Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 81: Hội đấu giá





Võ Hạ Uyên lấy điện thoại ra nhìn, hoá ra là do hết pin nên điện thoại tự động sập nguồn rồi, cô ấn hai cái, sau đó giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt Trương Tấn Phong, ý tứ cực kỳ rõ ràng, nhưng người đàn ông kia mặt vẫn lạnh tanh, Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ cười nhẹ, chủ động ôm lấy Trương Tấn Phong, như là thở dài mà nói: “Anh đừng hung dữ với người ta mà…”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự tủi thân, hoàn toàn dập tắt đi cơn giận như đống lửa trong lòng Trương Tấn Phong, Anh siết chặt hơn vòng ôm: “Đã đi đâu?”

“Mai Nguyên Phương tự sát, được em cứu về, Mai Nguyên Phương bên đó..” Võ Hạ Uyên đem tất cả mọi chuyện kể ra rõ ràng từ quá trình cho đến kết quả.

Trương Tấn Phong nghe hết câu chuyện, vẻ mặt vừa tự hào vừa phức tạp: “Anh không dạy em mấy thứ đó, em học từ ai vậy?”

“Anh chứ ai” Võ Hạ Uyên tinh nghịch nháy mắt với Trương Tấn Phong: “Lợi dụng một cách tối đa nhất”

Nói xong cô còn lộ vẻ biết rõ còn cố hỏi, đôi môi đỏ tươi hung hăng khiêu khích thần kinh của Trương Tấn Phong: “Em làm không đúng à?”

Trương Tấn Phong nhịn không được, mạnh mẽ lấp kín bờ môi khiến anh muốn ngừng mà không được kia.

Võ Hạ Uyên là người trong sáng nhưng lạnh lùng, Trương Tấn Phong lại là người biết kiềm chế, nhưng thời khắc này cả hai người đều chỉ cần đụng một cái liền bạo phát, dây dưa với nhau mà ngã lên sô pha, trong biệt thự không có ai, mà dù cho là có ai đi nữa, nghe thấy động tĩnh như vậy cũng sẽ âm thầm mà rời đi thôi.


Võ Hạ Uyên bị anh đặt dưới thân, sau lưng cô không biết là được lót bằng cái gì, có chút không thoải mái, vì thế nhân lúc sức lực của Trương Tấn Phong nhẹ đi cô mạnh mẽ xoay người, đổi khách thành chủ.

Trương Tấn Phong không ngờ Võ Hạ Uyên sẽ làm như thế, ngẩn ra một lúc, từ trước nay anh đều ở bên trên không ở bên dưới, dù cho là trong bất kỳ trường hợp nào.

Đang chuẩn bị lấy lại quyền chủ động, vành tai đột nhiên bị Võ Hạ Uyên dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm, cả người Trương Tấn Phong chấn động, đôi mắt lập tức trở nên sâu đến không thể sâu hơn được nữa.

“Gan của em thật không nhỏ..” Giọng Trương Tấn Phong nhẹ khàn êm tai, khuấy động trái tim của Võ Hạ Uyên.

“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác này, người đàn ông này bễ nghễ chúng sinh, vạn người đều phải ngước lên nhìn anh, giờ phút này đang nằm dưới thân cô, trải qua nhiều chuyện như vậy, tính kế nhiều như thế, cô không hề cảm thấy có chỗ nào là sai, thậm chí còn muốn gần thêm một bước nữa, muốn đứng ở nơi có thể kề vai sát cánh với anh. “Anh không thích à?”.

Đôi mắt bình thản kia lộ ra màu sắc gần như là lẳng lơ đầy quyến rũ, Trương Tấn Phong bị nó câu dẫn mãnh liệt, như ma xui quỷ khiến, anh thốt ra một câu: “Thích”.

Nói cũng đã nói rồi, đương nhiên giám đốc Trương biết thuận nước đẩy thuyền, anh nằm lấy tay của Võ Hạ Uyên, chỉ dẫn cô cởi quần của mình, vật cứng cực lớn cương ngạnh đặt lên người cô, nhìn hai gò má cô ửng đỏ, Trương Tấn Phong trêu đùa nói:“Tự mình động đi.”

“A..” Từ trước tới nay Trương Tấn Phong.

chưa từng trải qua loại cảm giác này, anh cực kỳ thoải mái mà hơi ngửa cổ ra phía sau, triệt để để lộ ra hầu kết đẹp đẽ khêu gợi của mình: “Hạ Uyên” Trương Tấn Phong thì thào, anh nhìn Võ Hạ Uyên như cáo nhỏ kiều diễm mê hoặc, trong lòng như có mãnh thú đang gào thết Không đủ! Còn chưa đủ!

Anh gầm nhẹ một tiếng, áp Võ Hạ Uyên xuống dưới thân, sau đó điên cưồng luận động, nghe âm thanh rên nhẹ đứt quãng của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong cảm thấy quá mức hạnh phúc.

Không sai, đường đường là người trụ cột của nhà họ Trương, một Trương Tấn Phong người ngoài nhìn vào luôn sợ hãi, anh cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc khi ở trên giường, nhưng cũng chỉ có như thế này, chỉ cần có Võ Hạ Uyên ở đây, chỉ cần thời thời khắc có thể nhìn thấy người phụ nữ này, sự cô đơn hoang vu trống rỗng trong lòng bao nhiêu lâu nay lập tức như được lấp đầy băng sự ấm áp.

“Võ Hạ Uyên” Trước khi bản ra lần cuối cùng, Trương Tấn Phong kìm nén lại, anh nâng cäm Võ Hạ Uyên lên, bắt buộc cô lấy lại chút tỉnh táo.

Võ Hạ Uyên quả nhiên tỉnh táo lại vài phần, cả người cô khó chịu, nhưng vẫn nghe theo ý muốn của Trương Tấn Phong đáp lại: “Ưm”

“Em có yêu anh không?” Trương Tấn Phong hỏi.

Trong mắt Võ Hạ Uyên hiện ra một chút mê mang, yêu ư? Từ này đối với cô quá mức xa xỉ, nhưng đúng là ở trong lòng cô Trương Tấn Phong đã chiếm một vị trí rất quan trọng.


Trương Tấn Phong hung hăng thúc một cái, giọng nói trầm xuống: “Yêu không?”

Võ Hạ Uyên phát ra một âm thanh nức nở, không nói gì.

Đáy mắt Trương Tấn Phong lộ ra sự tàn nhẫn, lại đâm tới lần nữa: “Có yêu không?”

Tính tình bướng bỉnh của anh bị phát huy đến cực hạn, ác liệt muốn đạt được đáp án mà mình mong muốn “Anh, cái người này…” Võ Hạ Uyên đem theo tiếng khóc nức nở, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Đoán thử xem?”

“Là anh đang hỏi em” Trương Tấn Phong đâm tới vài lần lại lần nữa, biến Võ Hạ Uyên thành một đầm nước.

“Yêu!” Võ Hạ Uyên vội vàng kêu lên một tiếng: “Anh, anh đừng…”

Trương Tấn Phong lập tức thoả mãn, dù cho là thật lòng hay giả dối, anh cũng sẽ đều ghi nhớ, cũng sẽ chấp nhận tất cả Khi tiếng hơi thở khiến người ta mặt đỏ tim đập ngừng lại, mọi thứ đều quay trở về yên tĩnh.

Trương Tấn Phong kéo áo sơ mi, ôm lấy Võ Hạ Uyên đã bị ngất đi, giống như đang ôm theo báu vật mà bế cô về nhà tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lại săn sóc mà đặt cô nằm xuống giường.

Trương Tấn Phong ngâm mình trong bồn tắm lớn, tóc anh hỗn loạn, càng lộ ra vẻ lười nhác gợi cảm, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh này cũng sẽ đều phải hò hét Trương Tấn Phong châm một điếu thuốc, sau đó gọi điện thoại cho Giám đốc Mai.

“Phiền Giám đốc Mai nhẫn nại thêm một lần nữa, thái độ gì ấy à? Thái độ vừa gần vừa xa, khiến anh ta cảm thấy vừa hấp dẫn, lại kinh hồn bạt vía” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng gõ tàn thuốc rơi xuống trên nền đất, kích tình qua đi đáy mắt anh chỉ còn lại lạnh lão.

Giám đốc Mai không cần phải cảm ơn tôi, còn nữa, hẳn là ông rất muốn quyền sử dụng cảng dài hạn đúng không? Chẳng thú vị gì, hợp đồng chuyển nhượng lúc nào tôi cũng có thể sai người gửi cho ông” Trương Tấn Phong nhếch khoé miệng: “Giám đốc Mai, ở chỗ này của tôi, hoặc là đôi bên cùng có lợi, hoặc trở thành đá kê chân của tôi, không có con đường thứ ba.”

Sau khi buông lời ra uy, Trương Tấn Phong cúp máy.

Võ Hạ Uyên ngủ đến mơ mơ hồ hồ, trong mơ cô cảm thấy có người bế mình lên, sau đó một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Mau dậy nào, buổi tối còn có việc.”

Võ Hạ Uyên ngửi thấy mùi nước hoa trên người đối phương, lại càng muốn ngủ sâu hơn: “Đừng làm loạn.”

“Không phải làm loạn” Trương Tấn Phong bật cười: “Mau dậy đi, đi cùng với anh.”

Đến lúc này Võ Hạ Uyên mới tỉnh táo vài phần, cô hé mở nửa đôi mắt: “Đi đâu vậy?”


“Hội đấu giá, tối nay ở đó có thứ anh muốn” Một tay Trương Tấn Phong ôm trọn lấy Võ Hạ Uyên, tay còn lại gãi gãi mũi cô.

Lúc này Võ Hạ Uyên mới phát hiện bản thân đang năm trong lồng ngực của Trương Tấn Phong, cô cũng lười không muốn cử động: “Một mình anh đi không được sao?”

“Người khác đều dẫn theo bạn gái, chẳng lẽ chỉ mình anh không có?” Trương Tấn Phong nhẹ cười: “Hay là em muốn anh dẫn theo người phụ nữ khác?”

“Anh dám?” Võ Hạ Uyên nói một câu không có tính uy hiếp gì, sau đó chậm chạp ngồi dậy, rời giường đi về phía phòng tắm.

“Trang phục để ở trên ghế” Trương Tấn Phong nhìn thân hình mảnh mai của Võ Hạ Uyên lên tiếng, trong lòng có chút không cam tâm mà nói, nếu không phải vì thời gian gấp gáp, anh còn có thể cùng Võ Hạ Uyên làm thêm lần nữa!

“Biết rồi”

Bình thường trong các hội nghị quan trọng, màu sắc Võ Hạ Uyên mặc nhiều nhất là màu tím, xanh, những màu sắc lộng lẫy quý phái, nhưng lần này trang phục lại là màu trắng, đơn giản trang nhã, vẫn là kiểu dáng có thắt ở eo, giúp cho dáng người đẹp đế của Võ Hạ Uyên được tôn lên mười phần hoàn mỹ, cổ cắt chữ V lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng làn da trắng nốn thuần khiến đem theo vài phần dụ hoặc của cô.

Võ Hạ Uyên đứng trước gương tạo dáng cả nửa ngày, cuối cùng để tóc mình tuỳ ý xoấ trên bả vai, nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Võ Hạ Uyên không ngờ răng Phùng Bảo Đạt cũng ở đây, trong tay anh ta ôm vài chồng văn kiện, đang bàn giao cái gì đó với Trương Tấn Phong, nghe được có tiếng động cả hai người đều cùng quay đầu lại, sau đó đều sững ra.

“Nhìn cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Trương Tấn Phong là hung hăng trừng mắt với Phùng Bảo Đạt, Phùng Bảo Đạt cũng tự biết mình thất lễ, mặt đỏ ửng rồi nhanh chóng rời đi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.