Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 480



Chương 480

Chờ người kia đi thật xa, mặt Tô Nguyệt Đình vẫn còn đỏ lựng. Trần Quốc Bảo là người sơ ý, nhíu mày nghiêm túc hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu hả? Sao mặt đỏ vậy?”

 

Anh nói rồi giơ tay lên chạm vào Tô Nguyệt Đình, lại phát hiện thân thể cô căng cứng, nơi bị mình chạm vào nổi da gà như bị điện giật. Ánh mắt Trần Quốc Bảo sâu thẳm. Anh nghe nói thỉnh thoảng sẽ có thai phụ hứng thú rất mạnh, vì thế khẽ hỏi: “Nơi này không tiện, chúng ta về rồi nói Tô Nguyệt Đình ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Trần Quốc Bảo, nhất thời tức mà không biết nói sao. Cô đấm mạnh lên vai anh, nhưng Trân Quốc Bảo lại cảm thấy như đang gãi ngứa cho mình.

 

“Anh đứng đắn chút được không?” Tô Nguyệt Đình hiếm khi nổi giận.

 

Trần Quốc Bảo càng ngây người: “Anh đứng đắn m: Tô Nguyệt Đình đi vào rạp chiếu phim, không muốn quan tâm Trần Quốc Bảo. Trân Quốc Bảo vừa lấy thịt nướng vừa kêu Tô Nguyệt Đình: “Em chờ anh với! Đừng đi lung tung.”

 

Hai người ở ngoài cửa ăn thịt nướng, xách vào rạp thì sẽ có mùi. Tô Nguyệt Đình ăn không hết cây cuối cùng, Trần Quốc Bảo rất tự nhiên cầm lấy, thành thạo giải quyết xong: “Bây giờ vào rạp là vừa kịp giờ”

 

“Khoan đã” Tô Nguyệt Đình lấy khăn tay: “Mặt anh dính ớt kìa”

 

“Chỗ nào? Chỗ nào?” Trần Quốc Bảo lau lung tung.

 

Tô Nguyệt Đình thật sự không thể nhịn được: “Đừng nhúc nhích”

 

Ngón tay cô mịn màng như tơ lụa, có mùi hoa nhài thoang thoảng.

 

Trần Quốc Bảo vẫn không nhúc nhích, mặc cho Tô Nguyệt Đình lau sạch giúp mình.

 

“Được rồi” Tô Nguyệt Đình cười nói.

 

Trần Quốc Bảo cảm thấy yên bình, cầm tay Tô Nguyệt Đình: “Chúng ta vào thang máy”

 

Vào rạp chiếu phim, ghế của hai người ở giữa dãy thứ tư, không gần cũng không xa, trải nghiệm xem phim tốt nhất. Trần Quốc Bảo căn dặn Tô Nguyệt Đình: “Nếu cảm thấy âm hưởng lớn quá, không thoải mái thì chúng ta sẽ rời đi”

 

“Vâng” Tô Nguyệt Đình gật đầu, nhưng vẫn nghĩ kiểu gì cũng phải xem cho hết phim, không thì sẽ rất khó chịu.

 

Trần Quốc Bảo còn mua bỏng ngô, gọi một ly trà sữa nóng cho Tô Nguyệt Đình. Vừa ngồi xuống chưa được mấy phút thì đã có một cặp tình nhân dỗi nhau, xem ra là bạn trai không chọn được chỗ ngồi tốt nên bạn gái không chịu. Trân Quốc Bảo thầm nghĩ đúng là đồ hèn, đồng thời ném một viên bỏng ngô vào miệng.

 

Anh nghe thấy cô kia mắng một câu “Đồ phế vật”, thầm nghĩ sáng nay chưa đánh răng? Chuyện to tát lắm hay sao mà mắng người kia kiểu đó? Nếu là mình thì bất quản là nam hay nữ, kiểu cũng phải cho đối phương biết thế nào là lễ hội.

 

Vẫn là người bên cạnh mình ngoan. So sánh hai bên, Trần Quốc Bảo cảm thấy Tô Nguyệt Đình thật tốt.

 

Đang nghĩ vậy thì cậu kia đi tới, xem ra là muốn đổi chỗ với Trần Quốc Bảo. Song không chờ đối phương lên tiếng, Trần Quốc Bảo đã lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Đừng nói là cậu kia, ngay cả cô gái đứng đăng sau cũng hoảng sợ, lập tức kéo tay bạn trai rời đi.

 

Đúng là chiều ra tật xấu, Trần Quốc Bảo cười nhạo, cầm tay Tô Nguyệt Đình ngắm nghía, thầm nghĩ ăn kiểu gì mà sao bàn tay mềm nhũn thế không biết.

 

Tô Nguyệt Đình lại đỏ mặt.

 

Điện ảnh nhanh chóng bắt đầu, bởi vì là phim bom tấn nửa năm trước đã được mọi người chú ý nên hiệu ứng và cốt truyện đều không tồi. Trân Quốc Bảo xem mấy phút, liếc nhìn thấy Tô Nguyệt Đình nhúc nhích, lập tức ghé qua khẽ hỏi: “Em thấy khó chịu hả?”

 

Không chờ Tô Nguyệt Đình trả lời, anh đã thuần thục đặt tay lên sau eo cô, quả nhiên hơi cứng đờ.

 

“Lại đây” Trần Quốc Bảo dẹp tấm chắn ngăn cách để Tô Nguyệt Đình tựa vào lòng mình. Ban đầu cô còn không muốn, nhưng vòng tay này vừa thoải mái vừa ấm áp, không lâu sau cô đã thỏa hiệp, cam chịu Trần Quốc Bảo bóp eo cho mình, còn mình thì ăn bỏng ngô, xem phim càng thoải mái hơn.

 

Trần Quốc Bảo bật cười. Cô nhóc này còn rất biết hưởng thụ.

 

Hơn hai tiếng, Tô Nguyệt Đình xem cực kỳ sung sướng, Trân Quốc.

 

Bảo vẫn luôn mát xa eo và đùi cho cô, nói thật, không khó chịu như tưởng tượng.

 

Điện ảnh kết thúc, Trần Quốc Bảo giữ Tô Nguyệt Đình lại. Chờ mọi người rời đi gần hết mới đỡ cô đứng dậy, không yên lòng nói: “Có phải đùi còn khó chịu không?” Ngồi lâu như vậy, chắc chắn là hơi sung huyết.

 

“Còn được” Tô Nguyệt Đình hoạt động chân một chút.

 

Hiếm khi mới được hưởng thụ một lần, Tô Nguyệt Đình rất vui vẻ, sắc mặt hồng hào, vẫn luôn mỉm cười. Quan hệ giữa cô và Trần Quốc Bảo thật sự dần dần cải thiện, mặc dù cô không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng Tô Nguyệt Đình đã không có dũng khí hỏi đến cuối cùng.

 

“Em còn sức lực không?” Trần Quốc Bảo hỏi: “Anh dẫn em đi chơi ở công viên nước”

 

“Vâng” Tô Nguyệt Đình đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.