Chương 444
Khi hai cô gái Võ Hạ Uyên quay lại, họ thấy Trương Tấn Phong đang rót trà và uống với tâm trạng thoải mái, trong khi Hạ Khương Linh thì mang vẻ mặt vô cùng xấu xí.
Võ Hạ Uyên nhịn không được: “Anh bắt nạt người ta à?”
“Em đùa anh à” Trương Tấn Phong nhấp một ngụm trà: “Anh Hạ là ai chứ, làm sao có thể bị ức hiếp vô cớ?”
Võ Hạ Uyên liếc nhìn Lưu Sầu Định, trong lòng thầm nói, điểm yếu của người khác là ở trong tay anh mà.
Thấy hai người đàn ông không nói gì, Võ Hạ Uyên cũng không thèm hỏi han, ở lại một lúc rồi cùng Trương Tấn Phong rời đi.
Họ không về nhà, chính xác là Võ Hạ Uyên bắt Trương Tấn Phong đưa đến bệnh viện số 1 thành phố.
“Em làm gì vậy?” Trương Tấn Phong vẻ mặt sững sờ.
“Kiểm tra toàn diện, em đã sắp xếp mọi thứ.”
Trương Tấn Phong có chút chột dạ: “Không cần”
“Và vấn đề này, anh không có quyền lên tiếng, em nói thế nào thì làm thế” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói.
Hai người đi trên con đường chuyên dụng, một số tạp âm vang lên từ xa, Võ Hạ Uyên kiên nhẫn đợi ở cửa khoảng bốn mươi phút, Trương Tấn Phong từ bên trong đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị xấu xí, biết đàn ông vô cùng khó chịu chuyện này, ‘Võ Hạ Uyên liền vuốt tay anh, nhét vào tay anh loại kẹo mà Đức Minh thích ăn nhất.
Trương Tấn Phong cầm chặt viên kẹp, mím môi, nói: “Em coi anh như con trai à?”
“Không phải ngày nào anh cũng kêu ầm ï chia đồ ăn vặt với Đức Minh sao?” Võ Hạ Uyên bày ra vẻ mặt vô tội.
Trương Tấn Phong không nhịn được cười thành tiếng.
“Mợ chủ Uyên, nhìn tổng thể thì không tệ, nhưng chúng tôi nhận thấy rằng Chủ tịch Trương có triệu chứng huyết áp thấp.
Gần đây có lẽ thỉnh thoảng có triệu chứng chóng mặt và buồn ngủ-‘ Bác sĩ nhìn vào biên bản khám bệnh và nói một cách chân thành.
Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong, ánh mắt sắc bén: “Anh có không?”
Trương Tấn Phong suýt chút nữa không nhịn được, nhưng cuối cùng thì anh vẫn là Trương Tấn Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có cảm giác.”
Bác sĩ nhìn Trương Tấn Phong đầy ẩn ý: “Còn phải chú ý nhiều hơn”
Bởi vì cái liếc mắt của bác sĩ, dù sau này Trương Tấn Phong có giải thích thế nào, Võ Hạ Uyên cũng không tin.
“Không sao, đừng nghe lời bác sĩ nói bậy” Trương Tấn Phong nắm lấy tay Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên nóng nảy: “Anh còn mặt mũi nói à?! Người khác không biết anh, chẳng nhế em cũng không biết anh sao?
Sao có thể cứng miệng như vậy chứ. Mạnh mẽ trước mặt người ngoài là được, nhưng lại trốn tránh em, anh có ý gì? “
Hôm nay, một tài xế khác đang lái xe, và trái tim của anh ta đã rung lên khi nghe những lời nói, trời ơi, ai đó đang quát Chủ tịch Trương! Anh ta liếc qua kính chiếu hậu, sau đó nóng lòng muốn trừng lớn mắt, bởi vì Chủ tịch Trương rõ ràng đang rất thích thú.
Trái tim Trương Tấn Phong vô cùng mềm mại, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Từ giờ anh sẽ nói với em, được không?”
Không ngờ, cơn giận của Võ Hạ Uyên gần như đốt cháy nóc xe: “Vừa rồi đều là tôi đang lừa anh cả thôi Trương Tấn Phong! Anh thật sự giấu tôi chuyện gì đó!”
Trương Tấn Phong: “…” Anh cũng có ngày rơi vào bây của người khác sao?
Trương Tấn Phong còn đang nghĩ cách đáp lại, tài xế đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Ông chủ, mợ chủ cẩn thận!”
Võ Hạ Uyên chưa kịp phản ứng đã được Trương Tấn Phong kéo vào trong lòng, từ đầu gối trở lên đều được cánh tay dài của anh bao bọc, một âm thanh cọ xát chói tai vang lên, chiếc xe quay ngoắt lại, rồi tông vào hàng cây bên đường.
“Trương Tấn Phong?! Trương Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên hoảng sợ.
“Không sao” Trương Tấn Phong võ vỗ lưng Võ Hạ Uyên, nhẹ giọng dỗ dành, nhưng sắc mặt lại vô cùng xấu.
Người tài xế tái mặt vội vàng giải thích: “Ông chủ, tôi cũng không ngờ bà già này lại xông lên đột ngột như vậy”.
“Đột ngột?” Trương Tấn Phong lạnh giọng.
Võ Hạ Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là làn đường dành cho xe cơ giới và đèn giao thông phía trước rất ít, người đi bộ thực sự không nên đi bộ qua đây.