Giản Ánh Nhu đứng dậy ngồi cạnh Tần Kính Thiên, nhìn lướt qua bàn ăn, mười mấy đĩa đồ ăn lớn nhỏ, phần lớn đều là món cay Tứ Xuyên, vốn không thích hợp cho bệnh nhân vừa sốt cao.
Sau khi đánh giá toàn bộ, Giản Ánh Nhu yên lặng nhìn chén cháo bạch bì A Giao màu sắc tươi tắn trông rất ngon miệng trên bàn.
Dù Giản Ánh Nhu không hiểu chế độ ăn uống chữa bệnh, nhưng cũng biết A Giao có tác dụng bổ huyết dưỡng âm cho phụ nữ, không thể cho Tần Kính Thiên sốt cao chưa giảm hoàn toàn ăn cái này được.
Ngày thường Tần Kính Thiên ăn uống thanh đạm, cơm nước đều do thím kia nấu, tại sao vào lúc anh đổ bệnh lại nấu thức ăn thế này?
Giản Ánh Nhu quét mắt một vòng xong, nghi ngờ nhìn Tần Kính Thiên: “Anh chắc chắn những đồ ăn này là thím Trần chuẩn bị cho anh?”
“Không phải.” Tần Kính Thiên nhìn Giản Ánh Nhu, ánh mắt thâm thuý mà dịu dàng: “Anh đã ăn rồi.
Những thứ này đều là anh bảo thím Trần làm riêng cho em.”
Giản Ánh Nhu ngạc nhiên nói: “Là chuẩn bị cho em?”
Tần Kính Thiên gật đầu.
Tần Kính Thiên chỉ nói một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng quét sạch lo lắng trong lòng cô ngày hôm nay.
Hoá ra không chỉ cô lo lắng cho anh, anh cũng nghĩ đến cô.
“Cảm ơn!” Giản Ánh Nhu nhìn Tần Kính Thiên mỉm cười, cầm đũa lên ăn.
Hôm nay vì chuyện của Tần Kính Thiên mà Giản Ánh Nhu lo lắng đến nỗi chẳng có lòng mà ăn sáng, cơm trưa lại kéo dài đến hiện tại, thật sự rất đói, cho nên dáng vẻ cô ăn cơm không có chút tao nhã nào.
Tần Kính Thiên thâm thuý nhìn cô, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Có phải hôm nay chịu ấm ức gì không?”
Giản Ánh Nhu không phải người dễ dàng rơi nước mắt, cảnh rơi nước mắt vừa nãy, Tần Kính Thiên đặc biệt khắc sâu vào ký ức, trực tiếp cảm thấy nhất định cô đã chịu ấm ức gì đó.
Động tác gắp đồ ăn của Giản Ánh Nhu khựng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, dùng giọng mũi nói: “Em bị ấm ức.”
“Nói anh nghe xem.
Nếu có ai dám bắt nạt em, anh giúp em xả giận.” Lời này của Tần Kính Thiên nghe giống như nói đùa, nhưng anh lại chú ý đến từng sự biến hoá nhỏ nhất trong biểu cảm của cô.
“Người làm em bị ấm ức chính là anh đó.” Giản Ánh Nhu rất muốn nói như vậy, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ qua, nói ra anh cũng không thể thay cô tự tát mình hai bạt tai.
Cốc cốc…
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên ngắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, Lưu Phó Duy đẩy cửa bước vào, đưa một tập văn kiện đến trước mặt Tần Kính Thiên: “Tổng giám đốc Tần, tập văn kiện này cần anh ký tên.”
Lưu Phó Duy đặt văn kiện trước mặt Tần Kính Thiên, lật từng trang cho anh xem, sau đó lại dùng tiếng Anh nói chuyện với Tần Kính Thiên.
Giản Ánh Nhu không hiểu hết bọn họ đang nói gì, nhưng đại khái cũng nghe được một vài từ mấu chốt, tin tức thu mua linh tinh gì đó.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tần Kính Thiên đã xem xong văn kiện, nhận lấy chiếc bút máy từ tay Lưu Phó Duy, nhanh chóng ký tên tiếng Anh của anh xuống… Leo Qin.
Lưu Phó Duy thu dọn văn kiện rồi ra ngoài, Tần Kính Thiên thản nhiên nhìn một chút, nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn trà.
Tần Kính Thiên có ký ức rất sâu sắc về chiếc hộp giữ nhiệt này, lần trước Giản Ánh Nhu chuẩn bị cơm bọc rong biển cho anh, chính là dùng cái này đựng.
“Kia là gì?” Anh nhìn về phía chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn trà, dịu dàng hỏi.
Giản Ánh Nhiên nhìn theo ánh mắt anh, thấy chiếc hộp giữ nhiệt mình mang đến, ấp a ấp úng nói: “Không, không có gì.”
“Hửm?” Tần Kính Thiên nhíu mày, lẳng lặng nhìn Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu bị anh nhìn đến bối rối, đành phải nói thật: “Là em mang cháo rau xanh đến cho anh, lo lắng anh ăn không quen, cho nên không lấy ra cho anh.”
Tần Kính Thiên ho nhẹ một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Giản Ánh Nhu, em không phải anh, làm sao em biết anh sẽ không thích? Em không hỏi anh, không cho anh cơ hội lựa chọn, sao có thể dễ dàng quyết định thay anh vậy được?”
Lúc đó, anh đã quyết định cưới Giản Ánh Nhu, anh sẽ thử chấp nhận mọi thứ của cô, dù là tốt hay xấu.
Nhưng gần đây, cảm giác mà Giản Ánh Nhu mang đến cho anh lại là không tin anh, không tin anh, vẫn là không tin anh!
Giản Ánh Nhu cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi nhỏ giọng nói: “Vâng, sau này em sẽ không quyết định khi chưa trưng cầu ý kiến của anh.”
Nhìn Giản Ánh Nhu cúi đầu giống như cô dâu nhỏ bị ức hiếp, Tần Kính Thiên càng cảm thấy buồn cười: “Vừa đúng lúc anh thấy đói bụng, em lấy lại đây múc cho anh một chén đi.”
“Vâng.” Giản Ánh Nhu cầm hộp giữ nhiệt lại, vừa múc cháo vừa nói: “Đây là cháo cải xoăn, có thể sẽ hơi đắng, chắc là anh ăn được chứ.”
“Anh không kén ăn.” Tần Kính Thiên không phải kén ăn bình thường, nhưng lại không kén chọn món Giản Ánh Nhu nấu, cô nấu gì là anh sẽ ăn thứ đó.
Cũng như lần trước, biết rõ là dị ứng với cà rốt nhưng vẫn cứ ăn, cuối cùng phải truyền nước ở bệnh viện cả đêm.
Sau khi kết hôn, anh vẫn luôn cố gắng làm một người chồng tốt tiêu chuẩn.
“Ăn ngon không?” Giản Ánh Nhu nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Lần này Tần Kính Thiên không chút bủn xỉn mà khen ngợi cô, nói xong lại ăn một muỗng to.
Nhìn Tần Kính Thiên ăn cháo do chính tay mình nấu, còn ăn rất ngon, Giản Ánh Nhu cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, tựa như cô và anh lại gần nhau thêm một chút.
Ngày thường Tần Kính Thiên sẽ không nói lời tốt đẹp nào với cô, nhưng khi biết tay chân cô bị lạnh sẽ chuẩn bị bao tay và túi nước ấm cho cô, dùng hành động thực tế để chăm sóc cô.
Trong khoảng thời gian này, đêm nào cô cũng ngủ rất ngon, không còn vì tay chân lạnh mà bị lạnh đến tỉnh giống như trước nữa.
Tần Kính Thiên đang ăn cháo, Hứa Phi Tuyết và một bác sĩ gõ cửa đi vào.
Sáng nay Giản Ánh Nhu đã gặp qua bác sĩ này, là người đến tiêm thuốc cho Tần Kính Thiên.
Bác sĩ nhìn qua Giản Ánh Nhu rồi dừng lại ở chén cháo mà Tấn Kính Thiên đang ăn: “Cậu chủ, cậu sốt cao còn chưa khỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra thêm tình huống khác, cho nên mong cậu tạm thời đừng ăn đồ không phải do chúng tôi chế biến nghiêm ngặt, lỡ như bị nhiễm vi khuẩn thì không tốt đâu.”
Nghe lời bác sĩ nói, trong lòng Giản Ánh Nhu thật khó chịu, rõ ràng là đang nói cô nấu không sạch sẽ.
Đúng, cô thừa nhận thời gian cô và Tần Kính Thiên quen biết chưa lâu.
Bọn họ đều là người đi theo Tần Kính Thiên lâu rồi, tình cảm đối với Tần Kính Thiên rất sâu nặng, nhưng cô lại là vợ của Tân Kính Thiên.
Ngay khi Giản Ánh Nhu buồn bực không thôi, đột nhiên cơ thể bị Tần Kính Thiên ôm lấy, giọng nói trầm thấp thong thả mà kiên định vang lên bên tai cô: “Trợ lý Hứa, bác sĩ Lương, tôi chính thức giới thiệu cho mọi người, đây là vợ tôi, Giản Ánh Nhu.”
Vợ tôi, Giản Ánh Nhu!
Năm chữ vô cùng đơn giản đã nhanh chóng đâm trúng tim Giản Ánh Nhu, làm tim cô tức khắc mềm nhũn thành nước, im lặng dịu dàng nhìn sang Tần Kính Thiên.
Đúng vậy, kể từ khi bọn họ nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Giản Ánh Nhu đã không còn là cô Giản nữa… Mà là cô Tần.
Tần Kính Thiên nhìn về phía Giản Ánh Nhu, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều: “Giản Ánh Nhu, trợ lý Hứa và bác sĩ Lương đều là người làm việc bên cạnh anh rất lâu rồi.
Ngoài mặt bọn anh là quan hệ công việc, thật ra mọi người đều là bạn bè, bọn họ giống như người thân của anh vậy.”
Lời này của Tần Kính Thiên nói rất êm tai, nhưng lại một lần nữa nhấn mạnh mối quan hệ chân chính giữa bọn họ..