Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 22



Không kiên nhẫn, lại một lần nữa xoay người, âm thanh bén nhọn ngứa ngáy khó chịu vẫn ở bên tai, mí mặt nặng trịch khổ sở, mộng đẹp còn chưa dứt, tôi vớ vội gối đầu, muốn đem chính mình vùi sâu trong sự mềm mịn của gối bông, nhưng mặc kệ tôi làm thế nào, âm thanh khó chịu đó vẫn vang bên tai.

Phẫn hận khi phải chia tay với Chu công, tôi cố gắng mở hé hai mí mắt sưng húp, xuất hiện trong tầm mắt là gương mặt thiên sứ của Ngôn Tiếu, nhưng cái gương mặt này, vào lúc này, thật xứng với danh tiểu ác ma.

“Ngừng……”Tôi vặn người, đem tiểu tử kia bế vào lòng,giật cây sáo trên tay con bé. tiểu tử hư, dám thổi sáo phá rối tôi ngủ, thật không ngoan.

“Mẹ……”Tiểu tử mập mạp tròn mắt nhìn tôi, giống như rất muốn lấy lại cây sáo.

“Bảo bối,khi mẹ ngủ, con có biết là không được phép vào đây phá mẹ?”Đối với tiểu tử này, muốn nó nghe lời, phải dùng lời lẽ nghiêm khắc trừng trị mới biết thế nào là phải trái.

“Cậu cho phép ạ.” Ngôn Tiếu ủy khuất, bĩu môi, trán nhăn lại, giống như có mây mù, dự báo sắp tới sẽ có mây mưa a.

Thật đúng là ngốc, quả nhiên đầu sỏ gây ra vẫn là thằng nhóc Ngôn Tử Phàm đó, đúng là không nên coi thường sói mà,chỉ biết lợi dụng trẻ con!

Cho nó sống thoải mái, cho nó học trường chuẩn, chẳng lẽ còn phải để nó xui dại con mình sao?Xem ra thằng nhóc này chính là khiếm khuyết trong sự giáo dục của gia đình, thân là bà chị yêu dấu, tôi không ngại giúp nó tẩy não.

Đầu đau buốt từng đợt, tôi buông tiểu tử kia ra, vốn định đứng dậy tìm thuốc đau đầu, nhưng đến khi bước xuống giường mới phát hiện hai chân mình mền nhũn, vô lực, bước đi thật khó khăn, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nhớ lại tối hôm qua, “cuộc chơi” kịch liệt, tán ác và thô bạo nhất trong lịch sự “làm tình” của tôi .

Nam nhân kia như dã thú bị bỏ đói, đem tôi lật qua lật lại làm liên tục, cái gì mà tư thế này, tư thế nọ, làm đến 15 lần, bị anh ấy cho làm cho khổ sở, vừa nguôi lập tức lại lên đỉnh, đến khi ý thức dường như đã mơ hồ, mà bản thân vẫn chưa được giải thoát,giống như tôi không phải là người, mà là công cụ tiết dục thì hợp lí hơn.

Được cái là hôm qua sau khi thử nghiệm, tôi càng thấy bội phục mấy cô gái đóng vai chủ động trong phim A-v,các nàng ấy làm thế nào mà ứng phó được với mấy con thú hoang dã bên dưới? Mà tôi chỉ đối phó với một nam nhân, đã muốn sức tàn lực kiệt .

Tuy rằng hôm qua được nghỉ ngơi cả một ngày, nhưng bị Ngôn Tiếu bát nháo đánh thức, vẫn như cũ cảm thấy mệt mỏi,thật không công bằng, chắc chắn tôi phải cho Tiêu lưu manh kia một trận mới được.

Tiểu tử kia nhìn tôi bĩu môi, tôi mới nhớ ra sự tồn tại của con bé đằng sau mình,có lẽ vừa rồi vì không thoải mái, biểu tình trên mặt tôi dữ tợn như thế, chắc đã khiến con bé sợ lắm.

“Bảo bối ngoan,về sau đừng nghe cậu con xúi dại!”Tuy rằng bé con của tôi luôn coi con sói đệ đệ kia là thần tượng, tôi cũng biết có dặn như thế cũng chả được tích sự gì,nhưng mà có còn hơn không, dù sao cũng không thể để lại ấn tượng tôi là một người mẹ dễ dãi.

Đỉnh đầu đau nhức, tôi bế bé côn ra ngoài, kêu to,“Bà ngoại, trong nhà còn thuốc đau đầu không bà.”

“Chưa có gì vô bụng đã uống thuốc!Như thế có là thuốc tiên vào người cũng không tốt.” Bà ngoại đi ra từ phong bếp, vươn tay ôm lấy tiểu bảo bối,“Bị cảm sao con?”

Tôi day day hai bên thái dương, ngả mình về phía sô pha,“Con không biết, từ hôm qua đã bắt đầu đau rồi.”Còn tưởng là di chứng của việc làm tình quá đà, thì ra là do cảm!

“Chờ một lát, ăn chút gì đã rồi bà cho uống thuốc.”

Nhìn đồng hồ, đã gần trưa rồi, tôi ngáp một cái, chán nản nói:“ Biểu chiều con sẽ ngủ thêm tí nữa, buổi tối còn phải đến quán sớm một chút, thật tình, thiếu Tiểu Cẩn đâm ra bao nhiêu chuyện đổ lên đầu con.”

“Vẫn chưa tìm được đứa nhỏ đó sao?” Bà ngoại cũng có chút quan tâm hỏi .

“Ân, nhưng mà Tiêu Quân đã đồng ý sẽ tìm giúp rồi .”Để được hắn đáp ứng chính mình phải trả giá cho đến tận bây giờ, đêm đó,thật sự là hãi hùng, chỉ là nghe khẩu khí của anh ấy, dường như ngay từ đầu đã biết được điều gì đó, nhưng lại không nói cho tôi biết.

Bà ngoại gật gật đầu,“Đứa nhỏ Tiêu Quân này làm việc rất có hiệu quả, nhất định có thể tìm được , chỉ là hôm qua thằng bé bỗng nhiên nổi giận.”

Tôi kinh ngạc,“Bà ngoại, anh ấy nổi giận cái gì?”

Bà ngoại giảo hoạt cười,“Nó nói gần đây cháu đối với nó rất lạnh lùng.”

Tôi là núi tuyết, tôi là hoá thạch, tôi là tượng điêu khắc, tôi cháy sém……

Anh ấy nói như vậy với bà ngoại là có ý gì!Hơn nữa, điều quan trọng nhất, tôi khi nào đối xử với anh ấy lạnh lùng!!Trước cái buổi tối cùng anh ấy đại chiến 300 trận sao?Đôi với anh ấy, khái niệm lạnh lùng là sao!Nhiều nhất cũng chỉ có buổi sáng hôm qua, tôi không cùng anh ấy trở về nhà,ở cùng nhau trong một nhà, chả lẽ đi hay về cũng phải tạm biệt nhau như mấy cảnh sinh li tử biệt trong phim Hàn sao!

“Con……”

“Không phải bà nói con, hai người ở chung, cần phải bao dung ,quan tâm tới đối phương,không nên hơi tí là đùa giỡn, giận dỗi nhau, biết chưa?”

Tôi khóc không ra nước mắt, bà đi hỏi ông trời đi, ai mới là cháu bà, sao có thể bất công như vậy chứ!

Buổi chiều Tiêu Quân gọi điện thoại dặn dò tôi không khỏe thì đừng đến quán làm gì, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết bà ngoại bán đứng tôi, ngay cả bà ngoại cũng bị anh ta thu mua, vậy thì tôi còn có giá trị gì trong nhà này nữa?

Vì thế, tôi vô cùng tức giận, gan thỏ bỗng sưng lên thành gan … lợn, tại sao Tiêu Quân nói không đi thì tôi không thể đi, anh càng không muốn cho em đi, em càng đi…..

Vì máu đột ngột lên não, khiến cho đỉnh đầu càng đau hơn, làm tôi mấy lần lạc tay lái trên đường.

Vốn tưởng rằng Tiêu Quân sẽ xuất hiện, trong lòng đang nghĩ ra n loại phương pháp trả thù anh ấy, chờ đợi mãi, cuối cùng vẫn chẳng thấy anh ấy xuất hiện, trong khi tôi lơ đãng không tập trung, trước mắt xuất hiện gương mặt của Triệu Thiên .

Nhìn thấy thằng nhóc này tôi càng đau đầu hơn, không cho hắn có cơ hội mở miệng ồn ào , tôi cảnh cáo trước,“Triệu Thiên,tôi hôm nay rất khó chịu, cậu đừng chọc giận tôi.”

Triệu Thiên có chút buồn bực, liếc tôi,“Ngôn Tử, em thật không có lương tâm, tôi chọc giận em bao giờ!”

“Vậy ngoan ngoãn cút ra kia làm một vị khách biết điều đi.”

“Tôi biết một chút chuyện về Tiểu Cẩn, không biết có làm em tức giận không?” Triệu thái tử đắc ý nhìn tôi.

“Thật không? Lợi hại thật, nói cho tôi biết đi.”Tôi buông cái chai trên tay, cầm vạt áo hắn lắc lắc.

Hắn trừng mắt nhìn,“Không có quà, không nói.”

“vậy cậu muốn quà gì?”

“Hôn tôi, tôi liền nói cho em.” Thằng nhóc này cười sáng lạn mà sao tôi muốn cho ăn bạt tai quá.

“Ba……”Tôi chân tay nhanh nhẹn, vươn tay tát một cái không nhẹ vào mặt Triệu Thiên,“Tốt lắm, hiện tại nói được chưa.”

Triệu Thiên được tôi “sờ má”, một tay bụm mặt, vẻ mặt ủy khuất,“Ngôn Tử em quá đáng quá.” Nói là nói vậy, nhưng Triệu thái tử vẫn đáp ứng tôi ,“Có người từng thấy Tiểu Cẩn xích mích với một đám người, sau đó lời qua tiếng lại dẫn đến đánh nhau, cuối cùng bị bọn kia bắt đi rồi.”

“Thật sao?”Tôi khó khăn lắm mới tiếp nhận được hết thông tin cậu ta nói.

Triệu Thiên gật gật đầu, lại nhún vai,“Lúc đầu hỏi tên kia không nói, tôi phải hứa sẽ cho hắn thể khách quý của câu lạc bộ hắn mới khai đó.”

“Hắn có nói ai bắt Tiểu Cẩn không?”

“Hắn nói hắn tình cờ thấy trên đường, không để ý lắm.”

Buông vạt áo của Triệu Thiên vừa bị tôi vò nát, cảm thấy da đầu đau tê tái, thông tin Triệu Thiên không đầu không cuối , nhưng ít nhất cũng xác minh được một chuyện, Tiểu Cẩn không tự tiện bỏ đi mà là bị bắt đi, chẳng lẽ thằng nhóc đắc tội người nào?

Đột nhiên nhớ tới lời cảnh báo của Tiêu Quân,trong lòng tôi tin chắc, anh ấy đã biết được điều gì đó!Cuống quít cầm di động gọi cho Tiêu Quân,tên chết tiệt này lại tắt máy.

“Ngôn Tử,em có nhận thấy không khí hôm nay rất kì lạ không.” Triệu Thiên nói nhỏ với tôi

Đang tính gọi điện cho cái đuôi của Tiêu Quân là Điền Tiến, nghe Triệu Thiên nói thế, tôi nghi hoặc ngước mắt quét một lượt quán bar.

Triệu thái tử vẫn dùng âm thanh cánh muỗi nói :“Cạnh vũ đài kìa.”

Quả thật ở đó có vài kẻ dân giang hồ ăn mặc lỏa lỗ,“Bọn họ sao vậy?”

“Bọn kia là lũ bán thuốc lắc, chỉ có điều hôm nay lại cùng tụ tập ở đây, thật là lạ.”

Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn Triểu thái tử,“ Làm sao mà cậu biết rõ thế.” Ngoài miệng nói như vậy, dù vậy, tôi vẫn gọi quản lí ra giải quyết đám lộn xộn kia.

“Thì tôi cũng đi những quán bar khác mà, hắc hắc……”

Không ngờ được phân phó quản lí đi giải quyết, lại thành ra dở hơi,“Chạm vào” những kẻ đó, chỉ khẽ nhìn nhau mà bị cho là nhìn đểu, một kẻ vác ghế đập phá trên vũ đài, còn có kẻ lấy thế được đà, xông vào đánh người, cả Sky cũng bị liên lụy.

Trong quán bar nhất thời hỗn loạn, có người bỏ chạy, có người đứng xem, có kẻ gào thét, đứng sau quầy pha chế ,tôi thật sự bực mình, những kẻ này chắc chắn được cho tiền để tới đây đập phá!!!

Một tay chống trên bàn quầy, tôi nhảy ra ngoài, hướng vũ đài, miệng nói,“Triệu Thiên, cậu đi mau , tìm Tiêu Quân giùm tôi.”Trận náo động này xem ra không nhỏ, hơn nữa cậu ta là bảo bối của phó thị trưởng, nếu lỡ có chuyện gì, bảo đảm tôi có lấy cái mạng này cũng không chuộc tội nổi.

Trước mắt, mặc kệ là bọn họ xung đột vì cái gì, nhưng Sky là người của quán, không thể để bị khinh dẻ như vậy, nhìn mọi người náo động, hò hét, toàn loạn, cũng không dám làm gì manh động, đành thở dài, bước lại gần!

Cố gắng chen khỏi đám người đang vây lấy nhau, rốt cuộc cũng vào được, đầu tôi vẫn như cũ, đau buốt, bọn họ đánh nhau ngay trước mặt càng khiến tôi hoa mắt.

“Dừng tay lại cho tôi.” Tôi quát thật to, lại nhận ra chẳng ai quan tâm lời tôi nói, liền chen vào giữa bọn họ, tiếp tục quát,“Dừng tay nghe thấy không!Điếc hết rồi à.”

“Ngôn tỷ.”Sky thấy tôi, ra sức ẩn kẻ đang vô tình hướng gậy vào tôi, đứa nhỏ đáng thương, bị đánh bầm tím mặt mày, một bên răng nanh cũng gãy mất rồi.

“Bà cô, cút sang một bên đi.”Trong đám đó, có một tên đầu nhuộm đỏ, cắt tỉa hai bên, trông như con gà trống khinh thường nhìn tôi.

Bà cô?Thằng ranh này dám nói bà đây là bà cô!!!“Tiểu quỷ,học không lo học lại muốn đi trêu ngươi người lớn? Đi gây rối mà không biết lão bản nơi mình gây rối là ai!Trở về tìm chủ mà hỏi.”Ngay từ đầu tôi còn nghĩ sẽ từ tốn giải quyết, nhưng chỉ với một tiếng bà cô, tôi đã thề với trời đất, hôm nay không đánh cho bọn ranh này răng rơi đầy đất, tôi không còn là Ngôn Tử Kì!

Thực hiển nhiên, bọn tiểu quỷ kia bị tiếng hét của tôi làm cho kinh động tôi vừa nói xong, thằng ranh ban nãy đã động thủ , một gậy muốn đánh vào tôi, nhanh nhẹn bắt lấy tay hắn, đá một cái vào bụng, hay thật, nhiều năm không đánh nhau, vậy mà tay chân chưa có trì trệ, người ta đánh tới, cơ thể như có phản ứng giơ tay giương chân đánh lại.

Mắt thấy đánh không được tôi, còn bị tôi đánh cho hộc máu mũi, những kẻ khác tức giận xông lên, hỗn chiến xảy ra, bụng không cẩn thận bị đá một cái, lui về phía sau mấy bước, lại ngã đập lưng vào cạnh bàn, trước sau đều đau tê buốt, mồ hôi lạnh ứa ra.

Mấy người khác đứng đó, thấy tôi ra tay, mới dám theo đà động thủ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khí vui vẻ, nhộn nhịp ở quán bar bỗng trở thành chiến trường náo loạn đầy tàn tích!

Cùng với sự tức giận bị đau hai lần, tôi tức giận đập vỡ một chai rượu, đập vỡ đôi chai rượu, rượu đổ tong tong xuống nền đất, bình thủy tinh bị vỡ mang theo âm thanh thanh túy , chói tai khiến tất cả mọi người đều chú ý, tôi trừng mặt, cầm nửa chai rượu vỡ đôi trên tay, gằn mạnh, phần thủy tinh còn lại dường như cũng muốn nứt rạn.

Mọi người đều ngỡ ngàng trước sự kinh động bùng phát của tôi, đánh nhau hỗn độn lập tức dừng lại, tập trung nhìn tôi.

Nhìn bốn phía một lượt, tên ranh con bị tôi đánh cũng đứng đó thở hổn hển, nhịn không được thấp giọng chửi thề một câu, cầm nửa chai thủy tinh, lạnh lùng gầm gừ,“Theo tôi đến đồn cảnh sát, những kẻ nào phá hoại, biết điều rút tiền đền cho tôi, nếu không…. Đừng có trách.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Chương này thật bạo lực, bạo lực a! Nhưng yên tâm, sang ,một vài chương nữa là êm đềm trở lại à……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.