Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 22



Mấy ngày sau, bà mai Trương kia quả nhiên đến nhà. Lâm Phương Châu và bà ấy nói chuyện với nhau rất vui vẻ, đợi đến khi Tiểu Nguyên Bảo tan học trở về, Lâm Phương Châu nhắc đến chuyện định thân với Tiểu Nguyên Bảo.

Tiểu Nguyên Bảo có chút không kiên nhẫn, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi cảm thấy vừa ý thì——”

Lâm Phương Châu rất vui mừng: “Thì làm sao?”

Hắn rũ mi liếc nàng một cái: “Thì ngươi tự mình cưới nàng ta đi.”

Lâm Phương Châu cả giận nói: “Tiểu tử nhà ngươi sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Tiểu thư nhà họ Trương là người đẹp như tiên nữ trên trời, lại ôn nhu săn sóc, vừa lúc xứng đôi với ngươi, ngươi đến ngay cả hỏi một câu cũng không hỏi liền trực tiếp từ chối…Rốt cuộc ngươi muốn người như thế nào? Chả lẽ còn muốn ta đi lên trời bắt cho ngươi một tiên nữ chân chính xuống?”

Tiểu Nguyên Bảo sớm đã luyện thành bí kíp chung cực “lợn chết không sợ nước sôi”, giờ phút này không một chút dao động.

Lâm Phương Châu đột nhiên ngừng lại, hoài nghi nhìn hắn nói: “Ngươi có phải là có ý trung nhân rồi hay không?”

Mi mắt hắn nhẹ nhàng lay động, lông mi hơi run một chút.

“Bị ta nói trúng rồi? Là ai? Ngươi nói ra, ta đi kết thân(*) cho ngươi. Tuy rằng của cải nhà chúng ta không nhiều lắm nhưng ngươi là khả tạo chi tài(**), về sau muốn thi trạng nguyên nữa! Vì vậy…”

(*) Đề nghị kết thông gia

(**) Người (tài năng) có thể bồi dưỡng

Hắn ngắt lời nàng nói: “Ta muốn đọc sách thi trạng nguyên, chưa thi đỗ trạng nguyên thì tuyệt đối không thành hôn.”

“Nói gì vậy?” Lâm Phương Châu trợn trắng mắt: “Nếu cả đời này ngươi cũng không thi đỗ thì sao? Thì cả đời này ngươi cũng không thành hôn à?”

“Ừm.”

“Tiểu tử nhà ngươi thật không có mắt nhìn! Ngươi ngươi ngươi…” Lâm Phương Châu rất tức giận, ngón tay ấn ấn cái trán hắn: “Ngươi có phải ngốc hay không vậy? Thật khiến người ta không bớt lo mà…”

Hắn đột nhiên nói: “Còn ngươi?”

“Ta?”

“Vì sao ngươi vẫn luôn không thành thân?”

“Ta…” Lâm Phương Châu đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác rồi: “Ta cũng muốn nhưng——”

“Đừng nói không có ai đề kết thân với ngươi. Mấy năm trước có rất nhiều người muốn kết thân.” Hắn cắt ngang lời nàng, cái cớ của nàng còn chưa kịp nói ra đã bị hắn ném trở lại.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt của hắn lướt qua tia hoài nghi, Lâm Phương Châu bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên nói: “Ngươi vẫn luôn bài xích chuyện cưới nương tử có phải là có bệnh kín gì hay không?”

“Ta…”

“Ồ, ngươi không có.” Không đợi nàng trả lời, hắn lại bừng tỉnh mà lắc đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng: “Ngươi còn cùng với nương tử mỹ ngọc gì kia ở trên giường dục tiên dục tử mà.”

Đó đều là lời nói thô tục bị truyền trên phố, cuối cùng vẫn để hắn nghe được.

Ngày thường Lâm Phương Châu đấu võ mồm với người khác thì cái gì cũng dám nói, lúc này bị Tiểu Nguyên Bảo nói ra những lời này, nàng có hơi xấu hổ: “Khụ khụ khụ, đừng nói linh tinh.”

“Tuổi ta còn nhỏ, không hiểu được.”

Hắn đột nhiên ghé sát vào nàng, gần đến mức như dán lên người nàng, sau đó hắn thấp giọng hỏi: “Huynh trưởng có thể giúp ta giải thích nghi hoặc này được không——dục tiên dục tử có nghĩa là gì vậy?”

Mặt già Lâm Phương Châu đỏ lên, đẩy hắn ra: “Cút đi đọc sách đi, ngươi không phải muốn thi trạng nguyên sao?”

Hắn đứng dậy rời đi, ra ngoài không được bao lâu lại vòng trở về, đặt mạnh cái bình nhỏ lên trên bàn. Lực đạo lớn đến nỗi cái bàn cũng chấn động nhẹ.

Lâm Phương Châu hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì hắn đã quay mặt đi, nàng chỉ nhìn thấy sườn mặt của hắn. Hắn híp mắt, khóe môi kéo xuống biểu thị giờ phút này tâm trạng đang rất không tốt.

Lâm Phương Châu cảm thấy, sau khi Tiểu Nguyên Bảo trưởng thành thì tính tình có chút âm tình bất định, không như lúc nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn biết bao. Nàng thở dài, thu hồi ánh mắt, cầm lấy cái bình trên bàn, mở nắp ngửi ngửi.

Ồ, là trĩ sang cao.*

*Kem bôi bệnh trĩ.

Lâm Phương Châu cảm thấy chuyện này một lời khó nói hết. Nàng không có trĩ sang*, nhưng nàng nói với Tiểu Nguyên Bảo nàng bị, từ đó về sau Tiểu Nguyên Bảo thường xuyên mua cho nàng trĩ sang cao. Còn vì sao nàng lại nói với Tiểu Nguyên Bảo như vậy, nguyên nhân càng khó hơn.

*bị trĩ

Thôi, tốt nhất không nên đề cập đến.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

……

Hôm nay, khi Lâm Phương Châu đến nha môn làm việc, Uông Thiết Đinh hỏi nàng: “Đại Lang, huynh đệ trong nha môn mở tiệc đưa tiễn đại nhân ở Vọng Nguyệt Lâu vào 15 tháng này, ngươi biết chưa?”

“Biết rồi, Vương Bộ Đầu đã nói với ta rồi.”

Uông Thiết Đinh thở dài: “Đại nhân là người tốt, chúng ta góp tiền tổ chức tiệc đưa tiễn cho ngài ấy, cũng là một phen tâm ý, nhưng ngài ấy không chịu, nhất quyết muốn tự mình bỏ tiền tổ chức.”

Lâm Phương Châu: “Đại nhân nói chúng ta đều phải nuôi dưỡng gia đình. Nếu có 3, 5 người chi ra 200 văn tiền, những người khác cũng ngại đưa ra 100 văn, dưới tình huống như vậy, vì một bữa cơm mà khiến già trẻ trong nhà chịu đói thì không đáng.”

“Đại nhân thật là tấm lòng bồ tát. Mấy năm gần đây, dưới sự cai quản của huyện lệnh đại nhân, thành Vĩnh Châu vẫn luôn an cư lạc nghiệp, ngay cả án trộm cướp cũng ít đi. Đại nhân không chỉ tâm địa tốt mà còn biết cách cai quản.”

“Tất nhiên, người ta có hai bảng tiến sĩ đấy.” Lâm Phương Châu nói rồi giơ ngón tay cái lên.

“Hầy.” Uông Thiết Đinh cảm thán: “Đáng tiếc đại nhân phải đi rồi.”

Một câu cũng khiến Lâm Phương Châu có chút thương cảm.

Huyện lệnh đại nhân tên là Phan Nhân Phụng, thật không hổ là nhân trung long phượng, 26 tuổi lên tiến sĩ, năm đó được phái đến Vĩnh Châu làm tri huyện. Chỉ trong vòng 6 năm đã cai quản thành Vĩnh Châu đến gọn gàng ngăn nắp, thành tích 2 lần khảo hạch của triều định đều ưu tú.

Khi kết thúc khảo hạch vào 3 năm trước đây, huyện lệnh vốn đã có cơ hội được điều nhậm đi nơi khác, nhưng hắn trình lên muốn được ở lại, lúc này mới có thêm 3 năm tiếp theo.

Đáng tiếc hắn không thể liên nhậm thêm một lần 3 năm nữa.

Lâm Phương Châu với Uông Thiết Đinh cùng nhau thở ngắn than dài một phen, tiếp theo Uông 

Thiết Đinh hỏi: “Ngươi có biết tân huyện lệnh là ai không?” 

Lâm Phương Châu đáp: “Không phải cái người Dương Trọng Đức được xưng là “Dương lão hổ “sao? Đều truyền khắp nơi trong nha môn rồi.”

“Danh tiếng của Dương Trọng Đức rất không tốt, nghe nói là còn đáng sợ hơn so với con hổ! Hắn lòng tham không đáy, hận không thể ngay cả đất cũng muốn mang đi.”

“Ta còn nghe nói hắn tra khảo rất tàn nhẫn, thích nhất là đánh đến nhận tội, làm chết oan không biết bao nhiêu người đâu!”

“Chậc chậc chậc.”

“Chậc chậc chậc.”

Đi một Phan Nhân Phụng được mọi người kính yêu, đến một Dương lão hổ người gặp người sợ, tâm lý chênh lệch lớn như vậy, Lâm Phương Châu và Uông Thiết Đinh đều héo rũ gục xuống.

Một lúc sau, Lâm Phương Châu nói: “Ngươi nói xem, vì sao không có ai cáo tội tên Dương lão hổ kia?”

“Cáo có tác dụng gì? Quan lại đều bao che cho nhau.”

“Triều đình không phải có thành tích khảo hạch à? Mỗi lần đại nhân khảo hạch đều là loại ưu, nói vậy cái tên Dương lão hổ kia mỗi lần đều là kém đi, tại sao hắn còn có thể làm quan được?”

Uông Thiếu Đinh thần bí nói: “Ta nghe nói, hiện nay triều đình rất loạn! Nhân tâm dao động, quan trường cũng loạn.”

” Hả? Vì sao?”

“Đại hoàng tử với nhị hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đấu rất nhiều năm rồi, hai người đều có thế lực của riêng mình, bây giờ trên triều đình đều là giẫm đạp nhau, hôm nay ngươi đâm ta một đao, ngày mai ta thương ngươi một mũi…ai còn quan tâm đến quốc sự nữa!”

“Vì sao muốn tranh hoàng vị?”

Uông Thiết Đinh trừng mắt: “Ngươi có phải là ngốc hay không? Ai mà không muốn làm hoàng đế?”

“Ta biết, ý của ta là…hoàng vị không phải là truyền cho đích trưởng tử sao? Ai có thể có tư cách cướp, không muốn sống nữa sao?”

“Không có đích trưởng tử. Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều do quý phi sinh, hoàng hậu đã chết mười mấy năm rồi, nhưng quý phi lại không thể ngồi lên phượng vị(*). Hai nhi tử của quý phi đều là thứ tử(**). Hai vị hoàng tử, người anh chín chắn, người em tài cao, ngươi nói xem nên chọn ai đây?”

(*) Ngôi vị hoàng hậu

(**) Con thứ, con vợ lẽ

Lâm Phương Châu cười khúc khích: “Ta cũng không thể nói.”

Uông Thiết Đinh nói: “Bọn họ ở trên triều đình tranh đoạt đến cuồng phong bạo vũ, chịu tai ương vẫn là người dân chúng ta.”

“Thật vậy! Nếu hoàng hậu có một nhi tử thì tốt rồi, cũng không cần phải tranh nữa.”

“Vỗn dĩ là có nhưng sau đó lại chết yểu rồi.”

“Vậy sao? Ầy, ý trời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.