Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

Chương 10



“Làm thế nào để quay lại? Ngay cả mình anh ấy cũng không nhớ là ai, cứ coi như bọn mình có duyên không có phận đi!” Tôn Thấm n cố gắng gạt bỏ cảm xúc không thoải mái trong lòng. “Quên đi, đừng tán gẫu những chuyện khiến bản thân buồn phiền này nữa, hôm nay chúng ta cùng ăn uống thả cửa, sau đó quên hết tất cả những chuyện này đi.”

“Để rồi tháng sau nhận được thiệp cưới, lại bắt đầu hối hận không kịp hay sao?” Mộc Tiệp chế nhạo bạn mình.

“Haiz!” Tôn Thấm n cười nói: “Mộc Tiệp, cậu không hổ là bạn tốt của tớ, rất hiểu cá tính của tớ đấy.”

“Là do cá tính của cậu mãi không chịu thay đổi.” Cô bật cười lắc đầu.

Hai người phụ nữ bị tổn thương vì tình yêu, quyết định một ngày này sẽ tạm thời phóng túng bản thân, tạm thời dứt bỏ vấn đề nan giải trong tình yêu, tận tình ăn uống thả cửa.

Sau khi dùng cơm xong, hai người lại ngồi xe đến phía Bắc ngâm nước nóng, hát karaoke, chơi đến kiệt sức mới kéo tấm thân mệt mỏi về nhà.

Từ khi Đồng Mộc Tiệp đề nghị muốn bình tĩnh một chút, chuyển ra sống riêng, trở lại phòng trọ nhỏ trước khi kết hôn, Hàn Thận Kì tựa như phát điên, vùi đầu vào công việc.

Anh mỗi ngày đi sớm về trễ, một ngày làm việc hơn mười giờ là bình thường, có đôi khi lấy văn phòng làm nhà, tình nguyện ngủ trên sofa, cũng không nguyện ý trở về nhà đối mặt với cô đơn tịch mịch.

Ngay lúc này, anh vốn không nghiện thuốc lá, nhưng lại không nhịn được hút một điếu, đứng bên cửa sổ của văn phòng chăm chú nhìn thành phố về đêm trước mắt, ánh đèn loang loáng như một biển lửa.

“Thời gian để cả hai bình tĩnh cái quái gì, căn bản chính là một bên chờ đợi đối phương tuyên bố chấm dứt quan hệ.” Hàn Thận Kì tức giận lầm bầm lầu bầu.

Gần một tháng bĩnh tĩnh, đối với anh mà nói căn bản là biến thành nhà tù, tràn ngập đau khổ cùng vất vả.

Anh đi đến bên cạnh bàn, lại lấy thêm một điếu thuốc, kẹp vào tay nhẹ nhàng châm lên, liếc đến mô hình kiến trúc trên bàn dài, cảnh tượng ngọt ngào trước đây như càng thêm hiện rõ.

Cho dù anh có tranh đấu, có cố gắng, nhận được dự án tạo hình mỹ thuật quán thì sao? Người có thể cùng anh chia sẻ phần thưởng vinh quang cùng niềm vui sướng này đâu còn ở bên cạnh mình nữa.

Anh luôn luôn cho rằng người chồng lý tưởng chính là có sự nghiệp thành công, trở thành niềm kiêu hãnh của người vợ, nhưng nếu không thể tới gần trái tim của cô, thì cô sẽ không thể nào cảm nhận được quyết tâm sửa đổi của mình.

Không! Không thể tiếp tục bị động chờ đợi cô tuyên bố thời gian bình tĩnh kết thúc, nên nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc bây giờ, kéo gần khoảng cách của nhau mới được.

Anh tắt thuốc lá, lấy chìa khoá ra, lái xe đi mua socola mà Mộc Tiệp thích ăn nhất cùng bữa tối , rồi đến nhà cô ở trọ, lên lầu gõ cửa.

Vài phút sau, Đồng Mộc Tiệp mặc áo ngủ khoác thêm chiếc áo ngoài bước ra mở cửa.

“Thận Kì, anh đến đây làm gì?” Cô kéo cửa ra, có chút kinh ngạc đối với sự thăm viếng của anh lúc này.

Trên người anh còn mặc áo sơmi trắng cùng quần tây đen, không phải anh làm việc suốt một ngày tới bây giờ, chưa có về nhà nghỉ ngơi đấy chứ?

“Anh có thể vào ngồi không?”

Cô do dự xem có nên cho anh vào cửa hay không.

“Anh mua bữa khuya tới, ăn chung với anh nhé ?” Ánh mắt dịu dàng đen như mực chăm chú nhìn cô.

Cô nhẹ thở dài một hơi, nghiêng người cho anh bước vào nhà.

Anh đưa bữa khuya cùng socola cho cô, đứng ở cửa vào, cởi giày da.

Đồng Mộc Tiệp ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, sắp mười một giờ, tại sao anh lại tăng ca trễ như vậy?

Cô đi vào phòng bếp đem mỳ sườn đổ vào trong bát, lại lấy dĩa gắp dưa cải ra, bày tất cả lên mâm rồi bưng ra bàn trà ngoài phòng khách.

“Đây là mỳ sườn được bán ở ngõ nhỏ bên cạnh văn phòng anh, là cửa hàng em thích ăn nhất…” Hàn Thận Kì lấy lòng nói.

Đồng Mộc Tiệp không đáp lời, đem một bát mỳ đưa đến trước mặt, nhìn anh một chút, thoạt nhìn cả người anh vừa gầy vừa mệt mỏi, một chút cảm xúc luyến tiếc, thương xót cứ thế dâng lên trong lòng.

“Dưa cải này ăn ngon lắm, em nếm thử xem.” Hàn Thận Kì đưa đũa đến cho cô.

“Vì sao đã trễ thế này anh còn không về nhà?” Cô không nhịn được quan tâm hỏi.

“Vì nghĩ muốn gặp em…” Giọng nói của anh nhỏ dần.

“Anh thường tăng ca trễ như vậy sao? Văn phòng kiến trúc bận đến thế cơ à?”

“Cũng tốt, dù sao về nhà cũng chỉ có một mình anh, còn không bằng ở văn phòng.” Anh nâng mắt lên, biểu tình vô tội cứ như học sinh tiểu học đang bị phạt vậy.

“Anh làm như vậy là không được, anh không tan sở, A Ken cùng các trợ lý khác nào dám đi, vô tình anh biến thành uy hiếp bọn họ tăng ca cùng mình.” Cô dịu dàng giáo huấn.

“Dù sao bọn họ tan tầm cũng ở cùng bạn gái vui vui vẻ vẻ, không bằng ở lại công ty học thêm chút này chút nọ, còn có thể kiếm thêm phí tăng ca mà.”

Cô liếc anh một cái, biểu tình hết nói nổi. “Nhanh ăn đi, không ăn, mỳ sẽ bị nở đấy.”

Ánh mắt của cô không lạnh như băng giống như trước kia nữa, lời nói cũng lộ ra sự quan tâm đến mình, Hàn Thận Kì kìm nén cảm xúc, thả lỏng bản thân, nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mỳ.

Nhìn bộ dáng anh ăn mỳ, rõ ràng là rất đói bụng, Đồng Mộc Tiệp không nhịn được âm thầm thở dài, đau lòng vì anh không biết tự chăm sóc bản thân.

Haiz, cô nên làm thế nào với anh bây giờ đây?

Giống như Thấm n khuyên, thử chấp nhận sự giải thích của anh, cho hôn nhân của bọn họ thêm một cơ hội? Cô thực sự đã từng giãy dụa nhưng bất lực không thể trốn tránh...

Nửa giờ sau, anh ăn xong mỳ, cô đem bát vào rửa, ngâm chúng vào trong nước rồi quay lại phòng khách.

Hàn Thận Kì từ trong túi công văn lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, đưa cho cô.

“Đây là có ý gì?” Cô buồn bực hỏi.

“Mộc Tiệp, em hãy viết tất cả những yêu cầu đối với anh ở trong đó, để cho anh biết nên làm như thế nào để trở thành một người chồng tốt, chỉ cần là em nói anh đều sẽ nghe theo. Chỉ cần đáp ứng nguyện vọng của em, anh nhất định sẽ làm được.” Ánh mắt đen của anh đầy ánh sáng nghiêm túc và kiên định nhìn cô rồi nói.

Cô cắn môi dưới, lật xem từng trang giấy trắng, phát hiện mỗi trang đều có vẽ một cô gái mặc võ phục Taekwondo, hình như mỗi trang còn có những động tác và biểu cảm khác nhau nữa.

Những việc nhỏ nhặt như này thôi cũng đã khiến cho cô cảm động, anh vẫn giống như trước khi ở riêng, trong cuộc sống luôn luôn tạo ra những bất ngờ ngọt ngào để làm cô vui vẻ.

Nhìn không chớp mắt cuốn sổ nhỏ, bên trong lại cất giấu lời xin lỗi cùng cảm tình của anh đối với mình, mỗi một hình nhỏ bên trong đều do chính tay anh vẽ cho cô.

“Mộc Tiệp, đây là lần đầu tiên anh kết hôn, nếu em cho anh một cơ hội, thì em hãy dạy anh làm một người chồng tốt như thế nào, có được không?” Ngữ khí của anh mềm nhẹ pha lẫn chút khẩn cầu.

Lòng cô rung động, một loại cảm xúc không thể nói nên lời đang tràn ngập từng tế bào trong cơ thể.

“Em có thể tiếp tục giận anh, nhưng đừng vì một sai lầm này mà phán anh án tử hình được không?” Anh thử cầm lấy bàn tay nhỏ của cô. “Coi như anh là một học sinh làm bậy bị em bắt quả tang, dạy dỗ là được rồi, không cần bắt buộc thôi học, cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm được không?”

Mộc Tiệp chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, ngữ khí thành khẩn của anh làm cô mềm lòng, cũng không có cách nào kháng cự tình cảm của anh.

Cô muốn buông tay sao?

Nếu thực sự buông tay anh, có nghĩa là hai người vĩnh viễn sẽ trở thành kẻ xa lạ.

Nghĩ tới thời điểm đó, không còn lý do có thể thấy anh nữa.

Sau này lúc khổ sở, lúc đớn đau sẽ không có ai bên cạnh sẻ chia cùng cô.

Không thể tiếp tục làm nũng với anh, không thể quan tâm đến cảm xúc của anh, cũng không thể cùng anh chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của anh, đây là kết quả cô mong muốn sao?

Nếu hiện tại buông tay, thì chính là buông luôn hạnh phúc trong tương lai của mình.

“Khổng Tử không phải đã nói, có lỗi biết sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng, anh có quyết tâm sửa đổi, em nỡ lòng nào nhẫn tâm không cho anh cơ hội hay sao?” Hàn Thận Kì nói.

“Những lời này không phải của Khổng Tử nói, rõ ràng là trong Phật pháp.” Cô không nhịn được chữa lại.

“Cám ơn cô giáo Đồng đã chỉ bảo.” Anh bướng bỉnh cúi đầu.

Cô cười khẽ ra tiếng.

Hàn Thận Kì nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy kia, cảm xúc bất an cũng dần dần rời khỏi.

Chỉ cần anh nỗ lực thêm một chút, cố gắng thêm một chút, nhất định có thể kết thúc khổ hình ở riêng này.

Từ khi Hàn Thận Kì mang theo bữa đêm thành công tiến vào nhà trọ của Đồng Mộc Tiệp, mỗi đêm chín giờ, sau khi tan tầm, anh nhất định sẽ mang theo bữa đêm đến nhà Đồng Mộc Tiệp báo danh, hai người vừa cùng nhau dùng cơm, vừa chia sẻ chi tiết công việc, đến tận 12h khuya, anh mới tự lái xe về nhà.

Một tuần sau, Mộc Tiệp đối với anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa, anh thậm chí còn tan ca sớm để cùng cô dùng bữa tối, đôi lúc đang làm việc, rảnh rỗi anh sẽ lại gọi điện cho cô, kể cô nghe về công việc kế tiếp của mình.

Sang tuần lễ thứ hai, anh cố ý giả bộ mệt, ở lại nhà cô ngủ trên ghế sofa thẳng đến hừng đông mới chịu đi. Vài ngày sau, anh đem cả laptop, quần áo tắm rửa, dao cạo râu cùng các vật dụng sinh hoạt hằng ngày khác từng món từng món nhập cư trái phép vào nhà Mộc Tiệp.

Dần dần, anh bắt đầu mạnh dạn hơn, cảm giác ở chung của hai người như đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vậy.

Mấy ngày này, sau khi tan tầm anh còn đi đến hiệu sách mua một đống sách, nào là “Hôn nhân và gia đình”,“Khoá học bắt buộc dành cho hôn nhân”, “Làm thế nào để trở thành người đàn ông tốt?” Khoan đã. Mỗi cuốn anh không chỉ xem mà còn tô trọng điểm ghi vào sổ tay nữa.

“Anh đang đọc cái gì vậy?” Sau khi tắm rửa xong, Đồng Mộc Tiệp từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa, chân dài đặt trên bàn, tay đang cầm một quyển sách, đọc rất tâm đắc.

“Nghiên cứu làm thế nào để trở thành người đàn ông tốt, quyển sách này nói, đàn ông tiến hoá từ động vật, không ai trời sinh là người đàn ông tốt cả, đều phải trải qua quá trình học tập cùng cố gắng…” Anh chia sẻ những lời tâm đắc mình vừa đọc được với cô.

“Vậy anh học được những gì?” Cô tuỳ ý với lấy một cuốn sách, mặt trên còn dùng bút màu tô dày đặc, quả thực so với học sinh của cô còn nghiêm túc hơn.

“Anh sẽ bắt đầu bỏ rượu, không hút thuốc lá, không la cà quán bar, từ chối các cuộc xã giao không cần thiết, giữ khoảng cách với người khác phái, những chuyện làm em bất an, cảm thấy không an toàn, tất cả anh đều sẽ không làm.”

“Ồ.” Cô rũ mắt, không biết nên nói cái gì.

“Mộc Tiệp, anh sẽ không làm em phải đau lòng nữa, sẽ không làm em thất vọng đối với anh nữa.” Anh nắm chặt lấy tay cô, ngữ khí kiên định hứa hẹn.

“Em biết.” Cô thấu hiểu mỉm cười, tuy không hề nói ra miệng nhưng trong lòng sớm đã tha thứ cho anh từ lâu.

Trải qua khoảng thời gian bình tĩnh mà suy nghĩ này, cô nhận ra khuyết điểm của chính mình, thật giống như con chim đà điểu, khi gặp khó khăn chỉ biết bị động, lựa chọn trốn tránh mà không chịu tìm cách giải quyết tình cảnh nguy khốn của cuộc hôn nhân này.

Cô cũng một lần nữa phát hiện ưu điểm của anh, thì ra anh để ý đến cô nhiều hơn cô nghĩ.

Anh thực sự yêu cô, yêu đến mức nguyện ý hạ thấp cái “tôi” của mình để lấy lòng, làm cho cô mỗi ngày đều vui vẻ.

“Cho nên em không giận anh nữa?” Anh dò xét nhìn cô.

“Ừ.” Cô gật gật đầu.

Hàn Thận Kỳ vươn tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên đùi. “Vậy em đồng ý theo anh về nhà sao?”

“Thế thì anh hãy cho em ba lý do để em phải chuyển về nhà đi.” Cô làm nũng dựa vào trong lòng, ôm lấy cổ anh.

“Anh yêu em.”

“Còn gì nữa?” Lời bộc bạch của anh làm lòng cô thấy thật ngọt ngào, khoé miệng không nhịn được nở nụ cười.

“Anh cần em” Đôi mắt thâm tình của anh nhìn cô.

“Còn thiếu một cái.”

“Nhà của chúng mình thiếu em sẽ không còn hoàn chỉnh.”

Anh nhẹ nhàng hôn cô, mút đôi môi đỏ mọng của cô thật sâu, giờ phút này dù có dùng ngôn từ nào cũng không đủ để biểu đạt tình yêu kiên định anh dành cho cô.

Bọn họ thân mật ôm lấy nhau, hôn nhau, khúc mắc cùng bóng ma trong lòng Mộc Tiệp đã được cởi bỏ, bị đốt cháy theo nhiệt tình mãnh liệt của hai người.

Cái ôm của anh, nụ hôn của anh, hơi thở của anh, tất cả mọi thứ của anh đều làm cô rung động giống như ngày trước, cô làm sao có thể bỏ được người đàn ông yêu mình đến vậy chứ…

Ngày hôm sau.

Hàn Thận Kì giúp Mộc Tiệp dọn dẹp hành lý, đem từng cuốn sách trên giá bỏ vào thùng giấy.

Cô lấy hai lon Côca trong tủ lạnh, đưa cho anh một lon;

“Nghỉ ngơi một chút đi anh, ngày mai rảnh rỗi em tự mình thu dọn là được rồi.” Mộc Tiệp nhìn thân ảnh bận rộn của anh, rõ ràng dọn dẹp tủ sách là công việc vụn vặt lại rất mệt nhọc, ngay cả cô nhìn thấy cũng phải đau đầu, mà anh chẳng những không oán giận lại còn rất chú tâm phân loại từng cuốn.

“Không được, hôm nay anh nhất định phải làm xong, lỡ như ngày mai em hối hận không muốn chuyển về nhà nữa, anh đây phải làm sao bây giờ?”

Khẩu khí cố chấp của anh cứ như học sinh tiểu học bướng bỉnh không nghe lời làm cho cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hàn Thận Kì thu dọn xong, ngửa đầu uống Côca, bỗng di động đặt trên bàn học rung lên mấy cái.

“Điện thoại kìa anh.” Cô nhắc nhở.

“Là tin nhắn…”

Hàn Thận Kì cầm lấy di động, ấn nút mở tin nhắn, phát hiện bên trong có một tấm ảnh, còn là ảnh anh cùng Trình Khải Hân uống rượu ở bên trong quán bar.

Anh còn chưa kịp có phản ứng gì, di động đã lại vang lên, màn hình không thấy hiện tên người gọi.

“Alô?” Anh nghi hoặc tiếp điện thoại, một giọng nói đàn ông xa lạ truyền đến.

“Hàn Thận Kì phải không? Có nhận được ảnh chụp tôi vừa gửi không vậy?” Tiểu Diệp ở đầu dây bên kia nói.

“Anh là ai?” Toàn thân Hàn Thận Kì cứng đờ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay tôi có vô số những bức hình rất là đặc sắc, tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy hứng thú với chúng đấy.” Tiểu Diệp gian xảo nói.

“Anh làm thế nào có được nó?” Hàn Thận Kì truy vấn hỏi.

Mộc Tiệp bất an nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của anh, rốt cuộc anh đang nói chuyện cùng với ai, tại sao lại có vẻ tức giận như thế ?

“Hàn Thận Kì, tôi làm thế nào có được ảnh chụp không quan trọng, quan trọng là anh trả giá bao nhiêu để mua nó về, tấm ảnh vừa rồi gửi cho anh mới chỉ là khai vị, các món ăn chính sau này mới thật là đặc sắc.” Tiểu Diệp đắc ý nói.

Hàn Thận Kì nhíu mày.

“2650! Tôi nghĩ anh đối với con số này không xa lạ… chính là phòng mà anh cùng Trình Khải Hân qua đêm hôm ấy…” Tiểu Diệp nở nụ cười nham hiểm.

Hàn Thận Kì mím chặt môi, người đàn ông này có thể biết anh cùng Trình Khải Hân đi quán bar uống rượu, còn chụp được ảnh sau khi bọn họ rời khỏi quán bar….

Một đêm đó đối với anh giống như sương mù, mơ hồ mờ ảo, dù có cố gắng đem những đoạn trí nhớ vụn vặt kia chắp vá lại cho hoàn chỉnh nhưng ấn tượng còn lưu lại trong đầu cũng chỉ là cảnh tượng cùng Trình Khải Hân uống hết ba chén rượu mạnh mà thôi, còn lại tất cả đều trống rỗng.

Việc có nhớ lại đến mấy cũng không sao nghĩ ra được khiến anh luôn cảm thấy nghi ngờ.

“Hàn Thận Kì, nghe nói anh vừa mới kết hôn, nếu để vợ anh nhìn thấy ảnh chụp này thì không biết…” Tiểu Diệp chiếu theo kịch bản đã soạn trước nói.

“Anh muốn bao nhiêu?” Hàn Thận Kì thoả thuận với hắn.

“Trước kia anh làm người mẫu nổi tiếng kiếm được nhiều tiền như vậy, nay lại làm ông chủ nhỏ của văn phòng kiến trúc Quật Kì, đòi quá ít tiền chỉ sợ vũ nhục giá trị con người anh, đòi nhiều thì lương tâm tôi cắn rứt, chắc mười triệu là đủ rồi.” Tiểu Diệp nói.

Hàn Thận Kì im lặng một chút. Nếu thông minh sẽ phát hiện sự việc không đơn giản như vậy, người đàn ông này không chỉ chụp được hình anh cùng Trình Khải Hân uống rượu, ngay cả chuyện anh đã kết hôn hắn cũng biết, còn biết anh là ông chủ của văn phòng kiến trúc Quật Kì…

Đợi chút…. Trừ bỏ Trình Khải Hân ra, căn bản không có người nào trực tiếp xưng hô anh là ông chủ, có lẽ toàn bộ chuyện này có liên quan tới cô ta?

“Tốt, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao ảnh chụp.” Trực giác anh mách bảo tất cả những sự kiện này có vấn đề, liền giả bộ sảng khoái đáp ứng.

“Vậy ngày mai, ba giờ chiều, tôi ở dưới cầu Hưng Phong chờ anh, anh phải chuẩn bị mười triệu tiền mặt, không lấy chi phiếu, tôi sẽ ngay lập tức giao ảnh chụp cho anh. Nếu anh dám giở trò, tôi sẽ đem những bức ảnh này gửi cho cô vợ của anh, còn bán cho những tạp chí lá cải nữa...” Tiểu Diệp nói.

“Tôi làm thế nào để liên lạc với anh?” Đến đây, Hàn Thận Kì đã chắc chắn mình bị trúng bẫy của đối phương, đây là một âm mưu được thiết kế từ đầu đến cuối, mà tất cả mọi việc không thể không liên quan đến Trình Khải Hân.

Mọi chuyện đều trùng hợp hướng đến người phụ nữ kia, bằng không với tửu lượng của anh, không có khả năng chỉ với mấy chén rượu mạnh liền bất tỉnh nhân sự.

Chết tiệt, anh nhất định phải tra ra chân tướng sự việc.

“Tôi sẽ liên lạc lại với anh, hiện tại anh nên mau chóng chuẩn bị tiền đi.” Nói xong, Tiểu Diệp lập tức dập điện thoại.

“Xảy ra chuyện gì vậy ?” Mộc Tiệp quan tâm hỏi.

“Có một người đàn ông chụp được hình của anh cùng Trình Khải Hân, uy hiếp anh đòi mười triệu tiền mặt.” Hàn Thận Kì thản nhiên thừa nhận, cũng đưa ảnh chụp trên di động cho cô xem.

Mộc Tiệp liếc mắt nhìn ảnh trên di động, chỉ nhìn thấy hình ảnh một nam một nữ ngồi cùng với nhau, nam là anh, nhưng cô gái kia trùng hợp lại đưa lưng về phía máy ảnh, không nhìn rõ gương mặt.

“Anh hoài nghi một đêm kia là Trình Khải Hân thiết kế cạm bẫy chuốc anh hôn mê, rồi tìm người chụp ảnh, sau đó tống tiền, bằng không với tửu lượng của anh, không lý nào mới uống mấy chén rượu mạnh liền bất tỉnh nhân sự, hơn nữa đối phương còn biết chuyện anh đã kết hôn.”

“Trình Khải Hân chính là cô gái kia?” Cô hỏi.

“Cô ta thực ra là em họ của Mã Lệ Nhã, nói có việc muốn nhờ anh giúp, anh nể mặt Mã Lệ Nhã nên mới đến một lần, không nghĩ tới lại gặp chuyện phiền toái này.”

“Sao anh lại khẳng định chuyện này có liên quan đến Trình Khải Hân?”

“Đối phương để lộ ra tin tức, có đôi chỗ giống với nội dung nói chuyện của anh và Trình Khải Hân hôm ấy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là gọi điện cho ba nhờ xử lý?”

“Mộc Tiệp, thực xin lỗi, đều là anh quá mức chủ quan nên mới gặp chuyện phiền toái này.” Anh tràn ngập áy náy nhìn cô.

“Chúng ta là vợ chồng, gặp khó khăn gì cũng phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết mới phải.” Cô thông cảm nói, đôi môi hồng nhuận tươi cười.

“Cám ơn em.” Anh cảm động nói.

“Thật ra em nên xin lỗi anh, là tại em không tin tưởng vào tình yêu của anh, em nên đối với anh, đối với hôn nhân của chúng ta có lòng tin nhiều hơn mới đúng…”

“Hiện tại tin tưởng anh cũng không muộn.” Anh nâng mặt cô lên, in một nụ hôn.

Sau khi Đồng Uy nhận được báo án của Hàn Thận Kì cùng Mộc Tiệp, biết được có người đang tống tiền con rể, ông lập tức tự mình mang đội đi xử lý chuyện này.

Đầu tiên căn cứ tin tức Hàn Thận Kì cung cấp, cảnh sát suy luận sự việc hẳn là liên quan đến Trình Khải Hân, vì thế liền phái người theo giám sát hành tung cùng các đối tượng gặp gỡ của cô ả.

Cùng lúc đó, bọn họ phái người mai phục dưới cầu Hưng Phong, khi Hàn Thận Kì cùng người đàn ông kia vừa gặp mặt, cảnh sát lập tức xông lên bắt ngay, hơn nữa cũng từ máy tính và máy ảnh của hắn tìm được đoạn phim, sau đó từ lời khai của hắn biết được, tất cả mọi chuyện đều là do Trình Khải Hân chủ mưu, bởi hai người trầm mê trong bài bạc nên bị thua ba trăm ngàn, vì thế bí quá hoá liều tìm cách tống tiền người khác.

Trong phòng thẩm vấn, Tiểu Diệp cùng Trình Khải Hân đang bị truy hỏi, Đồng Uy tự mình tiến hành thẩm vấn.

“Ngay cả con rể của ta mà cũng dám đe doạ, lá gan của các người lớn thật đấy…” Đông Uy nheo con ngươi đen, hung hăng trừng mắt với Tiểu Diệp.

“Làm sao tôi biết được vợ của Hàn Thận Kì lại là con gái của cảnh sát trưởng chứ.” Tiểu Diệp bất đắc dĩ thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.