nhiều người ưa nhìn, tính tình ôn hòa, nhưng vị khách hàng trước mặt thuộc dạng vô cùng xinh đẹp, nhìn còn khá quen mắt.

 

“Thật không?” Võ Hạ Uyên cười xoay người trong gương, bản thân cô cũng rất vừa lòng.

 

“Này? Tôi thấy chiếc váy này cũng rất đẹp.” Có người nói.

 

Qua gương Võ Hạ Uyên phát hiện ra rằng họ đang nhắc đến chiếc váy cô đang mặc, nhưng cô cũng không quan tâm.

 

Một người phụ nữ khác cùng nhóm nhìn Võ Hạ Uyên từ trên xuống dưới, cuối cùng hơi hất cằm: “Vậy thì thử xem”

 

Người phục vụ lập tức tỏ ra khó xử: “Xin lỗi, đây là mẫu giới hạn, cửa hàng của chúng tôi chỉ có một chiếc”

 

“Một chiếc?!” Người phụ nữ nhìn Võ Hạ Uyên.

 

Võ Hạ Uyên mỉm cười nhìn nhân viên phục vụ cười: “Tôi thích chiếc váy này, gói lại cho tôi đi”

 

“Gói cái gì mà gói? Bao nhiêu tiền mà cô đòi mua?”

 

Nhân viên: “640 triệu.”

 

Nghe giá, người phụ nữ nghẹn ngào, người đi cùng không biết nghĩ gì, liền đánh nhẹ vào người cô ta, cô ta vội vàng nói: “Tôi trả 680 triệu!”

 

Võ Hạ Uyên dừng lại nhìn người phục vụ: “Những thứ đã định giá rõ ràng thì nên là người đến trước lấy trước, không phải giá cao hơn thì được đúng không?”

 

Nhân viên phục vụ càng đau khổ hơn, tại sao lại gặp phải tình huống này? Hai phụ nữ giàu có cùng tranh hàng! Cô nhân viên vội vàng nói: “Tôi sẽ hỏi quản lý”

 

Võ Hạ Uyên khá hiểu chuyện: “Đi đi”

 

“Xi! Hóa ra là thiếu mấy chục triệu. Không phải tôi có ý gì đâu, nhưng không mua được thì đừng mua”

 

Võ Hạ Uyên cũng không thèm nhìn bọn họ, trước giờ cô chưa từng nghe chó sủa.

 

Lúc Võ Hạ Uyên thay quần áo xong, người phục vụ mới quay lại, cô ấy cầm theo chiếc váy, cười nói với Võ Hạ Uyên: “Thưa cô, quản lý của chúng tôi nói, cô đến trước. Cô đã thoải mái như vậy nên chiếc váy này thuộc về cô”

 

“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên cười.

 

Cô không biết rằng người quản lý đang đứng ở hành lang bên cạnh, hầu như tất cả các cửa hàng gần đó đều có vốn đầu tư ET. Mà ngày đầu tiên các giám đốc điều hành vào làm, việc họ phải làm là ghi nhớ ngoại hình của Mợ chủ Uyên để cung cấp dịch vụ toàn diện.

 

“Này, này! Có tiền không kiếm, mấy người là kẻ ngu ngốc sao?!” Hai người phụ nữ kia nói.

 

Khi thấy vậy, người quản lý vội vàng chạy tới và đích thân hộ tống Võ Hạ Uyên xuống, anh ta liếc nhìn bọn họ trước khi rời đi, bình tĩnh nói: “Còn gây chuyện thì đuổi ra ngoài”

 

Bỏ qua sự kinh ngạc trên khuôn mặt của người khác, người quản lý nghĩ rằng mình thật tuyệt vời! Đùa à, những nơi khác không nói, nhưng ít nhất ở Nam Thành không có người phụ nữ nào có thể bắt nạt được Mợ chủ Uyên. Hôm nay, nếu Mợ chủ Uyên phải chịu ấm ức ở đây, rất có thể ngày mai Tổng giám đốc Phong sẽ đuổi hết bọn họ đi!

 

‘Võ Hạ Uyên không biết nên vẫn cảm thấy cách phục vụ của trung tâm thương mại này vô cùng chu đáo, cô cười nói: “Cảm ơn”

 

Người quản lý chân không vững, cảm thấy vợ tổng giám đốc thật sự vô cùng xinh đẹp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.