Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 59: Không bằng một góc vợ anh





Đợi nữ đồng nghiệp này đi rồi, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Trương Tấn Phong đang cười với Võ Hạ Uyên: “Về thôi.”

Lên xe, Võ Hạ Uyên không kiềm được hỏi: “Cô ta ở đây làm khùng điên cả buổi, anh không thấy à?”

“Nhìn thấy” Trương Tấn Phong khởi động xe.

“Không có cảm giác gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.

Trương Tấn Phong nhàn nhạt liếc cô: “Em đang chế nhạo anh?” Không biết nghĩ đến cái gì, người đàn ông cười cười: “Dáng vẻ không bằng một phần nghìn của vợ anh, có gì đáng xem?”

Được Trương Tấn Phong khen, Võ Hạ Uyên có hơi không đỡ nối, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thật sự thấy em đẹp sao?”

“Ừm” Ý cười trong mắt tổng giám đốc Trương từ từ lan ra: “Nhất là lúc ngăn chặn người phụ nữ khác tiếp cận anh.”

Võ Hạ Uyên: “…”


Võ Hạ Uyên không giống mấy người phụ nữ kia, mặc người ta định đoạt, cô có cá tính, còn ương ngạnh, Trương Tấn Phong chỉ nói đến đây, còn nói nữa, anh không nỡ khiến cô tức giận.

Dưới sự cầu xin van nài của Võ Hạ Uyên, cuối cùng Trương Tấn Phong đã bỏ việc đưa đón mỗi tối, nữ đồng nghiệp kia không biết vì sao cân bằng lại, lúc nào cũng nói: “Mấ ấm nhà giàu kia, bây giờ chỉ thích đồ tươi mới, vẫn là bạn trai tôi tốt, chỉ cần đáp ứng được đều cho tôi”

Võ Hạ Uyên không thể hiểu, mặc kệ cô ta rồi bỏ đi.

Cũng có người nhìn không nổi mà nói giúp: “Dựa vào điều kiện của Võ Hạ Uyên, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ động lòng, có một số thứ trời ban, người cố sức cũng kiếm không ra”

Khoảng thời gian bận rộn nhất cứ trôi qua trong ồn ào như thị “Võ Hạ Uyên, đây là văn kiện khẩn, yêu cầu rất cao, chúng tôi không nhận nổi, hay là cô xem…”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhận ra là Úc Phương, là người thường nói giúp cho cô, vì vậy thân thiện nói: “Được, lát nữa tôi làm.”

“Được.”

Buổi trưa tổng giám đốc đích thân đến, hỏi tài liệu kia đã dịch đến đâu rồi, vừa hay Võ Hạ Uyên đã gõ xong từ cuối cùng, đứng dậy nói: “Lập tức xong ngay, tổng giám đốc Lưu đợi một lát, tôi rà lại một lát.”

Ánh mắt của tổng giám đốc Lưu đảo qua người Võ Hạ Uyên, anh ta thường ở trên lầu không đi xuống, cũng ít khi tham gia tuyển người của công ty, vì vậy không biết khi nào tuyển được cái người ưu tú này.

Võ Hạ Uyên cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của tổng giám đốc Lưu, cô giả bộ không nhìn thấy, Võ Hạ Uyên có nghe nói, Lưu Trung Nghĩa này hơi… Háo sắc.

“Tổng giám đốc Lưu, xong rồi” Võ Hạ Uyên đưa bản in của văn kiện cho Lưu Trung Nghĩa.

Lưu Trung Nghĩa rề rà nhận lấy, lúc sắp đi lại nhìn Võ Hạ Uyên mấy cái, còn có chút lưu luyến không nỡ.

Úc Phương đi qua, hạ giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lưu thế nào, cô cũng biết…

Tôi thấy ánh mắt anh ta kỳ kỳ, sau này cô nên cẩn thận hơn”

“Tôi biết rồi” Võ Hạ Uyên gật đầu.

Sau đó mấy lần, tổng giám đốc Lưu cứ viện cớ gọi Võ Hạ Uyên đến văn phòng, Võ Hạ Uyên đều khéo léo tránh đi, năm giờ chiều hôm nay, đột nhiên Đào Ngọc Ánh đi tới, chính là người đứng trước xe của Trương Tấn Phong, thường ngày đã quen lên án Võ Hạ Uyên, lúc này vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng: “Ê, đây là tài liệu cấp trên chỉ đích danh cô dịch, dịch xong đưa đến địa chỉ này”

Trên tài liệu dịch còn có một tờ giấy ghi địa chỉ, yêu cầu trước tám giờ.


Võ Hạ Uyên hoài nghỉ: “Công ty chúng ta không phụ trách gửi đi mà.”

“Ai kêu năng lực làm việc của cô mạnh”

Đào Ngọc Ánh chế nhạo: “Hơn nữa, đã giờ này rồi, nhân viên chuyển phát của công ty đều tan làm rồi, đồ cô dịch thì đương nhiên cô chịu trách nhiệm đưa đi, không lẽ còn muốn tôi giúp cô?”

Võ Hạ Uyên phất tay: “Được rồi, tôi biết rồi Làm xong cũng đã bảy giờ tối, Võ Hạ Uyên gửi cho Trương Tấn Phong cái tin nhắn lập tức về nhà xong, tắt đèn rời công ty.

Địa chỉ là một quán ăn gần đó, Võ Hạ Uyên nghĩ rằng đối phương định bàn việc làm ăn trên bàn tiệc, càng có ý định đưa cho.

quầy lễ tân rồi đi, không ngờ nhân viên phục vụ sau khi nhìn thấy lập tức mời cô lên lầu.

Có lẽ văn kiện này khá quan trọng, Võ Hạ Uyên an ủi bản thân.

Nhân viên phục vụ dẫn Võ Hạ Uyên đến trước một phòng đã đặt sẵn, ý muốn cô đi vào.

Võ Hạ Uyên nghỉ hoặc đứng trước cửa ít phút rồi đẩy cửa vào.

Đây rõ ràng là phòng nghỉ, Võ Hạ Uyên tức thì cảnh giác, sau đó cửa phòng tắm mở.

ra, Lưu Trung Nghĩa quấn khăn tắm từ trong đi ra Thực ra điều kiện của Lưu Trung Nghĩa khá được, thân hình cao ráo, lại là đàn ông độc thân, nữ nhân viên vừa vào công ty chưa rõ chuyện đời, ít nhiều đều từng thích anh ta, nhưng Võ Hạ Uyên không giống vậy, nhìn Trương Tấn Phong quá nhiều, nhìn đến người khác chỉ cảm thấy bình thường Lưu Trung Nghĩa tự cho mình rất đẹp trai, thực tế Võ Hạ Uyên chỉ thấy đầy mỡ.

“Tổng giám đốc Lưu” Võ Hạ Uyên hơi hiểu ra, đồng thời trong lòng mảng mỏ Đào Ngọc Ánh mấy lần, cô đặt văn kiện xuống, lùi lại: “Tôi đã mang đồ đến, trong nhà còn có việc, tôi đi trước đây”

“Này, đừng đi vội!” Lưu Trung Nghĩa sải bước vượt lên trước nắm lấy khuỷu tay Võ Hạ Uyên, còn sờ mó vuốt ve, khiến Võ Hạ Uyên nổi hết da gà.

“Không được tổng giám đốc Lưu, tôi thật ó ” Võ Hạ Uyên không chút do dự giằng tay ra.

Động tác của Võ Hạ Uyên đã chọc tức Lưu Trung Nghĩa, người đàn ông lập tức sầm mặt, lấy giọng điệu cấp trên ra lệnh: “Thế nào, tôi kêu cô ở lại uống tách trà cũng không được?”

Thái độ Võ Hạ Uyên cứng rắn: “Không uống”

Lưu Trung Nghĩa thấy Võ Hạ Uyên cứng mềm đều không chịu, ánh mắt lại đảo qua gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ như ngọc, đầu nổ ầm một tiếng, ôm lấy Võ Hạ Uyên, hôn lung tung lên tóc cô, thân mật nói: “Còn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Nếu không có ý định này thì sao cô lại đến chứ?”


“Là Đào Ngọc Ánh kêu tôi gửi văn kiện!”

Võ Hạ Uyên cố gắng tránh thoát: “Buông ra!”

Đồng thời cô cảm thấy có thứ gì đó đâm vào.

sau hông, nháy mắt Võ Hạ Uyên cứng người, đột nhiên buồn nôn, cô không nghĩ ngợi, đạp một phát lên chân của Lưu Trung Nghĩa Lưu Trung Nghĩa bị đau, Võ Hạ Uyên nhân cơ hội tránh thoát, lao qua mở cửa chạy, Lưu Trung Nghĩa phản ứng nhanh, mặt mũi hầm hầm đuổi theo sau Võ Hạ Uyên: “Tôi xem cô chạy được đi đâu!”

Đã từ lâu Võ Hạ Uyên chưa bị ai truy đuổi, chạy đến nỗi thở hồng hộc, nhưng tiếng bước chân của Lưu Trung Nghĩa càng lúc càng gần, đang hoảng loạn thì đụng trúng một người, đối phương hung dữ mắng mỏ: “Không có mắt sao?”

Võ Hạ Uyên đờ người, sau đó nhìn thấy lông vàng mang tính đánh dấu, nhất thời vô cùng kinh ngạc mừng rỡ: “Trần Quốc Bảo!”

“Chị dâu?” Trần Quốc Bảo vô cùng ngạc nhiên: “Chị dâu sao chị lại ở đây?”

Trong lúc nói chuyện tổng giám đốc Lưu đã đuổi đến, Võ Hạ Uyên nhanh chóng núp sau Trần Quốc Bảo, ánh mắt Trần Quốc Bảo đảo qua đảo lại trên người Lưu Trung Nghĩa, đột nhiên tỏ vẻ nguy hiểm chau mày: “Chị dâu, anh ta ức hiếp chị?”

“Ừm” Võ Hạ Uyên ủ rũ đáp.

Lưu Trung Nghĩa chỉ mặt Trần Quốc Bảo: “Nhóc con, chuyện này không liên quan đến mày, đưa người phụ nữ kia cho tao.”

“Chỉ ai đớ?” Trần Quốc Bảo lạnh giọng, anh ấy tiến lên nắm lấy ngón tay Lưu Trung Nghĩa, chỉ nghe xương gấy “rắc” một tiếng, Lưu Trung Nghĩa kêu thảm thiết.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.