Phong cách trang trí nội thất trong căn phòng này rất phù hợp với khí chất của Trương Tấn Phong, lấy màu xám đen làm màu chủ đạo, khiến người nhìn như cảm nhận được sự áp lực.
Võ Hạ Uyên đứng ở trước tủ rượu, người đàn ông từ phía sau chầm chậm ôm lấy cô: “Gặp Lý Dư Nhiên rồi?”
Thân thể Võ Hạ Uyên hơi cứng đờ, sau đó khôi phục lại bình thường, hôm nay động tác của Trương Tấn Phong trở nên thân mật hơn, cô dần dần thích ứng được, “Ừ, cô ta làm bánh chẻo cho anh đấy.”
“Em không giận à?” Trương Tấn Phong vùi đầu sâu vào cổ người phụ nữ.
“Không có.” Võ Hạ Uyên cười nói, “Cô ta còn giải thích với em, hơn nữa, cô ta không đi lên đây, dù chỉ một tầng lầu.”
Trương Tấn Phong không nói chuyện, anh thật sự rất thích điểm này ở Võ Hạ Uyên, biết co biết duỗi, trừ khi bị ép đến đường cùng, nếu không nhất định sẽ không đi quấy rối người khác, tuy nhiên anh vẫn rất muốn nhìn thấy cảnh ấy.
“Cái chai kia là gì thế? Nhìn rất đẹp.” Võ Hạ Uyên chỉ vào một chai rượu ở ngăn trên cùng tủ rượu, màu trắng nõn, có vẻ rất hấp dẫn.
Trương Tấn Phong nhìn lướt qua, đã hiểu được ý muốn của Võ Hạ Uyên, nhưng là nghĩ đến bộ dạng người phụ nữ này say rượu, lập tức loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu: “Rượu ở trong tủ này chỉ để trưng thôi.”
“Vì sao thế?”
“Uống xong đến cha mẹ em cũng không nhận.” Tổng giám đốc Trương giải thích.
Võ Hạ Uyên lui về sau hai bước: “Vậy thôi đi”
Trương Tấn Phong còn vài việc chưa xử lý, Võ Hạ Uyên liền ở một bên chờ hơn một giờ đồng hồ hai người mị công ty, lại không nghĩ tới Lý Dư Nhiên vẫn còn chưa đi.
Xe trợ lý của Lý Dư Nhiên đậu ngay ở bãi giữ xe trong tầng hầm, Trương Tấn Phong vừa xuất hiện trợ lý của cô ta lập tức xông lên, đưa một hộp cơm đẹp đẽ cho Trương Tấn Phong, hoàn toàn không để ý Võ Hạ Uyên ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Trương, đây là Dư Nhiên chuẩn bị cho ngài.”
Trương Tấn Phong không nhận, hắn nhìn phía sau lưng trợ lý, Lý Dư Nhiên đang đứng cạnh xe trợ lý, người phụ nữ dù đã thay đổi cách ăn mặc, khí chất vẫn thanh cao lạnh lùng như cũ, nhưng hắn chỉ cảm thấy rất vô vị, Trương Tấn Phong nghĩ rằng, rốt cuộc anh coi trọng Lý Dư Nhiên lúc nào, mới khiến đối phương ảo tưởng như thế?
“Nói với Lý Dư Nhiên, còn dám lộ liễu như vậy” Trương Tấn Phong híp mắt rất nguy hiểm: “Tôi sẽ đóng băng cô ta.”
Nữ trợ lý kinh hoảng ngẩng đầu, ngỡ là mình nghe lầm.
“Cút.’ Môi mỏng Trương Tấn Phong khẽ mở, khí thế khi tức giận của hắn lạnh thấu xương, mặt nữ trợ lý lập tức trắng bệch.
“Còn nữa, có nhìn thấy vợ tôi không?”
Trương Tấn Phong hỏi.
Nữ trợ lý lập tức hiểu hàm ý trong đó, cúi đầu chào Võ Hạ Uyên, “Chào bà chủ Trương.”
Không để Võ Hạ Uyên trả lời, người đàn ông nắm bờ vai cô, lên xe rồi nghênh ngang rời đi.
Trước khi đi Võ Hạ Uyên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, vừa vặn đối diện với ánh mắt kinh ngạc và nhục nhã của Lý Dư Nhiên, có lẽ từ trước đến giờ cô ta chưa từng bị người khác từ chối như vậy.
Võ Hạ Uyên từng âm thầm tìm hiểu về Lý Dư Nhiên, biết rõ mấy năm nay cô ta rất nỗ lực làm việc, chưa bao giờ chơi quy tắc ngầm, nên lúc này mới có danh hiệu “Nữ hoàng băng giá”.
Cô ta đối với Trương Tấn Phong, không hẳn là rất nghiêm túc, tưởng tượng như vậy, Võ Hạ Uyên dường như cảm thấy hơi chút vui vẻ, Trương Tấn Phong quyết đoán từ chối, thật sự đã giảm bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái Nhưng Võ Hạ Uyên không nghĩ thực sự vẫn còn ở đẳng sau.
Hôm nay Võ Hạ Uyên được nghỉ, cô định đi đến khu nhà cũ, nói với Trương Tấn Phong một câu liền lái xe đi, lúc phát hiện ra có vấn đề, xe đã lên đường cái, hơn nữa còn là đường một chiều.
Sau lưng có một chiếc ô tô màu đen luôn chạy theo phía sau cô rắc rối Một tay Võ Hạ Uyên đặt lên vô lăng, một tay đang lục lọi trong túi, vừa cầm được điện thoại thì đuôi xe đã bị tông mạnh, điện thoại trên tay cầm không chắc nên rơi xuống chân phanh, ngay sau đó, đối phương lại tiếp tục tông xe!
Võ Hạ Uyên cắn răng tránh đi những cú tông của đối phương, đè mạnh chân ga!
Đối phương cũng lập tức đuổi theo, giờ phút này trên đường lớn phóng tầm mắt nhìn lại cũng chỉ có hai chiếc xe của bọn họ, đối phương lập tức không kiêng dè gì mà xông lên, hạ cửa sổ xe xuống, mấy người đàn ông không đàng hoàng đối diện nhìn cô rồi cười 1o.
Võ Hạ Uyên nhíu mày, cô căn bản không biết những người này!
Đối phương hình như không thèm để ý xe sẽ biến thành hình dạng gì, tiếp tục tông vào, rõ ràng là muốn ép Võ Hạ Uyên ngừng xe, nhưng lý trí nói cho cô biết, không thể ngừng!
Đám người rẽ ngang ở một đoạn đường, đối phương tới gần, Võ Hạ Uyên lại chủ động tông xe, ‘rầm” một tiếng, đối phương không kịp suy nghĩ, lập tức lái vào bên trong rào chắn, nửa đầu xe bị kẹt vào, mà Võ Hạ Uyên cũng không khá hơn chút nào, cô chưa từng lái xe như vậy, xe xoay mấy vòng, phát ra tiếng cọ xát chói tai, đầu óc cô quay cuồng, bất tỉnh.
Võ Hạ Uyên nhanh chóng tỉnh lại, bởi vì cô đã nghe được âm thanh mở cửa xe, có người muốn vào đây!
Cố gắng mở mắt nhìn, Võ Hạ Uyên lại ngẩn người, ra là người quen.
Lê Thành Danh đang lo lắng đập cửa sổ xe, môi mấy máy, tựa như đang hỏi cô có sao.
không, không đợi Võ Hạ Uyên nghĩ sao Lê Thành Danh lại xuất hiện ở đây, một người đàn ông tay cầm cây gậy xuất hiện sau lưng anh ấy, Võ Hạ Uyên lập tức chỉ chỉ đằng sau.
Cũng may Lê Thành Danh phản ứng nhanh, lúc đối phương vung gậy đã tránh được, Võ Hạ Uyên nhìn thấy cửa sổ xe bị đánh đến vỡ tung.
Hiển nhiên Lê Thành Danh đã tập võ, ra tay chính xác mà tàn nhấn, hai ba lần đã đánh bại đối phương, lúc Lê Thành Danh đi tới, Võ Hạ Uyên đã mở cửa xe ra, nhưng cô còn đang choáng váng, cơ thể không còn chút sức lực nào, Lê Thành Danh cúi người ôm lấy cô, bước nhanh đến ghế sau trên một chiếc xe màu bạc.
“Đừng sợ, đã không sao rồi.”
Lê Thành Danh mở miệng nói nhỏ, anh ấy đưa tay sờ lên tóc Võ Hạ Uyên, vuốt một chốc liền ngừng lại an ủi.
“Tôi nhức đầu quá” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng đáp lại.
“Được, tôi dẫn cô đi bệnh viện nhé.”
Giọng nói Lê Thành Danh như cách mấy ngọn núi, từ từ truyền tới.
Lúc Võ Hạ Uyên tỉnh lại, là ở trong một căn phòng xa lạ, cô bật dậy, sau đó đưa tay xoa xoa thái dương đâu buốt, sự việc xảy ra lúc trước tràn vào trong đầu, Võ Hạ Uyên liền cảnh giác, trên mu bàn tay cô còn cảm ống tiêm, chất lỏng trong suốt từng chút từng chút truyền xuống dưới da.
Để chắc chắn, Võ Hạ Uyên rút ống tiêm, cô vén chăn đi xuống giường, vừa đi về phía cửa sổ được hai bước, cửa phòng “Két..” một tiếng rồi mở ra, da đầu cô lập tức căng lên, người tiến vào cũng sững s: tức mừng rỡ nói: “Cô Võ tỉnh rồi ư?”
“Nhã Linh?” Võ Hạ Uyên trừng to mắt.
“Cô ngồi dậy làm gì đấy?”
Triệu Nhã Linh đặt đồ trong tay lên bàn, vội vàng đỡ Võ Hạ Uyên ngồi lại trên giường.
Võ Hạ Uyên suy xét hỏi: “Thành Danh đưa tôi tới đây sao?”
“Ừ”’ Triệu Nhã Linh gật đầu, “Đây là biệt thự ở ngoại ô của Lê Thành Danh, trên đường đến đây anh ấy trùng hợp nhìn thấy cô Võ bị người ta truy đuổi, liền cứu cô trở về, bác sĩ đã kiểm tra rồi, nói là não bị chấn động nhẹ, cần phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày.”
“ồ” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng thở ra: “Cám ơn nhé.”
Vừa dứt lời, Lê Thành Danh xuất hiện ở cửa ra vào, hắn gõ nhẹ cửa phòng hai cái, nhìn về phía Võ Hạ Uyên, “Cô tỉnh rồi à?”
“ừ”
“Nhã Linh cô ra ngoài trước đi, tôi có việc muốn nói với cô Võ. “
Triệu Nhã Linh sửng sốt một chút, sau đó quay người rời khỏi phòng, còn hiểu ý đóng cửa phòng bệnh, không biết vì sao, Võ Hạ Uyên cảm thấy có gì đó là lạ.
Dường như, cái cách Triệu Nhã Linh nghe lời Lê Thành Danh hơi khác thường.