Đám người phía sau vội vàng đuổi theo,Võ Hạ Uyên đi trên đôi giày cao gót chạy lảo đà lảo đảo, thang máy đã ở cách đó không xa, thế nhưng trong thời gian chờ thang máy trống rỗng nhất định cũng sẽ bị bắt được, Võ Hạ Uyên nhanh chóng đưa ra quyết định, dứt khoát chạy về phía cầu thang bộ.
Nhưng khi cô vừa mới vừa quay người lại, liền đâm đầu đụng phải một người.
“Võ Hạ Uyên?” Trương Thiên Định đỡ lấy Võ Hạ Uyên, nghe thấy động tĩnh nhìn về phía phía sau cô, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Đi thôi!”
Thế nhưng khi Võ Hạ Uyên mới vừa bước vào cửa cầu thang bộ đã bị chúng bắt gặp, Trương Thiên Định xoay người đạp vào đám người đang đuổi theo, nhân cơ hội liền đẩy Võ Hạ Uyên về phía sau một cái rồi quát lên: “Nơi này để tôi ở lại chống đỡ, cô đi trước đi!”
Võ Hạ Uyên và Trương Thiên Định liếc nhìn nhau, sau đó vì việc nghĩa mà không chút do dự lao xuống lầu.
“Cẩn thận!” Võ Hạ Uyên vừa chạy về phía đại sảnh vừa hét lớn.
Chờ đến khi Võ Hạ Uyên vội vã trở lại cùng với đám nhân viên bảo vệ thì chỉ thấy mỗi Trương Thiên Định đang ngã vào giữa vũng máu, còn Trương Thế Trạch thì sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên không ngừng run rẩy.
Huỳnh Tố Vân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, cô nhào tới ôm chầm lấy Trương Thiên Định, nhìn về đám người gào khóc: “Mau gọi xe cứu thương!”
Trương Thiên Định bị ăn một đao vào thắt lưng, giờ phút này máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng may mắn là ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ là không còn một chút sức lực. Huỳnh Tố Vân Thấy môi của anh ta mấp máy liền áp tai xuống, nghe rõ anh a đang gọi tên “Võ Hạ Uyên”.
Huỳnh Tố Vân lập tức nhìn về phía Võ Hạ Uyên, vẻ thành khẩn cầu xin nơi đáy mắt của cô †a vô cùng rõ ràng Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, tiến lên ngồi xổm bên người Trương Thiên Định, người đàn ông này nằm lấy tay cô, cô vô thức muốn rút ra nhưng Trương Thiên Định lại càng nắm chặt hơn, Võ Hạ Uyên không dám nhúc nhích, chỉ có thể thấp giọng nói: “Tiếp tục cố gắng chống đỡ một chút, xe cứu thương sẽ tới ngay lập tức thôi.”
Trên mặt Trương Thiên Định không còn chút huyết sắc nào, khi nghe thấy như vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được…”
Cảnh tượng này nếu là bình thường thì mọi người nhất định sẽ có thể phát hiện ra điều gì đó bất thường. Thế nhưng bây giờ Thái Tử tương lai của Phong Thiên lại bị đâm một nhát, cũng chẳng có ai còn tâm trạng đó.
Khi Trương Thiên Định bị nâng lên cáng cứu thương thì Võ Hạ Uyên Không chút do dự dứt khoát buông tay ra anh ta ra, sau đó đặt tay của Huỳnh Tố Vân bỏ vào lòng bàn tay của Trương Thiên Định.
Cô phải ở lại để giải quyết một số chuyện.
Võ Hạ Uyên chậm rãi đi đến trước mặt Trương Thế Trạch, võ võ vào mặt anh ta, người đàn ông này thoáng chốc giống như bừng tỉnh, đột nhiên quát lớn: “Không liên quan đến tôi! Không phải do tôi làm!”
“Tôi biết là không phải cậu làm” Võ Hạ Uyên nhìn trên người anh ta sạch sẽ liền biết người này chỉ đơn thuần là bị dọa sợ: “Cậu thật sự dám hợp tác với Lê Minh Khanh để gài bẫy Tấn Phong sao?”
“Tôi không có!” Trương Thế Trạch khàn cả giọng mà phản bác.
“Chứng cứ chúng tôi có rất nhiều, cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt nói: “Đối với Lê Minh Khanh mà nói bây giờ cậu đã là đồ bỏ đi rồi, nếu vậy thì nhà họ Trương cũng không cần phải giữ cậu lại nữ: Nghe thấy Võ Hạ Uyên nói như vậy, Trương Thế Trạch lập tức nổi điên lên: “Cô là cái thá gì! Tôi chính là người nhà họ Trương!”
“Phải hay không phải thì cũng đều chỉ cần một câu nói của Tấn Phong thôi, không phải sao?” Võ Hạ Uyên lui về phía sau hai bước, mà đứng phía sau cô chính Mai Nguyên Phương với một khuôn mặt vô cảm: “Anh thật sự cho rằng những chuyện xấu xa lúc trước mà anh làm thì nhà họ Mai không biết sao?” Đồng Dung nói tiếp: “Bà chủ Trương, lần này nhà họ Mai chúng tôi không cần phải tiếp tục nhịn xuống rồi chứ?”
“Đương nhiên” Võ Hạ Uyên trả lời, nhà họ Mai đã muốn rút gân Trương Thế Trạch từ lâu rồi.
Võ Hạ Uyên bỗng nhiên có chút buồn phiền, cũng là do cô quá kích động. Chuyện Trương Thế Trạch lén thông đồng với Lê Minh Khanh ở sau lưng thì Trương Tấn Phong đều đã nói cho cô nghe rồi, kết quả là sau một khoảng thời gian không nhìn thấy Lê Minh Khanh đã làm cô thả lỏng cảnh giác, tự mình đưa tới cửa, hơn nữa còn liên lụy tới Trương Thiên Định…
Vừa rồi bọn họ đuổi theo nhưng không nhìn thấy Lê Minh Khanh, chắc hẳn bọn họ đã bỏ chạy rồi.
‘Võ Hạ Uyên khẽ vuốt ve đầu ngón tay, mặt trên vẫn còn dính máu của Trương Thiên Định đã khô lại.
“Nguyên Phương! Nguyên Phương, mọi người đang nói cái gì vậy?” Trương Thế Trạch tiến lên nắm lấy tay của Mai Nguyên Phương, thâm tình nói: “Anh rất thật lòng với em, em biết mà”
“Đương nhiên là tôi biết” Mai Nguyên Phương vừa mở miệng, trong lòng Trương Thế Trạch liền “Lộp bộp” một cái, giọng nói của cô quá kỳ ảo, dường như đã kìm nén quá nhiều cảm xúc và sắp sửa bùng nổ.
“Anh và người phụ nữ đó đã làm chuyện cẩu thả trong phòng tân hôn của tôi, nếu không phải bà chủ Trương ra tay cứu giúp thì chỉ sợ tôi sẽ phải tự sát vì một người đàn ông không tim không phối như anh rồi” Đầu ngón tay lạnh lẽo của Mai Nguyên Phương lướt trên cổ của Trương Thế Trạch, người đàn ông theo bản năng rùng mình một cái, lại nghe Mai Nguyên Phương nói: “Nếu không phải do anh còn có chút tác dụng thì anh nghĩ nhà họ Mai chúng tôi còn giữ anh đến tận bây giờ sao?”
Trương Thế Trạch bỗng nhiên ý thức được, Mai Nguyên Phương không còn là người phụ nữ ngu ngốc mà anh ta có thể thoải mái gây khó nữa.
“Người đâu?” Đồng Dung vừa mở miệng, vệ sĩ của nhà họ Mai lập tức xông lên, Đồng Dung chỉ vào Trương Thế Trạch nói: “Trói anh ta lại!”
“Các ngươi dám! Tôi muốn gặp cha vợi”
Trương Thế Trạch giấy giụa.
Mai Nguyên Phương không nói hai lời bạt một bạt tai lên mặt anh ta: “Câm miệng!
Còn dám gọi cha vợ một lần nữa thì tôi sẽ xé miệng anh ra!”
Trương Thế Trạch sửng sốt, đáy lòng có một tiếng nói cho anh biết Mai Nguyên Phương thật sự sẽ làm như vậy.
Lúc này, hầu hết mọi người trong đại sảnh đều đã sơ tán đi hết rồi, chỉ còn một số.
người có mặt nghe được bí mật, Đồng Dung và Mai Nguyên Phương không hề cố ky, đè nén nỗi căm phẫn trong lòng bấy lâu nay, cuối cùng mọi chuyện cũng coi như được giải tỏa.
“Bà chủ Trương” Đồng Dung lúc này mới chú ý tới trên người Võ Hạ Uyên dính đầy máu bèn hỏi: “Cô có muốn đổi quần áo hay không?”
Trên mặt Võ Hạ Uyên cũng bị máu bản lên, thế nhưng nhìn cô không hề đáng sợ một chút nào, còn tăng thêm vài phần yêu mị Một người phụ nữ như vậy… Đồng Dung âm thầm cảm thán, thật không biết là phúc hay họa nữa “Không cần” Võ Hạ Uyên cười nói: “Chuyện Trương Thiên Định bên kia tôi phải nhanh chóng thông báo cho Tấn Phong và phía ông cụ nữa, vậy tôi về trước đây”
* Được được được, bà chủ Trương đi thong thả”
Võ Hạ Uyên rời khỏi yến tiệc liền đi thẳng đến bệnh viện. Huỳnh Tố Vân đang hồn bay phách lạc đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, trên đôi tay người của phụ nữ này toàn bộ đều là máu, dường như Huỳnh Tố Vân vô cùng lạnh, cô ta hết xoa xoa tay rồi lại hà hơi.
Nghe được tiếng bước chân, Huỳnh Tố ‘Vân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Võ Hạ Uyên đang đứng cách đó không xa.
Ánh mắt của cô ta quá phức tạp, Võ Hạ Uyên nhìn không hiểu.
“Trương Thiên Định là vì cứu cô nên mới bị như vậy sao?” Huỳnh Tố Vân khàn giọng hỏi.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Thực xin lỗi Một lát sau, Huỳnh Tố Vân khẽ cười một tiếng: “Làm sao cô phải xin lỗi tôi? Tôi cho.
rằng Trương Thiên Định nhất định là không màng tất cả để bảo vệ cô, bất cứ người nào cản trở cũng vô dụng” Nước mắt rào rạt rơi xuống, Huỳnh Tố Vân thấp giọng nói: “Tôi thật sự rất hâm mộ cô đấy”
Lúc này Võ Hạ Uyên mới hiểu ra, trước kia Huỳnh Tố Vân thong dong bình tĩnh đều là giả vờ, chuyện cô ta yêu Trương Thiên Định vẫn luôn trước sau như một, chưa hề thay đổi.
Không lâu sau Phùng Ngọc Chi cũng tới, bà ta đỏ bừng hốc mắt, bộ dáng phong trần mệt mỏi tiến lên nắm lấy tay của Huỳnh Tế Vân: “Tố Vân à, tại sao Thiên Định lại bị thương chứ? Rõ ràng khi rời đi khi còn rất tốt mà”
“Không có chuyện gì đâu bác gái” Huỳnh Tố Vân dịu dàng an ủi.
Phùng Ngọc Chỉ vừa chuyển tầm mắt liền chú ý tới Võ Hạ Uyên đang đứng ở một bên, bà ta sửng sốt chớp mắt một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Cô nói đi! Có phải cô hại Thiên Định thành ra như vậy hay không?
Võ Hạ Uyên không hé răng. Phùng Ngọc Chỉ vẫn luôn hồ đồ, thế nhưng chỉ có lần này lại chỉ đúng rồi.
Phùng Ngọc Chỉ thấy Võ Hạ Uyên không nói lời nào, đôi mắt trợn thật lớn: “Đúng thật là do cô sao?! Trời ạ! Rốt cuộc là nhà họ Trương đã gây ra tội nghiệt gì cơ chứ!
Lại cưới phải một con yêu tinh như cô? Nếu như.
Thiên Định nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì không hay thì dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
Phùng Ngọc Chỉ nói xong liền muốn xông tới xô ngã Võ Hạ Uyên.
Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng chặn Phùng Ngọc Chỉ lại, Trương Tấn Phong mạnh mẽ hất tay một cái, đồng thời ôm lấy Võ Hạ Uyên bảo vệ trong lồng ngực.
Ngửi được hương thơm lành lạnh quen thuộc, thân thể vẫn luôn căng thẳng của Võ Hạ Uyên rốt cuộc được buông lỏng xuống, cô thấp giọng thì thào: “Tấn Phong…”