Hà Minh Lam nhìn một cái liền nhận ra Trần Anh Thư, đồng thời cũng biết cô nàng là nhân vật chính của bữa tiệc này, cô công chúa nhỏ của nhà họ Trần, cho nên giọng nói cũng khách khí hẳn: “Không, tôi chỉ lẩm bẩm chơi thôi.”
“Thế à?” Đôi con ngươi màu xám tro của Trần Anh Thư hơi chớp động, nhìn thẳng vào.
Hà Minh Lam khiến cô ta thấy lạnh cả lưng — “Sau này đừng có nói xấu người khác sau lưng, nhất là thím hai nhà tôi, tính tình chú hai tôi không tốt lầm đâu”
Hà Minh Lam ngượng ngùng cười cười Thấy Trần Anh Thư đang định bỏ đi, Hà Minh Lam vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Cô Trần và Võ Hạ Uyên thân nhau lắm à? Cô biết xuất thân của cô ta thế nào không?”
“Trẻ mồ côi chứ gì?” Trần Anh Thư mỉm cười thật xinh đẹp: “Thì chính vì nguyên nhân này mà chú hai tôi mới đặc biệt thương thím ấy mà”
Nụ cười trên môi Hà Minh Lam đột nhiên đông cứng lại Hiện tại đối với cô ta, nhà họ Trương chẳng khác nào tường đồng vách sắt, Trương Tấn Phong càng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, nhưng Hà Minh Lam vẫn chưa chịu từ bỏ hi vọng! Đó là giấc mộng cô ta đã theo đuổi suốt bao năm thanh xuân!
Nếu thật sự không thể làm được, vậy thì hủy hoại Võ Hạ Uyên đi! Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cơn điên cuồng trong lòng Hà Minh Lam đã không gì có thể kiềm chế được nữa.
“Thím hai” Trần Anh Thư cười cười khoác tay Võ Hạ Uyên, ngọt ngào gọi một tiếng.
“Øi” Võ Hạ Uyên đáp, “Sao thế?”
“Cháu nhớ thím nha” Trần Anh Thư nói bãng giọng điệu trẻ con khiến cho các bậc cha chú xung quanh đều mỉm cười.
Lúc này, tâm trạng của Phùng Ngọc Chỉ hết sức kì quái, bà ta không hi vọng người trong nhà có quan hệ thân thiết với Trương Tấn Phong hoặc Võ Hạ Uyên, nhất là sau khi biết con trai mình có tình cảm với Võ Hạ Uyên, bà ta càng tránh né cô như tránh tà, nhưng nói cho cùng thì đều là người nhà họ Trương, so với con nhỏ bạch san san chẳng được trò trống gì kia thì dường như Trần Anh Thư càng thích hợp nhúng mình vào vũng nước đục nhà họ Trương này.
Kỳ thực, nghĩ kĩ lại thì, có thể lấy được lòng tin của Võ Hạ Uyên cũng có thể coi là chuyện tốt, ánh mắt Phùng Ngọc Chi bỗng trở nên xa xăm…
“Thím hai, thím phải đề phòng cô ả kia một chút!” Trần Anh Thư ghé sát tai Võ Hạ Uyên, nói nhỏ.
“Ai cơ?” Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc.
“Cô ả gặp ở tiệm vàng lần trước ấy ạ”
Trần Anh Thư giải thích – “Không phải người tốt”
Võ Hạ Uyên hiểu ra: “Thím biết rồi, cảm ơn Anh Thư nhé.”
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Hà Minh Lam bưng hai ly rượu tới.
“Bà Trương” Đây là lần đầu tiên Hà Minh Lam gọi Võ Hạ Uyên như vậy, cô ta mỉm cười tao nhã – “Hôm nay là ngày lành của gia đình họ Trương, tôi mời cô một ly.”
Võ Hạ Uyên không nhận ly rượu, cô cảm thấy Hà Minh Lam đang cố gắng đưa nó đến tay cô: “Sao lại mời tôi?”
“Những chuyện trước đây là lỗi của t: ~ Hà Minh Lam cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ hối hận lắm – “Rất mong cô không quá để tâm”
Nói đoạn, cô ả lại nâng cốc đưa về phía Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên nào dám uống chứ, nhưng sau đó cô thấy Trần Anh Thư đang đứng phía sau Hà Minh Lam gật đầu với cô một cái.
“Sao vậy, bà Trương còn trách tôi ư? Tôi không có ý gì đâu, chỉ mong nhận được sự tha thứ của cô thôi” Hà Minh Lam nói bằng một giọng cực kì chân thành.
Không đợi cô ta nói xong, Võ Hạ Uyên nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô”
Hà Minh Lam cũng uống cạn ly của mình, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh Hà Minh Lam đi rồi, Trần Anh Thư mới chạy đến chỗ Võ Hạ Uyên, thì thào: “Thím hai cứ yên tâm, cháu đã thừa dịp cô ả không chú ý để đổi ly rượu khác rồi”
Võ Hạ Uyên hỏi: “Sao cháu biết rượu có vấn đề?”
“Cháu thấy ả rắc thứ gì vào rượu m: Trần Anh Thư nhún vai – “Nhưng giờ cô ả uống nó rồi”
Võ Hạ Uyên nghĩ đến kết quả xấu nhất là Hà Minh Lam bỏ thuốc kích dục vào rượu, cô không dám thả lỏng cảnh giác, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong người mình, cứ thế qua nửa giờ, mọi thứ vẫn bình thường.
Nhìn Hà Minh Lam đang cười nói vui vẻ đẳng xa, Võ Hạ Uyên bắt đầu hoang mang, rốt cuộc cô ta bỏ thứ thuốc gì vậy?
Bên kia, Hà Minh Lam đang chờ Võ Hạ Uyên xấu mắt, bỗng thấy cô gái đang nói chuyện với mình chợt trợn tròn cả mắt, tay run run chỉ vào mặt mình, Hà Minh Lam vô thức sờ sờ mặt, cảm giác đầu tiên là, đau quát Không chỉ có vậy, cảm giác càng ngày càng rõ hơn, như là có thứ gì đang lục đục dưới làn da, muốn nhào ra ngoài!
‘A..” Hà Minh Lam cong gập cả người, tay sờ lên từng nốt sưng trên mặt, bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy không sao chịu nổi Sao lại thành thế này? Hà Minh Lam rốt cuộc hiểu ra, đây là phản ứng với thứ thuốc kia, nhưng… vì sao lại thành ra là mình?
“AI” Một giọt máu xé rách làn da rơi xuống sàn, màu đỏ tươi như đâm thẳng vào ánh mắt Hà Minh Lam, cô ta kêu lên thất thanh, tiếng kêu sắc nhọn đâm vào màng tai người xung quanh.
Tiếng thét này đã khiến rất nhiều người chú ý và bước lại, Hà Minh Lam vươn tay muốn tìm ai đó cứu mình, nhưng thấy thảm cảnh của cô ả lúc này, mọi người đều sợ hãi lùi bước.
Hà Minh Lam ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy Trương Tấn Phong đang bước về phía này, cô ta liều lĩnh xông tới như là muốn tóm lấy chiếc phao cứu mạng cuối cùng trên mặt biển, nhưng chưa tới gần đã bị Phùng Bảo Đạt quả đoán đá văng, “Máu này không bình thường” = Phùng Bảo Đạt nhíu mày “Tổng giám đốc Trương đừng lại gần thì hơn”
Trương Tấn Phong nghe nói vậy bèn dừng bước, cẩn thận quan sát người đang nằm trên mặt đất: “Hà Minh Lam?”
“Tổng giám đốc Trương? Tấn Phong! Tấn Phong cứu em với! Em đau mặt quái” Cảnh tượng trước mắt Hà Minh Lam đã xuất hiện thật nhiều ảo ảnh, hư hư thực thực đan chéo vào nhau, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn – “Em là bạn thân của Đỗ Minh Châu, anh giúp em với.”
“Đưa cô gái này đến bệnh viện đi”
Trương Tấn Phong quyết định nhanh chóng.
“Chú hai không cần lo cho cô ta đâu!”
Trần Anh Thư bước ra ngăn lại – “Cô ta gieo gió gặt bão thôi, nếu không phải cháu phát hiện ra thì hiện tại, người bị vỡ nát mặt nằm ở đây chính là thím hai đấy!”
Đồng tử của Trương Tấn Phong đột nhiên co lại, anh chậm rãi quay đầu hỏi “Cháu vừa nói gì?”
“Cô ta vờ đến mời rượu thím hai, lại nhân lúc không ai để ý còn thả thứ gì đó vào ly rượu, cháu tranh thủ lúc cô ta không nhìn thấy bèn đổi hai ly cho nhau.” Trần Anh Thư thành thật kể lại.
Hà Minh Lam nhìn về phía Trần Anh Thư, ánh mắt đầy hung ác: “Thì ra chính là mày, con tiện nhân!”
Võ Hạ Uyên chạy tới, chứng kiến cảnh này mà lòng sởn gai ốc, mặt Hà Minh Lam đã bê bết máu me, cả khuôn mặt sưng vù không còn nhận ra nổi, cô thì thào: “Vì sao cô lại độc ác đến thế?”
Tính tình Hà Minh Lam này vừa cực đoan lại tự ti, năm xưa đi du học tình cờ biết loại độc dược có thể khiến người ta hủy dung thế này, bèn để ý mang theo một ít trở về, cô ả hiểu loại thuốc độc này không thể dùng bừa bãi, nhưng gần đây cô ta đã bị lòng đố ky dẫn vặt đến sắp phát điên rồi, ý tưởng hủy hoại Võ Hạ Uyên vừa hiện lên trong đầu liên không cách nào đuổi đi được nữa.
Có cơ hội, Hà Minh Lam nghĩ thầm, loại thuốc độc này rất khó tra ra, điều chế thuốc giải độc càng khó hơn, đặc biệt nhất chính là thời điểm nó phát độc là tâm nửa giờ sau khi uống phải, trong khoảng thời gian này, Võ Hạ Uyên sẽ dùng những thứ khác, đồ uống hay điểm tâm đều sẽ thành đối tượng hoài nghỉ.
Ly rượu mà Võ Hạ Uyên dùng, cô ta đã đập vỡ rồi ném vào thùng rác, mặc dù sau này Võ Hạ Uyên có nghỉ ngờ cô ta thì cũng chẳng có chứng cứ.
Chỉ cần hoàn thành bước này, cô ta coi như đã thành công quá nửa!
Đối mặt với một người đàn bà đã bị hủy hoại cả gương mặt, Trương Tấn Phong còn thích cô nàng được sao?
Hà Minh Lam chỉ ngẫm trong lòng cũng đã thấy sung sướng, sao có thể ngờ cuối cùng loại thuốc này lại rơi vào miệng mình, lúc này cô ta chỉ ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Trần Anh Thư!
Đương nhiên, người hiện tại càng muốn ăn sống nuốt tươi kẻ khác chính là Trương Tấn Phong.
Có người hô gọi xe cấp cứu, Trương Tấn Phong quắc mắt nhìn sang: “Tôi xem ai dám gọi!”
Khắp chốn tĩnh lặng như tờ.
*Cô muốn hại Hạ Uyên phải không?”
Trương Tấn Phong đi tới trước mặt Hà Minh Lam, từng câu từng chữ như đã kết băng – “
Vậy để tôi hủy hoại cô trước.”
Mọi người xung quanh đều thoáng rùng mình.