Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 76: Anh ấy rất tốt là tốt nhất





“Anh ta thì có cái gì tốt chứ!” Bỗng nhiên Trương Thiên Định lớn tiếng nói, lộ ra sự không cam lòng phải kìm nén rất lâu rồi Võ Hạ Uyên nằm lấy bàn bàn tay lạnh ngắt của Trương Tấn Phong, đặt ở bên môi hà hơi, lúc này mới quay đầu nhìn Trương Thiên Định, kiên định nói: “Anh ấy rất tốt.”

Dừng lại một chút, nói thêm: “Là tốt nhất.”

Võ Hạ Uyên vẫn chưa nhìn thấy, trong mắt Trương Tấn Phong như nở rộ hàng ngàn hàng vạn đóa pháo hoa.

“Còn không thể sao?” Lúc Võ Hạ Uyên quay đầu lại, dòng cảm xúc ấy đã bị Trương Tấn Phong nhẹ áp chế xuống.

Trương Tấn Phong gật đầu, ánh mắt sâu sắc: “Rất tốt, tốt nhất”

Tai của Võ Hạ Uyên liên đỏ lên, anh ấy nhắc lại mấy chữ này làm gì chứi Trương Tấn Phong thật sự không muốn.

đứng đây ngẩn ngơ thêm bất kỳ giây phút nào nữa, anh đến chào tạm biệt ba Trương một tiếng, liền mang Võ Hạ Uyên rời khỏi nhà cũ Lúc khởi động xe, Võ Hạ Uyên nhìn thấy mẹ Trương Thiên Định đang đứng ở trước cửa, cô không muốn nhìn Trương Thiên Định lâu, nhưng khi nhìn đến Phùng Ngọc Chỉ, thực chất hận thù trong ánh mắt đều sắp tiêu tan rồi.


Lúc gần đến nhà, đột nhiên Trương Tấn Phong dựa lên người Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn anh: “Buồn ngủ sao?”

“Ừm” Trương Tấn Phong mơ hồ đáp lại, một chiếc xe ở phía trước chạy qua, đèn xe chậm lướt qua người đàn ông, soi rất rõ lớp mồ hôi lạnh trên trán anh.

Tim Võ Hạ Uyên hung hăng nhảy dựng lên, lập tức lấy tay kiểm tra phần bụng của Trương Tấn Phong, quả nhiên là sờ thấy một mảng ẩm ướt, vết thương bị rách ra rồi!

“Anh!” Võ Hạ Uyên vừa tức giận vừa cuống cuồng: “Có đau lắm không?”

Trương Tấn Phong cũng không giấu diếm, nhưng lời nói ra lại khiến Võ Hạ Uyên thật muốn khâu lại miệng anh lại: “Lời nói ban nãy của bà xã khiến anh cảm thấy rất ngọt ngào, không đau một chút nào.”

Võ Hạ Uyên: “…”

Phùng Bảo Đạt đang lái xe: Tại sao anh lại phải ăn cẩu lương như vậy? Đây có được xem như là cái giá phải trả khi làm người thân cận bên tổng giám đốc Trương không?

Bác sĩ tư đã chờ đợi từ lâu, Trương Tấn Phong về đến nhà cởi áo khoác ra, lúc chuẩn bị thay băng, đột nhiên anh giơ tay ngăn lại, nói khát nước, muốn Võ Hạ Uyên rót cho anh một cốc, Võ Hạ Uyên sao lại không biết người đàn ông này cố ý muốn cô rời đi, thế là cô lại rất thuận miệng sai Phùng bảo Đạt: “Rót cốc nước tới đây.”

Phùng Bảo Đạt: “Vâng thưa mợ.”

Trương Tấn Phong: “…” Anh bật cười có phần bất đắc dĩ, ra hiệu cho Võ Hạ Uyên tới gần một chút, sau đó nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại”

Võ Hạ Uyên rất nhanh đã hiểu ý của người đàn ông này, vết thương ở bụng không phải đơn giản chỉ là rách, mà toàn bộ từ đầu đến cuối đều thấm đắm máu, sợi chỉ trắng để khâu vết thương trước kia đều đã bị nhuộm thành đỏ, lẫn lộn vào cả máu thịt, trông vô cùng kinh khủng Hai chân của Võ Hạ Uyên đều đã mềm nhũn ra, nằm chặt lấy bàn tay của Trương Tấn Phong, cô vẫn không rời mắt đi, thỉnh thoảng lúc cảm nhận được cơ thể của Trương Tấn Phong căng cứng, lại nhắc nhở bác sĩ nhẹ nhàng một chút.

Đợi sau khi vết thương được khâu lại lần nữa, toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tổng giám đốc Trương, không thể vận động mạnh nữa” Vẻ mặt của bác sĩ cũng hơi khó nhìn: “Vết thương nói là không sâu nhưng cũng không nông, ngài lại từng bị ngâm trong nước biển, ít nhiều cũng đã có chút nhiễm trùng”

gây tê, nhưng cảm giác cây kim dài xuyên qua da thịt, thật sự không hề dễ chịu gì Võ Hạ Uyên tiễn bác sĩ ra về, lạnh mặt đỡ Trương Tấn Phong nằm lên giường, bưng đến một chậu nước ấm cẩn thận giúp người đàn ông lau chùi vết máu xung quanh “Giận rồi sao?”


Võ Hạ Uyên không lên tiếng.

“Lúc đấy cậu ta ôm em, còn định hôn em nữa, làm sao anh có thể không tức giận cho được?” Trương Tấn Phong dựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm: “Anh rất ít khi ra tay đánh Trương Thiên Định.”

Tay của Võ Hạ Uyên run lên, thầm nghĩ người đàn ông này hẳn là không nhìn thấy lần đầu tiên Trương Thiên Định hôn cô, đương nhiên là cô cũng không có ý định nói, sau khi nghe câu nói sau của anh, Võ Hạ Uyên không nhịn được hỏi: “Là bởi vì anh cả sao?”

“Cũng gần như vậy.” Trương Tấn Phong đáp: “Dù sao cũng không phải là con trai của anh, cậu ta lại ghét anh như vậy, có rất nhiều chuyện đều không cần thiết” Người đàn ông đang nói thì cười nhạo một tiếng: “Hơn nữa, nếu con trai anh mà như Trương Thiên Định, thì cũng bị anh đánh chết từ sớm.”

Ý nghĩ trước kia lại lần nữa hiện lên trong lòng, Võ Hạ Uyên rất nghiêm túc nhìn Trương Tấn Phong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tấn Phong, ba quý mến Trương Thiên Định như vậy, lại để anh tiếp quản Phong Thiên, mà Phong Thiên lại vẫn chưa ổn định, có phải không?”

Đầu ngón tay Trương Tấn Phong run lên, không ngờ tới Võ Hạ Uyên lại đột nhiên thấy rõ điều này: “Em……

Vẻ mặt của anh đã nói rõ tất cả, Võ Hạ Uyên càng thêm chắc chẵn: “Ba muốn anh làm đá lót đường cho Trương Thiên Định, phải không?”

Mặc dù khó có thể tin được, nhưng sự thật chính là như vậy, người đàn ông ngồi vững vàng ở vị trí thứ nhất Cần Thơ, người người kính nể, trên người không có biết bao.

nhiêu truyền kỳ Trương Tấn Phong lại là bàn đạp của Trương Thiên Định, nếu ông Phúc đã muốn giao Phong Thiên cho bố ruột của Trương Thiên Định, nhưng lại vẫn không thu thu lại về, chính là không nghĩ tới để người khác thừa kế, cho dù người đó là Trương Tấn Phong, cho dù anh có thể dẫn dắt nhà họ Trương lên đỉnh cao của vinh quang.

“Tại sao chứ?” Tim Võ Hạ Uyên đau đớn.

Trương Tấn Phong dịu dàng xoa tóc của cô, rất lâu sau mới mở lời: “Cả đời này tình cảm chân thành của ông ấy chỉ dành cho mẹ, từ nhỏ thân thể của mẹ đã không được khỏe, năm đó mẹ mang thai anh, ông ấy muốn phá bỏ cái thai, là mẹ nhiều lần cầu xin, cuối cùng…” Trương Tấn Phong lặng im trong chốc lát: “Cuối cùng mẹ qua đời, việc này có liên quan mật thiết đến anh.”

“Không phải là tự mình trách mình, nhưng nếu mẹ không sinh anh ra, thì thật sự có thể sống lâu hơn.”

Ông ấy trong lời của Trương Tấn Phong là chỉ ba Trương, nhưng anh không muốn dùng kính ngữ, hơn nữa lại dùng ngôi thứ ba kể lại, chỉ có thể giải thích rằng những chuyện cũ này rất khó mở miệng.

“Lúc nhỏ, ba có đối xử tốt với anh không?” Võ Hạ Uyên hỏi.


“Ông ấy chưa từng đối xử tệ bạc với anh, nên anh cũng vẫn cho rằng chưa bao giờ ông ấy giận cá chém thớt lên anh cả.” Giọng điệu của Trương Tấn Phong trầm xuống: “Cho đến khi anh trai anh mới biết trong lòng ông ấy… Thật ra vẫn luôn rất oán hận anh.”

“Một mình anh gây dựng sự nghiệp ở nước Mỹ, ông ấy không chút để tâm, gọi anh quay về để tiếp nhận Phong Thiên, có điều là bởi vì Trương Thiên Định còn quá nhỏ tuổi, không đủ tâm cơ, không thể đảm nhận trọng trách này mà thôi.” Trương Tấn Phong gẫn ra từng tiếng: “Chờ một ngày nào đó Trương Thiên Định có đủ khả năng rồi, anh sẽ trả lại Phong Thiên, còn anh đi về đâu, ông ấy cũng chưa từng suy nghĩ qua.”

Người hay nói như Trương Tấn Phong một khi đã mở lời thì không thể dừng lại: “Hằng năm ông ấy có thể tổ chức sinh nhật cho Trương Thiên Định, nhưng lại chưa từng chúc mừng anh một lần, mọi người nói ông ấy bồi dưỡng anh thành người thừa kế, nào ngờ tất cả những việc mà anh làm đều chỉ là đang tạo bước đệm cho Trương Thiên Định, chủ nhân của Phong Thiên, chưa bao giờ là anh cả”

Chờ sau khi Trương Tấn Phong nói xong, Võ Hạ Uyên mới chậm rãi đáp lại một câu: “Không sao”

“Hả?” Trương Tấn Phong rũ mắt xuống.

“Em nói những việc này đều không sao cả.” Cô cười với anh: “Mẹ liều mạng sinh anh ra, vậy nên chẳng ai có tư cách nghỉ ngờ tình cảm của mẹ đối với anh cả, về phần gia đình mình bên đó, anh không thấy thẹn với lương †âm là được rồi, không có ai sinh ra đã là sai lầm cả.” Võ Hạ Uyên nằm lấy tay Trương Tấn Phong để lên bên má cọ cọ: “Chồng của em là Trương Tấn Phong, anh ấy đội trời đạp đất, không thể khuất phục.”

Trong ánh mắt của người đàn ông cuộn trào vô vàn cảm xúc, cuối cùng bình ổn trở lại.

Trương Tấn Phong càng hiểu thấu đáo, tại sao tên khốn Trương Thiên Định thà rằng từ bỏ tất cả mọi thứ bố chuẩn bị cho cậu ta, cũng muốn đoạt lấy Võ Hạ Uyên, một cô gái vừa suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ lại thông minh hơn người như vậy, có mất bao nhiêu tiền của cũng không đổi lấy được.

Phong Thiên, tài sản, gia tộc, anh đều có thể thản nhiên mà nhường cho Trương Thiên Định, bởi vì Võ Hạ Uyên là của anh.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.