Cố Diễn nhìn chằm chằm vào tờ bố cáo trên bàn kia, cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó thừa dịp Mộc Tình Tiêu chưa trở về để lại nó dưới cuốn sách kia.
Hắn ngồi trước án sách cầm lấy cuốn sách kinh doanh vừa rồi lật xem, nhưng lại khó có thể chuyên chú.
Không bao lâu sau, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, sau đó Mộc Tình Tiêu tươi cười đi vào, lơ đãng hỏi: "Huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Nha hoàn bưng đ ĩa trái cây theo sau, đặt nó lên bàn lại lập tức mang ghế bành tới.
Cố Diễn vốn muốn đứng dậy, lại thấy Mộc Tình Tiêu ngồi xuống bên cạnh hắn, liền thôi.
Hắn khẽ lắc lắc quyển sách trong tay, nói: "Ta đang đọc một quyển sách liên quan đến kiến thức buôn bán, còn đọc chú thích của nàng.”
Mộc Tình Tiêu tiếp nhận sách, tiện tay lật lật, một bên nói: "Người viết quyển sách này là ngoại tổ phụ của ta, ngoại tổ phụ cả đời đi nam xông bắc hành thương, kiến thức cực kỳ phong phú, thẳng đến hơn bảy mươi tuổi mới dừng lại, an hưởng tuổi già, sửa sang lại ghi chép tay nhiều năm thành quyển, đây chỉ là một quyển trong đó.”
Cố Diễn rửa sạch tay, bóc một quả nho tím đen cực lớn, thừa dịp Mộc Tình Tiêu nói xong đút đến bên miệng nàng, Mộc Tình Tiêu há mồm ăn, nước ngọt tràn đầy khoang miệng.
"Ngoại tổ phụ nàng họ Thẩm," hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Người Thẩm gia Giang Châu sao?”
Có thể viết ra kiến thức như vậy không giống thương nhân tầm thường, hắn chỉ có thể nghĩ đến Thẩm gia Giang Châu, nếu là Thẩm gia kia thì Mộc Tình Tiêu có thể có thân gia như vậy cũng hợp lý.
"Ừm, cữu cữu lúc trước ta nói với huynh đi thăm, chính là gia chủ đời này của Thẩm gia Giang Châu." Mộc Tình Tiêu không chút kiêng dè thừa nhận.
Nàng nói xong thấy sắc mặt Cố Diễn bình tĩnh, không khỏi thầm nghĩ, hắn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng của nàng, không biết trước kia trong nhà hắn làm gì.
Lúc trước nàng đã hỏi qua, hắn nói trong nhà sớm đã không còn người thân, chỉ có một mình nên không muốn nhắc lại.
Nàng có chút đồng cảm đối với việc này, dù sao chuyện của phụ mẫu mình, nếu không cần thiết nàng cũng không muốn nhắc tới với người khác, cho nên không hỏi nhiều.
Mặc dù càng đến gần hắn, nàng càng tò mò, nhưng nàng vẫn kiềm chế bản thân.
Hai người ngồi cùng một chỗ, nhìn cùng một quyển sách, thỉnh thoảng nói chuyện.
Đ ĩa trái cây bất tri bất giác nhìn thấy đáy.
Sau khi Cố Diễn trở về, Mộc Tình Tiêu định thu thập sách án, tiếp tục xử lý một ít chuyện sổ sách trong thư phòng.
Bỗng nhiên lại nhìn thấy bố cáo kén rể chưa ném đi kia, nàng nhất thời chậm lại.
Lúc trở về nghe Thanh Đại nói, Cố Diễn đã ở đây chờ được một thời gian, không biết có thấy tờ giấy này hay không.
Lập tức nghĩ lại, Cố Diễn người này mặt ngoài nhìn khoan dung trầm ổn, kì thực luôn có tâm tư rất nhỏ nhen mỗi lần có chuyện liên quan đến nàng, vừa rồi cũng không nhìn thấy hắn có gì bất thường, hẳn là không nhìn thấy.
Nhưng mà bản nháp này vẫn không nên giữ lại.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tình Tiêu đã nhận được hồi âm của cữu cữu.
Trong thư cữu cữu nói mấy ngày gần đây đều ở Giang Châu, tùy thời lúc nào cũng có thể tiếp đãi nàng, định mùng mười đi xa một chuyến, gần một tháng mới trở về.
Nàng suy nghĩ một chút, hôm nay mùng ba tháng mười, cách mùng mười còn bảy ngày, sau mùng mười, Sở vương cũng sắp tới Ninh Châu, tốt nhất có thể thừa dịp cữu cữu ở Giang Châu mấy ngày, định hôn sự.
Nàng không còn trưởng bối nào khác, hy vọng Cố Diễn có thể khiến cữu cữu hài lòng.
Sau hai ngày bận rộn với chuyện làm ăn Mộc Tình Tiêu mới có thể nghỉ ngơi, hẹn với Cố Diễn mùng năm đi thuyền tới Giang Châu.
Buổi trưa ăn cơm xong, hai người đi xe đơn giản đến bến phà phía bắc thành Ninh Châu.
Không giống như lần trước ra khỏi thành cầu phúc, lần này đi Giang Châu, đề phòng Ninh Châu xảy ra chuyện không giải quyết được, Mộc Tình Tiêu để Lục La ở lại thay mình làm chủ, chỉ có một mình Thanh Đại theo nàng đi Giang Châu.
Cố Diễn thậm chí không mang theo một người hầu nào, mặc dù hắn quyết định ở lại Ninh Châu trong một thời gian dài, nhưng chuyện kia có chút chậm trễ, hắn phải để Niệm Cửu thừa dịp Mộc Tình Tiêu không có ở đây, chờ thời cơ lấy được phần mật kiện được giấu ở Mộc Gia.
Giao thông đường thủy ở Giang Nam rất phát triển, bến phà ở phía bắc thành chật kín người.
Ngay khi bọn họ vừa đến gần đám người đã nhận được không ít ánh mắt, Mộc Tình Tiêu đội một chiếc mũ có mạng che mặt, có chút hối hận vì đã không để Cố Diễn đội một cái.
Nàng đã thuê một chiếc thuyền chở khách nhỏ với hai gian phòng, lúc này con tàu còn đang cập bên, họ đã đợi sẵn trên bờ.
Đột nhiên, một nam nhân trung niên đi tới gần nói với Cố Diễn: "Vị công tử này, có thể cho ta nói chuyện một chút không?”
Mộc Tình Tiêu nghi hoặc nhìn qua, khoảng thời gian ở Ninh Châu này chưa từng thấy Cố Diễn quen biết người nào, hắn cũng hầu như không chủ động ra ngoài, nhưng bến phà này người qua kẻ lại, ngẫu nhiên gặp được người quen cũng không có gì lạ.
Chẳng qua phương thức chào hỏi này có chút kỳ quái.
Nàng thì thầm: "Người quen sao?”
Cố Diễn: "Không quen.”
Nam nhân trung niên: "..." Người ta nhìn vào còn tưởng hắn phá đám đấy.
Mộc Tình Tiêu nhìn nam nhân trung niên một cái, nói với Cố Diễn: "Hình như hắn ta có chuyện gấp muốn nói với huynh, thuyền còn chưa cập bến huynh đi một lát cũng không sao.”
"Ừm."
Cố Diễn đi về phía vắng người, nam nhân trung niên đi theo hắn, một lát sau, hai người đứng yên.
"Điện hạ, đã hơn nửa tháng hoàn toàn không có tin tức của ngài, đại nhân sắp điên rồi, ngài đã đi đâu suốt thời gian qua? Đại nhân nói nếu ngài thật sự không tìm được phần mật kiện kia thì cũng không cần tìm nữa, không có gì quan trọng hơn an nguy của điện hạ..." Nam tử trung niên có lẽ đã kìm nén quá lâu, phun ra nước bọt không dừng lại.
Cố Diễn không hề bị lay động, nói với phong thái làm ăn: "Ta ở Mộc phủ Ninh Châu, còn phải ở một thời gian, mật kiện trong vòng nửa tháng sẽ có tin tức, ngoài ra không được quấy rầy ta.”
"Vậy hôm nay điện hạ đến bến phà là muốn đi đâu?"
"Đi Giang Châu mấy ngày sẽ trở về."
"Được, được." Nam nhân trung niên thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Nếu điện hạ muốn tìm chúng ta, người có thể đến sau viện tử nhà Vương bà ở ngõ Miên.”
Hai người không nói nhiều nữa, cứ như vậy chia tay.
Cố Diễn trở lại bên cạnh Mộc Tình Tiêu đúng lúc thuyền cập bến, đoàn người vội vàng lên thuyền.
Sợ Mộc Tình Tiêu nghi ngờ trong lòng, sau khi ngồi xuống Cố Diễn chủ động nói: "Người ta gặp vừa rồi là đồng hương trước kia, trên đường đi về phía nam từng có chiếu cố nên mới nhận ra ta, muốn hỏi thăm ta một chút.”
Giọng điệu của hắn tự nhiên dường như chỉ là thấy nàng tò mò nên thuận miệng nói một câu.
Mộc Tình Tiêu lắng nghe, nghĩ về những gì nàng vừa thấy, lần đầu tiên nhìn Cố Diễn gặp được người quen, nàng khó tránh khỏi chú ý nhiều hơn một chút, hai người kia đứng xa, nàng nhìn không rõ vẻ mặt nhưng luôn cảm thấy nam nhân trung niên kia khi đối mặt với Cố Diễn, tư thái có chút đê hèn.
Nàng không hỏi, Cố Diễn cũng không giải thích nhiều, nói nhiều cũng không có ích lợi gì.
Nhưng hắn có thể cảm giác được Mộc Tình Tiêu tò mò với một ít chuyện liên quan đến hắn, hắn cũng biết mình lộ ra quá ít, điều này không chỉ khơi dậy sự tò mò mà còn có thể khơi dậy sự bất an của nàng trong tương lai, nhưng những chuyện kia hắn vẫn chưa nghĩ cách ra làm thế nào để nói với nàng.
Dù thế nào hắn cũng không thể rời xa nàng.
Trước khi trời tối, thuyền vừa vặn đến bến phà Giang Châu.
Cạnh bến phà có một quán trọ thuộc sở hữu của Thẩm gia, sau khi đoàn người đi vào Mộc Tình Tiêu trực tiếp tìm chưởng quỹ nói rõ danh tính.
Chưởng quỹ lúc này mời mấy người vào hậu viện, Thẩm gia đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ từ hai ngày trước, xe ngựa và tôi tớ đã chờ sẵn ở hậu viện, chỉ cần bọn họ đến lập tức đón về Thẩm phủ, còn có người trước đi bọn họ một bước cưỡi ngựa trở về Thẩm phủ báo tin.
Lúc xe ngựa chạy vào Thẩm phủ, Thẩm Đồng Phong lập tức nghênh đón.
Khi ông nhìn thấy chỉ có một chiếc xe ngựa, không khỏi giật mình.
Ông biết Mộc Tình Tiêu muốn dẫn người tới nên cố ý chuẩn bị nhiều xe ngựa, nhưng lại vô dụng rồi?
Đang thắc mắc, ông chợt thấy một nam tử mặc y phục màu đen xuống xe, lập tức lại xoay người đưa tay qua, Mộc Tình Tiêu vừa lúc từ trong xe đi ra, khoác tay hắn, thân hình vững vàng xuống xe.
Lúc này Thẩm Đồng Phong mới hiểu được, hai người ngồi cùng một chiếc xe ngựa tới, thoạt nhìn quan hệ còn rất thân mật.
Nam tử kia nhìn chừng hơn hai mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt như ngọc, đi cùng chất nữ của ông, hai người nhìn qua cực kỳ xứng đôi.
“Cữu cữu!” Mộc Tình Tiêu vừa nhìn thấy ông, vội vàng buông tay Cố Diễn ra, chạy về phía trước.
Thẩm Đồng Phong cười vuốt v e đỉnh đầu nàng, hai cậu cháu ôm nhau một chút rồi buông ra, Mộc Tình Tiêu lập tức kéo Cố Diễn đến trước mặt ông, cười nói: "Đây chính là Cố Diễn mà con đã đề cập với người trong thư.”
Cố Diễn sau khi lớn lên cũng không có trưởng bối đứng đắn nào, đã quen với việc không lễ phép, nhưng đây là cữu cữu của Mộc Tình Tiêu, hắn không thể đối đãi với ông bằng thái độ bình thường được cho nên khó có được vài phần câu nệ.
Thẩm Đồng Phong đã quen với bộ dáng câu nệ của tiểu bối trước mặt ông, lúc này ông có thể thấy được sự để ý từ trong câu nệ của hắn.
Để ý Mộc Tình Tiêu, để ý sự chấp thuận của ông.
Ông sảng khoái nói: "Nêu Cố công tử không ngại thì có thể gọi ta là bá bá, qua hai ngày nữa lại quyết định công tử có thể theo Tiêu Tiêu gọi ta là cữu cữu hay không.”
Cố Diễn chắp tay kính nói: "Thẩm bá bá.”
"Tốt, hai đứa đi đường vất vả, nếu đã tới thì không cần ra ngoài, ta đã chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn ngon tiếp phong*, nhưng mà Tiêu Tiêu không uống rượu, Cố hiền chất hẳn là có thể uống chứ?" Thẩm Đồng Phong vừa nói, vừa dẫn bọn họ đi về phía tiền sảnh.
*Tiên phong: mời khách từ phương xa đến dùng cơm.
Cố Diễn chưa từng uống rượu với người khác, cũng không ai có thể ép hắn uống rượu. Hắn đã thử qua cũng không thích lắm, hắn biết rõ tiệc rượu sẽ say người, nhưng hắn nghĩ đến thể chất của mình, độc dược cũng không làm gì được, chỉ là rượu mà thôi chắc chắn sẽ không có gì to tát.
Vì thế hắn thuận theo nói: "Tự nhiên có thể, Thẩm bá bá muốn uống bao nhiêu, hiền chất nhất định phụng bồi.”
Mộc Tình Tiêu biết Cố Diễn ngày thường không uống rượu, không rõ tửu lượng của hắn, nhưng cữu cữu hẳn là có chừng mực, nàng cũng không ngăn cản.
Đến tiền sảnh, hạ nhân nhận được tin tức từ sớm đang chuẩn bị, lúc này lục tục dâng đồ ăn, mùi thơm bốn phía.
Thức ăn vừa mới được dọn ra, Thẩm Đồng Phong đã nóng lòng mở bình rượu ngon, mùi thơm say lòng người của rượu lập tức tản ra, ông không thích vòng vo hỏi tới hỏi lui, Tiêu Tiêu nhìn trúng người như thế nào, sau khi uống rượu tự nhiên sẽ thấy rõ.
Còn chưa ăn mấy đũa, Mộc Tình Tiêu đã thấy hai người cùng nhau uống.
Nàng không uống rượu nhiều nhưng cũng không chán ghét, nhìn bọn họ uống, mà rượu kia cũng quá mức thơm, nàng không nhịn được dùng chén trà múc một chút, uống hai ba ngụm xong lại tiếp tục ăn đồ ăn.
Tửu lượng của Thẩm Đồng Phong rất tốt, mở bầu rượu thứ hai ông còn có thể nói rõ ràng.
Nhưng Cố Diễn thì ngược lại, lúc đầu còn có thể phụ họa vài câu, sau đó càng uống càng trầm mặc, sắc mặt ửng đỏ dường như có chút say, nhưng một chút cũng không thất thố, đoan đoan chính chính, ổn định.
Thẩm Đồng Phong cố ý thăm dò, ông đưa tay ra trước mắt hắn, năm ngón tay mở ra, hỏi: "Đây là bao nhiêu?”
Cố Diễn nhìn bàn tay hiển nhiên là của nam nhân, nhíu nhíu mày không nói gì, mà quay đầu nhìn Mộc Tình Tiêu, giọng điệu hơi ủy khuất nói: "Ta không muốn cái này.”
Thẩm Đồng Phong ra vẻ khó hiểu, đồng thời cảm giác mình bị ghét bỏ.
Mộc Tình Tiêu hơi nhướng mày, nhìn Cố Diễn một lát, đưa tay mình qua.
Cố Diễn lập tức nắm lấy tay nàng, như thể đang nắm lấy bảo vật nào đó, lông mày lập tức giãn ra.