Buổi tối, khi Tiêu Quân trở về đã thì tôi đã ngủ mất
rồi. Đầu giường để đèn ngủ cho anh thấy đường vào phòng. Đang ngủ ngon thì cảm
giác bị người ta lay gọi dậy, tôi nhăn nhó khó chịu mở mắt ra, liền bị thân
hình đàn ông cao lớn nằm đè lên, hơi thở quen thuộc trong nháy mắt lại ập đến.
Thét một tiếng ngạc nhiên, đến sức để đẩy anh ra cũng
không có, tôi miễn cưỡng hỏi, “Làm cái gì thế?”
Anh gặm dáy tai tôi một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Buổi chiều, bà gọi điện cho anh.”
Tôi bĩu môi, “Ờ, vậy bà nói gì với anh?”
“Bà nói có người đến đòi Ngôn Tiếu.” Tiêu Quân xoay
người nằm chết dí bên cạnh, cười nói.
“Anh còn cười nữa, em đang bị người ta làm cho
tức chết đây này. Nếu lần sau cô ta còn dám vác mặt đến đây, em sẽ đánh cho một
trận.” Thật ra, sau khi đuổi Từ Linh đi hồi chiều, tôi vẫn luôn hối hận, sao
lúc đó mình không tát cho cô ta một phát rồi hãy đuổi đi nhỉ?
Tiêu Quân vòng tay qua cổ tôi, ôm vào lòng, anh thở
dài, nói, « Có một số việc không phải cứ bạo lực là giải quyết được.
Hôm nào có dịp hẹn họ đi, để đó anh giải quyết.”
Anh là vậy, gặp chuyện gì cũng ôm đồm hết vào mình,
sau đó cắn răng lặng lẽ giải quyết hết. Tuy rằng tôi rất cảm động vì tấm lòng
của anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác đang dần bị anh bài trừ ra khỏi đầu,
“Anh có nhiều việc, bận rộn như vậy rồi còn gì » Lần này tôi sẽ không thỏa
hiệp, tôi sẽ cho anh thấy bản thân mình cũng có thể giải quyết tốt một số việc.
“Nghe lời anh nào, buổi trưa anh rảnh, hẹn họ đi.” Anh
vốn không cho lời tôi nói vào tai. Lúc nào cũng thế, ý anh đã quyết thì đến 10
con ngựa cũng không kéo lại được.
Tôi buồn bực, già đầu như tôi vậy rồi mà trong mắt anh
vẫn cứ như một đứa con nít.
“Tiêu Quân, chuyện này tự em xử lí được. Anh không cần
quan tâm.”
Anh không vui, nheo đôi mắt bắn ra sự nguy hiểm, “Cái
gì mà chuyện em tự xử lí, chuyện của Ngôn Tiếu không phải do một mình em quyết
định!”
Tôi không những không run sợ, càng ngang bướng, “Tóm
lại, tự em đi nói chuyện với cậu ta.”
“Dựa vào cái tính hay nóng giận của em thì bàn bạc cái
gì ? Liệu được mấy câu thì xông vào đánh người ta.” Anh rõ ràng là khinh
thường tôi ra mặt mà.
Tôi thẹn quá hóa giận, “Vậy anh lấy tư cách gì để bàn
bạc? Anh có quan hệ gì với con bé, ngay cả cha dượng cũng không phải.” Lời vừa
nói ra, tôi lại thấy hối hận. câu vừa rồi chắc chắn đã làm anh tổn thương, tôi
vội vàng giải thích, “Tiêu Quân. . . . . . Ý em không phải vậy.”
Tiêu Quân xoay người, đè chặt lấy tôi, « Con bé
đang ghét này.” ( Nhím : Không muốn dùng từ này nhưng với TK thì TQ
nói vậy chắc cũng không sao, ai bảo chị ấy tính nhưu trẻ con )Chỉ mắng thế, anh
đột ngột dừng lại, ánh mắt kiên định như vừa hạ quyết tâm làm gì đó.
Tôi thấy anh nhanh nhẹn xuống giường, lấy tập hồ sơ gì
đó ném sang chỗ tôi, “Đọc đi rồi hãy nói.” Sau đó mím chặt môi nhìn tôi.
Tôi có hơi bất ngờ, trước khi đi ngủ không để bất kì
hồ sơ nào trong phòng. Vậy chắc chắn là anh vừa mang về. Hơn nữa vẻ mặt nghiêm
túc của anh khi nói chuyện làm tôi cảm nhận được nội dung của hồ sơ này tuyệt
đối không đơn giản. Bỗng nhiên trong lòng dấy lên chút lo sợ.
Chống tay ngồi dậy, tôi bật đèn phòng cho sáng lên.
Nhất thời không kịp thích ứng với ánh sáng, đôi mắt tôi nheo lại. Cho đến khi
nhìn thấy rõ những gì trong hồ sơ, tôi cảm thấy choáng váng, không biết nó viết
gì, chỉ chú ý đến câu cuối tờ giấy——”Chuẩn đoán kết quả : ADN tương đồng
99,9%” ( Nhím : nhớ là quan hệ ruột thịt bố mẹ – con cũng đâu cao vậy.
Đoạn này tác giả viết ảo quá, chỉ số cao thật)
Sức lực toàn thân như bị ai rút mất, tôi thẫn thờ, mắt
trợn tròn, miệng há to. Cứ thế ngây người nhìn anh, không thể nói được lời nào.
****
Quán bar vẫn như cũ, âm nhạc ồn ào muốn đau nhức màng
nhĩ. Tôi ngồi trong bàn trống góc kín, một mình ôm chai rượu mà uống. Quái
thật, chẳng rõ đây là rượu gì mà uống mãi không say. Rõ ràng tâm trạng không
vui vẻ gì mà sao khó say quá. Nếu không phải đây là rượu từ quán của nhà, tôi
đã nghĩ rượu này bị pha với nước lã !
Chu Tuyền mặc bộ quần áo trang nhã, bước lại gần tôi.
Ngồi xuống ghế sô pha đối diện. Tôi lười biếng nhìn cô ta, sau đó lại cúi xuống
uống tiếp .
Chu Tuyền cũng không để tâm, nhãn nhã rót rượu uống,
“Nghe nói cô với Tiêu Quân vừa chia tay hả?”
“Phụt. . . . . .” Hợp rượu trong miệng bị tôi phun
sạch ra ngoài. Tôi hung hăng lườm cô ta.
Chu Tuyền nhăn mặt, “Nghe tin này tôi còn nghi ngờ,
nhưng nhìn bộ dạng cô thảm hại thế này thì chắc không phải là tin đồn vô
căn cứ rồi. Ây, có phải anh Tiêu Quân đã nhận ra bản thân không yêu không miễn
cưỡng nên quyết định dứt ra cho sớm không ? Xem ra lần này tôi không xen
vào giữa hai người cũng không được rồi, đành đục nước béo cò vậy!”
Tôi không nhịn được kín đáo hừ lạnh. Đúng là gì thì gì
vẫn là du học sinh, dùng từ thấy thật gớm. nói con chưa sõi còn bày trò ca dao
tục ngữ. Cái gì mà « không yêu không miễn cưỡng ».cái gì mà «
Đục nước béo cò », đúng là vớ vẩn!
Tôi đá mạnh vào chân bàn khiến chai rượu trên bàn hết
nghiêng trái lại nghiêng phải, “Đừng có mộng tưởng hão huyền, có nói gì thì
cũng phải xem tình hình cho kĩ nhé. Là tôi đã anh ta, không phải anh ta đá tôi.
ok?”
“Được, được, vậy tôi tò mò một chút, vì sao trước kia
cô sống chết đòi yêu anh ấy, sao giờ lại đòi đá ảnh!” Chu Tuyền chạy sang ngồi
cạnh tôi, một tay khoác vai thân thiết, còn nháy mắt ra hiệu.
Tôi không vui, liếc qua cô ta, nói “Cô là cái thá gì
mà tôi phải nói.”
Không nên trách tôi lại phản ứng như thế. Tối qua khi
anh đưa tôi tập hồ sơ đó, là hồ sơ xét nghiệm ADN của anh và Ngôn Tiếu. Đáng sợ
là kết quả gần như trùng khớp 100%,khẳng định chắc chắn giữa hai người có quan
hệ cha con. Chuyện đáng sợ như thế, nghiêm trọng như vậy mà anh lừa tôi đến bốn
năm, không nói lời này. Trong một giây phút quá kích động, tôi nhất quyết đòi
chia tay .
Lần này quả thật anh quá đáng lắm rồi. Chuyện như thế
lại giấu tôi suốt bốn năm, nếu không phải vợ chồng Mộ Dung Cạnh về đây đòi
quyền nuôi con thì không biết anh còn định lừa tôi đến bao giờ nữa, đúng là cay
đắng mà!
Từ khi có Ngôn Tiếu, tôi luôn ngại đối mặt với
nó. Vì tôi nghĩ con bé liên quan đến quá khứ đau thương của mình, khiến tôi đau
đớn, buồn phiền. Vậy mà, hóa ra suốt bốn năm nay, bao công chịu đừng đều
đã uổng, vốn dĩ tôi không có thai với Mộ Dung Cạnh, tôi đã nhầm lẫn suốt
4 năm. Cứ nghĩ như thế là tức muốn hộc cả máu mồm.Chỉ có chuyện này tôi
không hiểu, lừa dối suốt ngần ấy năm thì có lợi gì cho anh
Lại nhớ tới lời giải thích của anh, tôi càng tức. Tiêu
Quân nói ngay từ đầu đã thấy lạ, con bé không chịu theo ai vậy mà lại gọi anh
là ba ba. Vì vậy mới đi xét nghiệm ADN, không ngờ kết quả lại như thế. Nhưng
nếu đúng như anh nói, vậy tại sao không nói với tôi.
Nghe anh giải thích, tôi như phát điên lên. Anh đã
biết từ lâu, vậy mà cứ giấu tôi sự thật. Tôi như con ngốc, suốt bốn năm nay vật
vờ cố chữa lành vết thương quá khứ. Cứ mải miết mà che lập nỗi đau. Còn
anh thì cứ ỉm đi, cách giải quyết như vậy tôi không thể chấp nhận được. Ý nghĩ
suốt bốn năm trong một đêm bị đảo ngược hoàn toàn, tất cả đảo lộn hết cả.
Bảo sao tôi không bình tĩnh được.
Khi thấy tôi khóc lóc đòi chia tay, anh cũng thừa
nhận. Khi ấy anh vẫn còn mờ mịt không rõ tình cảm dành cho tôi, vì vậy mới cố
tình giấu. Sau này, anh lại muốn tiếp cận ở bên tôi với hình tượng người anh
hùng quang minh chính đại, được tôi ngưỡng mộ. Làm sao dám nói mình là thằng
đầu sỏ hại tôi có thai *Đoạn này dùng thằng thấy rất hay*!
Ý nghĩ như thế đúng là rất hợp với tính cách của Tiêu
Quân. Nhưng tôi không thể chấp nhận được, người giúp tôi nhiều nhất, người tôi
yêu nhiều nhất lại là kẻ tính toán, che giấu nhiều nhất. Riêng việc này cũng đủ
khiến tôi hận anh một thời gian dài .
Nhưng ngay chính mình tôi cũng không hiểu nổi, tuy
rằng bề ngoài thì tỏ ra buồn bực nhưng trong lòng lại không thể giận được.
Đương nhiên, tôi cũng không tha thứ cho anh ta dễ thế, lừa dối suốt bốn năm,
đâu thể nói tha là tha được, tôi có quyền được giận dỗi.
Thật ra nếu suy nghĩ kĩ, tôi lại thấy thật may mắn.
Ngôn Tiếu là con của mình và anh, không liên quan gì đến Mộ Dung Cạnh, đúng là
rất tốt, cực kì tốt!
Hai ngày nay, thấy thái độ tôi kiên quyết đòi chia
tay, Tiêu Quân cũng cảm thấy sốt ruột. Hết chạy đến nhờ bà ngoại khuyên giải hộ
lại chạy sang quán bar nhờ đám nhóc Tiểu Cần. Giờ còn nhờ tới con nhỏ Chu Tuyền
này. Tiêu Quân à, đây có phải là chó cùng dứt giậu trong truyền thuyết?
Thật ra ban đầu tôi chỉ định giận anh vài ngày rồi
thôi. Sau đó sẽ tha lỗi, cho dù có bị anh mắng một chút cũng không sao. Nhưng
mà giờ hình như sự việc hơi đi quá quỹ đạo mất rồi, đã đâm lao thì phải theo
lao chứ biết làm sao.
Nhìn Chu Tuyền cười duyên dáng trước mặt, tôi chỉ biết
trợn mắt nhìn lại .
Chu Tuyền hạ mình, tiếp tục công cuộc biện hộ của
mình, “Tử Kỳ, nếu cô muốn chia tay thì kiên quyết một chút cho xong chuyện đi
để cả hai thoải mái. Dù sao người như anh ấy – đẹp trai, có tài, nhiều tiền,
khí phách hơn người, không phải có người thứ hai đâu. Vả lại, dáng người anh ấy
tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất mạnh!”
Chu Tuyền cười híp mắt, cầm cốc rượu của tôi uống bằng
hết, thoải mái nói, “Tôi rất biết xem dáng người. Dựa vào quan sát của tôi thì
anh ấy rất là tuyệt về chuyện đó, cái đó chắc chắn hơn người…”
Xem bộ dạng thần bí úp mở của cô, tôi nhăn mặt hỏi,
“Chuyện đó là chuyện gì?” Trong đầu đột nhiên « ting » một cái hiện
ra đáp án, tôi nhăn mặt hét lên : “Chu Tuyền, cô sợ nói chuyện trong sáng một
chút thì bị khinh à!”
“Tôi xưa nay ăn ngay nói thẳng. Nếu cô không cần nữa
thì cho tôi xin!”
Tất nhiên đến cuối cùng, Chu Tuyền không hàn gắn được
mà kế hoạc li gián cũng vô dụng. Đành lủi thủi trở về. hừ, mới có hai ngày làm
sao tôi tha lỗi nhanh như vậy được!
Mấy ngày nay, việc tôi thích làm nhất là ngắm Ngôn
Tiếu. Trước kia không bao giờ tôi dám quan sát con bé, sợ rằng sẽ thấy điểm nào
đó giống với Mộ Dung Cạnh. Nhiều lúc nghe bà bảo nhìn con bé giống Tiêu Quân,
tôi chỉ nghĩ do ở cùng lâu cũng bị ảnh hưởng chút ít. Giờ để ý kĩ mới thấy
giống thật, từ đôi mắt, lông mày, lỗ mũi. . . . . . Ngay cả khi cười, khóe
miệng nhếch lên cũng y hệt – cái nụ cười gian. Hóa ra giống nhau như thế, sao
giờ tôi mới nhận ra nhỉ? ( Nhím : cái này còn phải hỏi sao ? =-=)
“Bảo bối, lại đây hôn mẹ nào.” Tôi – một người lớn
đuổi theo đứa trẻ con khắp phòng khách. Con bé vừa thích vừa sợ chạy trốn khắp
nơi, cuối cùng mới tìm được chỗ thích hợp – trốn ra chỗ cậu.
Ngôn Tử Phàm ôm con bé, trừng mắt nhìn tôi, “Chị già,
bị thần kinh à ? Tự dưng lại giở chứng như vậy, không sợ con bé mắc hội
chứng sợ hôn à? !”
“Bảo bối là con chị nhá, không cần chú xen vào, đưa
con bé đây nhanh lên.” Tôi nhào tới cướp con bé, Tử Phàm ôm con bé trốn chạy.
ba người đùa nghịch trên ghế sô pha.
Bà ngoại bê đồ ăn tới, đánh vào mông tôi, mắng yêu,
“Còn nghịch à. Mau đi lấy điện thoại gọi cho Tiêu Quân bảo thằng bé về nhà ăn
cơm tối.”
“Cháu chia tay với anh ta rồi, ăn cơm cái gì nữa!” Tôi
còn chưa nói hết câu đã bị bà đá xuống.
Bà tức giận, quát, “Mau đi gọi điện thoại. Đừng có để
bà cắt luôn cơm cháu!”
Tôi không cam tâm đi , “Anh ta lừa cháu bốn năm, vậy
mà chỉ giận dỗi có hai ba ngày đã bị mắng, bà chẳng công bằng gì cả »
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay tôi vẫn cầm điện thoại gọi thật. Bấm dãy số
quen thuộc nhiều lần vẫn không có ai bắt may, tôi nghi ngờ liệu có phải lỗi
đường truyền hay bấm nhầm không.
“Điền Tiến? Cậu về khi nào thế? Sao tôi không biết.”
Tôi tiếp tục gọi, cuối cùng bên kia cũng có người bắt máy.
Không biết vì sao đầu dây bên kia lại thở hổn hển,
nói: “Chị Ngôn, lão đại bị thương, đang ở bệnh viện, chị mau tới đi. . . . . .”