Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 37: 37: Quỷ Gây Chuyện Tần Ngọc Khuê




“Leo, sao anh không nói chuyện? Trông thấy em nên không vui sao?” Vừa nói, cô ấy vừa uất ức bĩu môi: “Lâu như vậy rồi không gặp em, vậy mà anh không nhớ em gì cả.

Em quyết định sau này sẽ không thích anh nữa, em muốn bỏ rơi anh.”
Nói tới đây, cô ấy lại vui mừng hớn hở nở nụ cười: “Leo, nếu em không thích anh nữa, anh nói xem anh phải làm sao bây giờ? Có khi phải độc thân cả đời, bởi vì không có cô gái nào bằng lòng đối mặt với với tảng băng lạnh lùng như anh cả.”
Nói xong, cô ấy còn chậc chậc chậc vài tiếng, tỏ vẻ bản thân đồng cảm sâu sắc với tình cảnh của anh.
Tần Kính Thiên bước vững vàng, ôm cô ấy đi vào thang máy, vẫn không thèm để ý tới.
Cô gái tiếp tục nói: “Anh nói xem anh đã hai mươi tám tuổi rồi, sao vẫn không tìm một cô bạn gái quản anh? Chẳng lẽ là muốn nhà họ Tần tuyệt hậu sao? Hoặc là anh thật sự muốn nghe lời ông nội cưới em?”
“Im miệng!” Tần Kính Thiên rít ra hai chữ, thật muốn ném cô gái say xỉn nói năng bậy bạ này ra đường cùng mấy kẻ lang thang.
Tuy rằng Tần Kính Thiên bị cô ấy làm tức đến nghiến răng, nhưng lực ôm cô ấy vẫn vừa phải, còn kéo áo khoác âu phục trên người cô ấy lại, tránh cho cô ấy lộ cảnh xuân ra ngoài.
“Leo, anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được.” Ra khỏi sảnh Mị Sắc, cô gái vặn vẹo trong ngực Tần Kính Thiên muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Tần Kính Thiên cúi đầu liếc nhìn cô ấy một cái, cảnh cáo nói: “Còn lộn xộn nữa xem.”
Cô gái làm lơ lời cảnh cáo của anh, nằm trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ hồng hồng lên: “Tới, hôn một cái.”
Tần Kính Thiên cau mày, nhẹ buông tay làm bộ muốn ném cô ấy ra.
Cô gái vội duỗi tay quàng qua cổ anh: “Leo, nếu anh không hôn em thì em sẽ đi tìm người đàn ông khác hôn em.


Em còn muốn quan hệ nam nữ lộn xộn với bọn họ, anh xem mà làm.”
Tần Kính Thiên nhíu mày cắn chặt răng.
Cô gái tiếp tục khiêu khích: “Anh có thể bắt em về, nếu có giỏi thì trói em lại đi, nếu không em sẽ tìm cơ hội chuồn ra.

Đến lúc đó em không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Khi nói chuyện, mắt phượng xinh đẹp của cô gái liếc sang trái một cái, nhìn đến bóng người cầm camera phía xa, cong môi lên, lộ ra nụ cười gian xảo.
Lực ôm của Tần Kính Thiên hơi tăng lên, ánh mắt nhẫn nhịn, nếu không phải lo lắng thân thể của mẹ không chịu nổi kích thích thì dù thế nào anh cũng phải trói con nhóc này gửi trả về Mỹ.
Hơn nữa, rõ ràng anh biết con nhóc này không sợ trời không sợ đất, nói toàn lời vô sỉ, nhưng cô ấy thật sự có thể làm được.
Anh không thể lúc nào cũng canh giữ bên cạnh cô ấy, lỡ như cô ấy thừa lúc anh không có mặt ở đó, thật sự…
“Anh không hôn đúng không?” Cô gái quấn lấy anh, thừa lúc anh không chú ý mà ngẩng đầu hôn một cái lên mặt anh, sau đó lại liếc sang trái một cái, thấy người bên kia ra dấu ok, cô ấy mới yên tâm.
Cô ấy biết, sau khi được người mà cô ấy tìm chỉnh sửa lại, tiêu đề của tin tức ngày mai nhất định đều là ngôi sao nữ mới nổi Polaris và đàn ông lăn lộn thế nào, có bao nhiêu khó nghe là có thể viết bấy nhiêu khó nghe.
Cô ấy muốn chính là tạo ra một ít tai tiếng, xem người kia phản ứng thế nào?
Mục đích của hành động hôm nay đã đạt được, cô gái thành thật hơn rất nhiều, dựa vào lồng ngực Tần Kính Thiên ngủ thiếp đi.
Nhét cô gái vào trong xe, Tần Kính Thiên lên xe ngồi cạnh cô ấy.
Anh vừa mới ngồi xuống, cô gái đã chui vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái trong đó, ỷ lại vào anh như hồi còn nhỏ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chứ chú mèo con của cô ấy, Tần Kính Thiên âm thầm thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn cô ấy đã nhu hoà đi rất nhiều: “Đúng là con nhóc không thể khiến người ta bớt lo được.”
Ông Nguỵ tài xế lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu, lòng thầm nghĩ cũng chỉ có bà cô này mới có thể làm cho cậu chủ điềm tĩnh của bọn họ chân tay luống cuống.
Tài xế hỏi: “Cậu chủ, chúng ta đi đâu?”
Tần Kính Thiên nói: “Về Thịnh Thiên Ngự Cảnh Loan.”
Trước kia căn cứ của nhà họ Tần không ở Giang Bắc, cũng không có chỗ ở cố định ở Giang Bắc.
Căn hộ mà bây giờ Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu đang ở là anh mua trước khi tới Giang Bắc, dùng để làm nơi ở tạm thời.
Ngự Cảnh Loan là khu căn hộ cao cấp được phát triển từ đất đai của Thịnh Thiên ở Giang Bắc, tọa lạc tại khu Tân Hải, thành phố Giang Bắc, được xây dựng ven biển.
Do sở hữu vị trí đắc địa, cảnh quan tuyệt đẹp nên khi vừa khởi công, những căn biệt thự nơi đây đều có giá trên trời nhưng vẫn có rất nhiều người muốn mua.
Có điều, muốn chưa chắc đã mua được, những dự án do Thịnh Thiên khai phá trước nay đều không thiếu người mua, phải là bọn họ tới chọn người mua.


Chỉ có tiền thôi thì không mua được, còn phải có gia thế bối cảnh tốt đẹp nữa
Căn biệt thự bí ẩn nhất trong Ngự Cảnh Loan là căn biệt thự tên Nặc Viên.

Sở dĩ Nặc Viên bí ẩn là vì nó được thiết kế và xây dựng bởi Tần Kính Thiên.
Nặc Viên, một năm rưỡi trước bắt đầu trang hoàng, tốn gần một năm mới trang hoàng xong, bây giờ có thể ở được rồi.
Tần Kính Thiên vốn định qua mấy ngày nữa dọn vào ở với Giản Ánh Nhu, không ngờ bây giờ lại dẫn cô bé cả ngày chỉ biết gây chuyện trong lồng ngực này đến.
Sau khi tới biệt thự Ngự Cảnh Loan, vài người giúp việc tươi cười ra nghênh đón: “Cậu chủ, cô chủ…”
“Đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ.

Dọn dẹp phòng của cô ấy đi, sưởi ấm giường cho cô ấy luôn.” Tần Kính Thiên buông ra một câu rồi ôm cô gái trong lòng bước đến bể bơi có nhiệt độ ổn định trong nhà.
Anh đứng bên cạnh hồ, thả tay ném cô gái trong lòng vào bể bơi.
Ùm một tiếng!
“Cứu mang! Help!” Cô gái đang ngủ ngon lành vừa quẫy nước vừa kêu cứu mạng, quẫy một hồi lâu mới đến được khu nước cạn.
Cô ấy ngẩng đầu lên, mắt phượng giận dữ trừng lớn: “Anh muốn âm mưu giết người sao?”
Tần Kính Thiên đi đến ghế nghỉ chân bên cạnh ngồi xuống, ưu nhã bắt chéo chân: “Em nhìn bộ dạng của em xem.

Tự làm mình thành người không giống người, quỷ không giống quỷ, suốt ngày chỉ muốn gây chuyện.”
Cô gái không để ý, nắm cầu thang muốn leo lên bờ.

Tần Kính Thiên trầm giọng nói: “Đứng đó.

Ai cho em lên đây?”
Cô gái mếu máo, bày ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi: “Em đã mười tám tuổi rồi, anh dựa vào đâu mà quản em?”
Tần Kính Thiên nhìn chằm chằm cô ấy từ trên xuống dưới: “Em mười tám tuổi rồi? Em chính là người lớn? Là có thể ăn mặc như vậy ra ngoài lêu lổng sao?”
Tuy rằng cô gái bất mãn nhưng cũng không dám leo lên, đành phải ngoan ngoãn lui về bể bơi đứng: “Em lạnh.”
“Mặc như vậy mà em còn biết lạnh?”
“Anh…”
“Em còn biết anh là anh trai của em sao? Anh còn tưởng em quên mất mình họ Tần rồi.” Nhắc tới cô em gái này, Tần Kính Thiên cảm thấy thật đau đầu.
“Anh…” Cô gái giơ tay dụi mắt, cái miệng nhỏ chu lên, giọt nước mắt trực trào ra: “Em thật sự rất lạnh.”
Tần Kính Thiên cứng rắn nói: “Em nói cho anh nghe trước đã, có biết sai chưa?”
Cô gái cúi đầu, cắn môi không muốn nhận sai.
Tần Kính Thiên nhướng mày, nghiêm khắc nói: “Quên mất lễ nghĩa học lúc nhỏ rồi à? Lúc nói chuyện với người lớn có thể không trả lời sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.