Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 85: Ở nhà chồng tôi nuôi tôi





Ông trời làm chứng, lúc đó Võ Hạ Uyên sợ giống cái bánh bao, lại còn bị thương, làm gì có lá gan này? Nhưng nguyên nhân chính là đây, cô công chúa nhỏ giống như Ngọc.

Diệp nói ra mới càng dễ cho người tin tưởng.

Võ Hạ Uyên yên lặng nhìn Ngọc Diệp một lúc, suy nghĩ rốt cuộc người phụ nữ này vô ý hay là lúc đó đã cất giấu những suy nghĩ độc ác.

Ngọc Diệp nhìn vào ánh mắt của Võ Hạ Uyên, không hiểu sao lại chột dạ, giống như đang nói dối thì bỗng nhiên vô tình bị đâm thủng, mang theo im lặng và cười chê.

“Hả? Sao đang bình thường lại tự dưng rơi xuống nước chứ?” Có người không biết chuyện hỏi.

Ngọc Diệp phát hiện sắc mặt Võ Hạ Uyên bình tĩnh, giống như việc này không có chút liên quan nào đến cô, cô ta căn cắn môi, đang muốn mở miệng, thì nghe thấy Đức Anh cười nói: “Lúc đó mới lớn chừng nào chứ? Hạ Uyên đã quên lâu rồi, đến đây đến đây, ăn cơm.”

Ngọc Diệp kinh ngạc nhìn về phía Đức Anh, cũng may trí thông minh của cô ta online, biết trường hợp không ổn, thế là cản răng nhịn xuống, nhưng sắc mặt lại tệ đi, mặc kệ Đức Anh đằng sau xum xoe thế nào cũng hờ hững lạnh lẽo.

“Bây giờ Võ Hạ Uyên làm gì?” Có người thèm nhỏ dãi Võ Hạ Uyên đã lâu, không nhịn được tìm hiểu tin tức, lời vừa nói ra, mấy người đàn ông cùng nhau nhìn sang.


“Ở nhà” Võ Hạ Uyên lời ít ý nhiều.

“Làm công việc tự do sao?” Sắc mặt của người nào đó thay đổi thần kỳ.

“Chồng tôi nuôi tôi.” Võ Hạ Uyên tự nhiên hào phóng.

Đám người sửng sốt, đúng lúc này, bỗng nhiên Ngọc Diệp mở miệng: “Là phụ nữ cũng nên kiên cường độc lập một chút mới tốt” Cô ta nói, có chút ngồi thẳng người, giống như lấy được tự tin từ nơi nào, lập tức hất Võ Hạ Uyên ra mấy con phố.

“Không có cách nào” Võ Hạ Uyên thở dài: “Tôi tìm được mấy công việc không tệ, sau đó còn mở một quán cà phê, nhưng chồng tôi rất bám tôi, nhất phải mỗi ngày nhìn tôi, tôi đành bỏ việc ở nhà.”

Mặt Ngọc Diệp lập tức lộ vẻ khinh thường: “Sống ăn bám sao? Loại đàn ông này tôi ghét nhất, khẳng định không thể làm được gì cho xã hội, đàn ông vẫn là phải độc lập một chút”

Sống ăn bám sao? Võ Hạ Uyên nghĩ đến giám đốc Trương nhà mình, thực sự không thể đặt ba từ này lên người anh, nghĩ một lúc mới cười nhẹ, nói: “Cái đó giống như cá uống nước, ấm lạnh tự biết.” Ngụ ý là cũng không cần cô ta xen vào việc của người khác.

Nhưng lí do thoái thác này vào tai Ngọc Diệp lại càng có ý muốn che giấu, thế là tâm trạng càng tốt hơn : “Gần đây anh Đức Anh vừa thăng chức thành quản lý khu vực vật liệu xây dựng độc quyền, các cô ai cần xây dựng bất động sản thì cứ tìm chúng tôi, tất cả mọi người đều cùng nhau lớn lên, không cần khách khí.”

“Trời ạ, vật liệu xây dựng độc quyền? Đức Anh cậu được nhai” Có người ngạc nhiên nói.

Đức Anh vung tay: “Đâu có đâu có, vận may tốt thôi.” Anh ta vừa nói vừa liếc trộm Võ Hạ Uyên một cái, phát hiện đối phương đang cúi đầu tập trung nhìn điện thoại, nhất thời trong lòng khó chịu.

“Ngọc Diệp đâu? Đi chỗ nào làm giàu rồi?” Lại có người hỏi Ngọc Diệp vén tóc rối bên tai, có chút xấu hổ: “Hôm trước vừa thăng chức lên làm quản lý khách sạn.”

“Được nha được nha, trai tài gái sắc, thật là trâu bò!”

Ngọc Diệp khiêu khích nhìn về phía Võ Hạ Uyên, phát hiện cô còn đang nhìn điện thoại.

Là tin nhẳn của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy, chắc chẳn phải trả lời lại.

Trương Tấn Phoi rồi? Nếu chán rồi thì Võ Hạ Uyên cảm thán sức quan sát của tổng giám đốc Trương, gõ chữ: “Được, chờ chút nữa sẽ lấy cớ rời đi”

Trương Tấn Phong: “Tên nhóc năm đó chơi với em cũng đến sao?”

Võ Hạ Uyên vô ý thức nhìn quanh một vòng, nghỉ ngờ Trương Tấn Phong sắp xếp : “Buổi họp thế nào nhà sớm” người giám sát ở đây, đây chỉ là một câu nói bình thường, nhưng vì Đức Anh xuất hiện mà trở nên kỳ quái.


Võ Hạ Uyên do dự mấy giây, tin nhản lại đến: “Đúng là có đến rồi”

Võ Hạ Uyên hết cách, tựa về phía sau một chút, có người chồng quá thông minh thì phải làm sao bây giờ? Cô gõ chữ: “Đã đến, nhưng cũng có nhiều bạn bè khác, chưa nói được mấy câu”

Đến lúc nhẳn xong, lại cảm thấy không đủ mức độ nên nhắn thêm một câu: “Ngoan, một lúc nữa em sẽ về”

“Võ Hạ Uyên cậu nói chuyện với ai mà tập trung vậy” Ngọc Diệp hỏi.

Võ Hạ Uyên mỉm cười: “Chồng tôi”

“Thật sự bám người như vậy sao?” Giọng điệu Ngọc Diệp ghét bỏ: “May mà cậu chịu được.”

“Đúng thế, tính nhãn nại của mình luôn cao hơn Đức Anh, sao mình có thể nhận thua chứ?” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói.

Ngọc Diệp sững sờ, đến khi một tiếng cười vang lên, lúc này cô ta mới kịp nghĩ ra Võ Hạ Uyên đang nói cô ta luôn làm người ta khó chịu, mặt cô ta thay đổi muốn làm rõ ràng thì bị Đức Anh đè cổ tay lại, Đức Anh lắc đầu với cô ta, ra hiệu không được làm bừa.

Ngọc Diệp thích sĩ diện, không thể lật mặt trước nhiều người như vậy, nhưng thực sự không nuốt trôi cục tức này, thế là nói một câu: “Tôi cảm thấy khó chịu, đi ra ngoài một chút!”

Theo lý mà nói, bình thường lúc này Đức Anh sẽ đi sau lưng Ngọc Diệp để dỗ dành cô ta, nhưng hôm nay lại khác, Đức Anh lại cảm thấy Ngọc Diệp cố tình gây sự, rõ ràng là cô ta đã khiêu khích Võ Hạ Uyên trước, thế là không có kiên nhẫn như bình thường.

“Chồng cậu có đối xử tốt với cậu không?”

Đột nhiên Đức Anh hỏi.

Võ Hạ Uyên gật đầu: “Rất tốt.’ Thật sự cô nói thật, từ khi hai người hóa giải hiểu lầm thì Trương Tấn Phong chỉ hận không thể sủng cô lên tận trời, chiếc nhẫn của nhà họ Trương cũng đập nát.

Lời này làm cho Đức Anh không nói thêm được, anh ta cúi đầu uống một ngụm rượu.

“Võ Hạ Uyên, chồng cậu làm nghề gì?”

Một người phụ nữ ngồi bên tay phải mở miệng: “Có thể rước được cô gái xinh đẹp như này về nhà thì chắc rất giỏi nhỉ?”

Mọi người thấy vẻ mặt của Võ Hạ Uyên hạnh phúc, trên hai má đỏ bừng, nhìn cực kỳ mê người: “Cũng được, làm ăn mà thôi.”


“Gần đây tùy tiện mở cửa hàng thì có thể nói mình làm ăn sao.” Ngọc Diệp đang dựa vào cửa kỳ quái nói một câu.

Võ Hạ Uyên không hiểu sự tức giận của cô ta đến từ đâu, dù sao mặc kệ Ngọc Diệp giày vò thế nào, cô không để ý tới là được.

“Không khó chịu sao?” Đức Anh nhìn Ngọc Diệp một cái: “Không khó chịu nữa thì trở lại ngồi”

Ngọc Diệp vặn cổ: “Không muốn ngồi!

Nhìn thấy vài người thì tâm trạng lại không tốt”

“Tùy em” Đức Anh hiếm khi thấy cảm thấy Ngọc Diệp là một người thích gây chuyện.

“Anh có ý gì vậy?” Ngọc Diệp lập tức giận dữ, cô ta và Đức Anh luôn cầu gì được nấy, lần đầu tiên bị mất mặt trước mọi người như vậy, trong lòng rất oan ức, lại mơ hồ cảm thấy sự thay đổi của Đức Anh có liên quan đến Võ Hạ Uyên, thế là địch ý với Võ Hạ Uyên lại càng lớn hơn.

Mọi người tranh thủ khuyên bảo, chỉ có Võ Hạ Uyên bình tĩnh ngồi xuống.

Ngọc Diệp nghe được vài câu dễ nghe, lại nhìn hình bóng của Đức Anh, cũng không dám cãi nhau to nên thuận thế ngồi về chỗ.

Chủ đề lại được kéo đi, lần này nói đến việc xây dựng trại mồ côi, viện trưởng cảm kích mọi người không quên ơn cũ mà về ủng hộ trại mồ côi, có vài người sắc mặt ngượng ngùng, chắc vì không quyên góp tiền được nhiều, vào lúc này, Ngọc Diệp lại giết chết bầu không khí: “Võ Hạ Uyên, đi mấy năm rồi, cô góp được bao nhiêu tiền? Tôi và anh Đức Anh, từ trước đến giờ cũng phải góp được hai trăm ba mươi tám triệu rồi đó.”

Sắc mặt của mọi người trầm xuống, nếu như nói tất cả trước đó đều chỉ là trùng hợp thì bây giờ ác ý của Ngọc Diệp với Võ Hạ Uyên khiến mọi người cảm nhận được rất rõ ràng. Mà Ngọc Diệp luôn luôn hùng hổ dọa người, so sánh với Võ Hạ Uyên thì cô dịu dàng trầm tĩnh, lại thêm giá trị nhan sắc cao nên mọi người đều đứng về phía Võ Hạ Uyên hơn.

Đúng lúc này, Viện trưởng ung dung mở miệng: “Số tiền Võ Hạ Uyên ủng hộ tổng cộng là sáu trăm tám mươi triệu.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.