“Em thấy Trần Anh Thư thế nào?” Trên đường trở về Trương Tấn Phong hỏi.
“Em thấy được lắm” Võ Hạ Uyên nói thật: “Nhưng em vẫn có cảm giác không đơn giản như vậy, đây là trực giác của phụ nữ”
“Tin tưởng trực giác là tốt rồi” Trương Tấn Phong nắm lấy tay Võ Hạ Uyên: “Phòng bị nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nếu Trần Anh Thư thật sự rủ em ra ngoài, thì hãy thật cẩn thận.
“Em hiểu rồi” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Hình như ba đã biết chuyện rồi”
“Em đã từng cùng Trương Thiên Định qua lại” Trương Tấn Phong nói xong cảm thấy có chút chua chát: “Đây không phải là bí mật, tuy răng không có nhiều người biết, nhưng chỉ cần ba muốn kiểm tra, chắc chắn cũng có thể tìm ra chút manh mối. Nhưng không có việc gì đâu, thái độ của ba rất rõ ràng, ông ấy không trách em và ông ấy cũng sẽ không bao giờ để cho Trương Thiên Định có cơ hội kích động những ý nghĩ xấu xa”
Võ Hạ Uyên khẽ gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm vài phần.
Võ Hạ Uyên trao đổi thông tin liên lạc với Trần Anh Thư hoàn toàn là do hoàn cảnh ép buộc, cô cũng đành phải khách sáo, nhưng ai ngờ Trần Anh Thư rất nghiêm túc, ngày hôm sau liền hỏi Võ Hạ Uyên có thời gian không, muốn đi thăm quan Cần Thơ.
Mấy thành phố lớn đều là một dạng giống nhau, có cái gì mà thăm quan cơ chứ?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Võ Hạ Uyên vẫn đồng ý.
‘Võ Hạ Uyên mặc quần áo thể thao giản dị đi ra ngoài, đến lối vào cửa tiệm vàng thì gặp Trần Anh Thư đang mặc một bộ váy lolita. Võ Hạ Uyên vốn không thích phong cách này, nhưng nhìn Trần Anh Thư mặc cô lại cảm thấy đây là một đảng cấp khác.
Những người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Trần Anh Thư dường như đã quen với cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, Võ Hạ Uyên tiến lại gần cười cười: “Bây giờ trở về thay quần áo thì có kịp không? Tôi sẽ không làm cháu xấu hổ chứ?”
Trần Anh Thư sửng sốt, lúc này mới nhận ra Võ Hạ Uyên đang trêu chọc mình, cô không khỏi che môi cười thâm, đứng lên.
“Thím hai” Trần Anh Thư vô cùng thân thiết nằm lấy cánh tay Võ Hạ Uyên: “Đi tiệm vàng xem trước đi. Cha mua cho cháu mấy chiếc váy mới, cháu muốn chọn mấy bộ trang sức bằng vàng thật đẹp để phối cùng.”
Võ Hạ Uyên liếc nhìn logo trên tấm bảng, nhớ rằng đây là một cửa hàng vàng rất nổi tiếng, chỗ này có lẽ sẽ khiến Trần Anh Thư hài lòng.
‘Võ Hạ Uyên không có hứng thú với đồ trang sức bằng vàng, cô ấy cảm thấy mình vẫn còn trẻ, để đeo được loại trang sức này cũng phải chờ một thời gian nữa. Trái lại, Trần Anh Thư thì nói chuyện với nhân viên bán hàng rất vui vẻ.
Trần Anh Thư mua sắm không thể ngừng lại được. Cô ấy đã liên tục chọn bảy, tám chiếc vòng tay. Võ Hạ Uyên im lặng chờ đợi ở một bên, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến. “Leng keng leng keng” Chuông gió ở cửa vang lên, nhân viên bán hàng lịch sự nói: “Hoan nghênh quý khách”
Mãi đến khi Hà Minh Lam bước tới gần, Võ Hạ Uyên mới nhận ra cô ta.
“Cô Võ?” Hà Minh Lam nén sự xấu hổ và tức giận lại, khôi phục bộ dạng đoan trang, lạnh lùng.
“Là bà Trương” Võ Hạ Uyên sửa lại.
Đáy mắt Hà Minh Lam lóe lên lửa giận, sau đó cô ta nở nụ cười: “Không biết được là cô Võ còn có thể đến nơi này mua sắm đấy?”
Ý tứ của cô ta rất rõ ràng, nếu không phải được gả cho Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sao có thể xứng với anh chứ?
“Vì cái gì mà thím hai tôi không đến đây được?” Trần Anh Thư vốn đang im lặng đột nhiên nói: “Chú hai tôi vô cùng thương thím hai, đừng nói là mấy chiếc vòng này mà chỉ cần thím hai nói thì cả cái cửa tiệm chú hai cũng có thể mua được”
Trần Anh Thư nói thật chậm, nhưng lời nói của cô ấy rất rõ ràng cùng kiên quyết “Cô là..” Hà Minh Lam không thích người khác nói giúp Võ Hạ Uyên, nhưng cô gái trước mặt lại gọi Trương Tấn Phong là “chú hai”, cô ta lo sợ đây là cô cháu gái yêu của nhà họ Trương, nhất thời không dám gay gắt đối Trần Anh Thư mặt Hà Minh Lam đứng đó, quay sang nói với Võ Hạ Uyên: “Thím hai, trước khi đi chú hai nói với cháu đồ trang sức của thím đều đã cũ hết rồi, nên mua thêm một ít”
Cầu trời phù hộ, Võ Hạ Uyên nghĩ thầm.
Võ Hạ Uyên chọn ngẫu nhiên hai chiếc vòng tay bãng vàng có đính ngọc trai và một đôi bông tai vàng. Nhân viên bán hàng tưởng cô chỉ là người bình thường, không ngờ cô lại dám chọn sản phẩm đắt nhất, quý nhất trong cửa tiệm. Tiếng máy thanh toán kêu lên “keng keng”, “Thưa cô, tổng cộng là 1 tỉ 300 triệu ạ.”
Võ Hạ Uyên lập tức bị sốc, liệu có phải là lừa người không, chế tác kiểu có một không hai hay sao mà có giá hơn 1 tỉ đồng?
Nhưng Hà Minh Lam đang đứng đó nhìn, Võ Hạ Uyên không thể để mất mặt trước cô ta. Lúc cô chuẩn bị ra khỏi nhà Trương Tấn Phong đã cầm lấy chiếc thẻ đen thứ ba đưa cho cô, vốn là lo lắng lỡ có việc gì ngoài ý muốn, không ngờ lại thật sự gặp phải chuyện này.
Võ Hạ Uyên đưa chiếc thẻ đen cho nhân viên, thản nhiên nói: “Quẹt đi.” Nhưng thực ra, trái tim cô đang rỉ máu.
Nhân viên bán nhìn thấy trên tấm thẻ có in chìm hình con rồng, ngay lập tức hít vào một hơi, run rẩy đưa thẻ vào máy quét: “Được rồi thưa cô, xin cô chờ một chút: Hà Minh Lam mím chặt môi, hạ thấp tầm mắt rồi dừng lại ở chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay Võ Hạ Uyên.
Trần Anh Thư cũng chú ý tới, cô nằm tay Võ Hạ Uyên đánh giá: “Thím hai, chiếc nhãn này đẹp quá, thím mua ở đâu vậy?”
“Là chú hai của cháu tặng đấy” Võ Hạ Uyên trả “Đó là viên ruby đầu tiên được phát hiện ở Phần Lan vào năm 1978. Màu sắc vừa trong trẻo vừa tình khiết. Đó là một viên đá vô cùng quý hiếm” Một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc vest vừa bước tới, ông ta nhìn chằm chằm vào tay Võ Hạ Uyên, chăm chú nghiên cứu. Lúc sau bình tĩnh lại, ông ta mới nói tiếp: “Thì ra là bà Trương. Nếu không phải cô vừa quẹt thẻ, nhân viên bán hàng của chúng tôi có lẽ vẫn chậm trễ không nhận ra cô, không phục vụ cô chu đáo”
“Sao có thể chứ? Tôi thích thái độ phục vụ ở đây lắm” Võ Hạ Uyên cười, cô biết mấy “cửa hàng quý tộc” này luôn có danh sách trực tuyến ghi tên một số khách hàng VIP. Có rất nhiều cách để nhân viên có thể nhận ra họ, và thẻ đen là một trong số đó.
“Bà Trương trực tiếp thăng chức trở thành khách hàng VIP của cửa hàng.” Người đàn ông vừa nói vừa cầm máy tính lên tính lại giá chiếc nhấn, lộ ra biểu cảm không nói nên lời: “Sau khi được hưởng đặc quyền, tổng cộng là 1 tỉ 250 triệu.”
“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên khéo léo tươi cười, nhưng trong lòng cô đang thầm gào lên, có gì khác biệt hay sao?
Móng tay của Hà Minh Lam gần như: đang ghim vào thịt. Có trời mới biết cô ta đã tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi mà vẫn chưa trở thành khách hàng VIP của cửa hàng này! Mà một người phụ nữ không có thân phận, không có xuất thân, sao lại dám hơn cô ta?
Võ Hạ Uyên nghĩ Trần Anh Thư không phải khách hàng VIP, do dự một chút, sau đó cần răng nói: “Tính cả những thứ cô gái này vừa mới mua nữa.”
“Hả? Không cần đâu thím hail” Trân Anh Thư có chút khẩn trương.
“Cháu đã gọi tôi hai tiếng thím hai nên đây coi như là quà của tôi tặng cháu đi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng.
Trần Anh Thư cũng không từ chối: “Cám ơn thím hai, thím hai thật tốt bụng!”
Cô gái, cô cũng không khách sáo một chút sao?
Vừa mới ghé vào một tiệm vàng đã vung tay tiêu mất hơn một tỉ đồng, Võ Hạ Uyên chưa bao giờ xa xỉ như vậy. Chân cô bước đi còn đang có chút run run.
“Ngài Phó!” Hà Minh Lam cố ý hô lên.
Người đàn ông trung niên tỉnh tế kia bèn dừng lại, cô ta vội vàng nói: “Tôi muốn chọn một sợi dây chuyền vàng. Ngài Phó có thể xem giúp tôi được không?”
“Nhân viên của tôi có năng lực rất chuyên nghiệp, bọn họ sẽ giúp cô.” Người đàn ông sắc mặt tươi sáng nhưng lạnh lùng: “Cô cứ từ từ lựa chọn” Nói xong anh ta liền rời đi.
Rõ ràng, địa vị của Hà Minh Lam không xứng đáng để đích thân anh ta phải phục vụ.
Hà Minh Lam đột nhiên quay ngoắt lại nhìn Võ Hạ Uyên: “Cô ở đó đắc ý cái gì?”
Trần Anh Thư ngẩn người: “Thím hai, có phải cô ta bị bệnh dại không? Cứ nhìn thấy người ta liền lao đến cản?”
“Cô nói lại lần nữa tôi xem?” Hà Minh Lam bước tới chỉ vào Trần Anh Thư.
Võ Hạ Uyên cau mày, kéo tay Hà Minh Lam ra: “Cô ấy không phải người mà cô có thể tùy tiện tức giận đâu, cô hãy tự trọng một chút.”
Hà Minh Lam tức giận đến mức phát run, trừng mắt nhìn chăm chẵm hai người mấy giây, sau đó cũng không mua thứ gì, lập tức bỏ đi trước.