Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 23: 23: Đưa Tiễn Huyện Lệnh




Hôm nay ngày 15, huyện lệnh đại nhân đãi tiệc ở Vọng Nguyệt Lâu, nhóm quan viên từ chức cao đến chức thấp thay phiên nhau kính rượu huyện lệnh, tửu lượng của ngài ấy cũng không cao, phía trước còn uống được một ít, lúc sau chính là “ta tùy ý, mời ngươi cũng tùy ý.”
Đến lượt Lâm Phương Châu, huyện lệnh sớm đã không uống rượu nữa rồi.
Lâm Phương Châu nâng chén rượu, vừa mới mở miệng nói lại không ngờ nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.

Nàng có chút hoảng loạn, một bên lau nước mắt, một bên nói: “Đại nhân, ngươi…ngươi…” Thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không nói ra lời, giống như có sợi dây mắc trong cổ họng, nuốt không được mà phun cũng không xong.

Sau nàng nói: “Ngài một đường bình an….”
Vành mắt huyện lệnh cũng có chút hồng, lại cười mắng: “Cái gì mà một đường bình an*, bản quan lại không phải đi tìm chết!”
*Nguyên văn câu này là 一路走好,có mang ý nghĩa là đi bình yên( chết bình yên)
Một câu nói trêu đùa làm mọi người quên đi nỗi thương cảm mà ôm bụng cười.
Lâm Phương Châu ngồi trở lại, uống một ly lại tiếp một ly, lúc sau, nàng, Vương Đại Đao và Uông Thiết Đinh đều đã uống rất nhiều.
Khi yến hội kết thúc, Lâm Phương Châu đi ra bên ngoài thì thấy đang mưa bụi, nàng ngửa đầu, nương theo ánh đèn xem hạt mưa như sao băng vụt qua bầu trời rơi xuống: “Trời mưa rồi…”
Vương Đại Đao đụng nhẹ vào cánh tay nàng: “Đại Lang, kia không phải là huynh đệ của ngươi hay sao?”
Lâm Phương Châu chăm chú nhìn qua, thấy đó quả thật là Tiểu Nguyên Bảo, một tay hắn cầm dù một tay cầm đèn đang cùng huyện lệnh nói chuyện.

Mặc dù không thích nói chuyện nhưng hắn lại thích nói cùng Tiểu Nguyên Bảo.
Mọi người ai ai cũng thích Tiểu Nguyên Bảo.
Lâm Phương Châu lung la lung lay đi qua, xướng với huyện lệnh: “Cầm tay tương xem mắt đẫm lệ, thế nhưng vô ngữ….”
Huyện lệnh sợ con ma men này thật sự đi cầm tay hắn, hắn nhíu mi vẫy tay áo một cái, nói với
Tiểu Nguyên Bảo: “Mau mang ca ca ngươi trở về đi.”
“Dạ.” Tiểu Nguyên Bảo cáo từ với huyện lệnh, sau đó nhét đèn lồng vào trong tay Lâm Phương Châu: “Đi thôi, về nhà.”
Lâm Phương Châu uống đến say khướt, đi đường một bước thành ba, nếu không phải Tiểu Nguyên Bảo vẫn đỡ nàng thì sợ là nàng đã sớm ngã trên mặt đất gặm bùn rồi.

Cái đèn lồng kia bị nàng cầm lắc qua lắc lại lúc sáng lúc tối khiến người ta nhìn đến hoa mắt.
Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên đè lại bả vai nàng: “Đi đường cẩn thận.”
Một cánh tay hắn vòng qua người, gần như đang ôm nàng vào trong lòng ngực.
Nàng dựa vào trên người hắn, ổn định được bước chân, vừa đi, nàng vừa gọi hắn: “Tiểu Nguyên Bảo.”

“Hửm?”
“Đại nhân phải đi rồi….”
Sau đó hắn nghe được nàng nhỏ giọng khóc nức nở.
Khóc đến thương tâm như vậy, chỉ sau lần bị thua sạch gia tài ở sòng bạc.
Hắn một bên đỡ nàng, một bên nhẹ giọng an ủi nói: “Về sau có lẽ còn có thể gặp lại.”
Lâm Phương Châu cũng mặc kệ hắn đang nói cái gì, chỉ lo chính mình khóc.

Ma men mà quậy lên thì từ trước đến nay không nói đạo lý.
Tiểu Nguyên Bảo lặng lẽ thở dài.

Đêm tối vắng lặng, trong màn mưa phùn gió xuân, thanh âm hắn gần như không thể nghe thấy: “Ta ở bên ngươi.”
Nàng khóc đến thỏa thích, cũng không nghe thấy hắn nói cái gì, cũng không đáp lại.
Khi về đến nhà, Lâm Phương Châu đã khóc mệt rồi, lăn lên trên giường, ngủ như chết vậy.

Tiểu Nguyên Bảo cởi giày vớ giúp nàng, đắp chăn cẩn thận.

Hắn lại đi lấy nước ấm, thấm ướt khăn mặt tỉ mỉ lau mặt và cánh tay của nàng.

Nhìn thấy móng tay của nàng đã hơi dài, hắn cầm cây kéo, ngồi ở mép giường cắt móng tay giúp nàng.
Một bên cắt móng tay, hắn thường thường nâng mắt nhìn dáng vẻ lúc ngủ của nàng.
Nàng ngủ rất an nhiên, hàng mi dài cong.

Trong lúc ngủ mơ nàng còn li3m li3m khóe miệng, nói mớ: “Còn muốn ăn bánh bơ ốc.”
Dưới ánh nến lay động, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, nói: “Không tim không phổi.”
……
Lâm Phương Châu say rượu sau khi tỉnh dậy có hơi khó chịu, ngày hôm sau làm việc có chút uể oải.

Gần đây trong nha môn cũng không có việc gì, bọn Vương Đại Đao đang cùng nhau thảo luận về chuyện lập bia công đức.


Ngày huyện lệnh đại nhân rời đi có hơi nhiều nghi thức, bá tánh toàn thành đều đi đưa tiễn, lại lập bia, có người còn đề nghị muốn lập sinh từ…Lâm Phương Châu cũng không nói gì, chỉ ở một bên nghe.

Vương Đại Đao hỏi ý kiến của nàng, nàng liền nói: “Ta không hiểu những cái đó, yêu cầu chúng ta bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói thẳng, ta tuyệt đối không hai lời.”
Vương Đại Đao nói: “Ta cũng không hiểu, chúng ta cũng chỉ là nói chuyện phiếm với nhau thôi, người đứng ra chân chính là bọn người chủ bộ.

Nhưng chủ bộ nói, hy vọng các huynh đệ đều đưa ra chút ý kiến, khiến cho sự tình được làm đến rực rỡ lại đẹp đẽ, lập danh dương oai cho đại nhân nhà mình.”
“Ta về nhà hỏi đệ đệ của ta xem, hắn đọc nhiều sách.” Lâm Phương Châu nói đến Tiểu Nguyên Bảo, trên mặt hiện lên toàn vẻ tự hào.
Chạng vạng, Tiểu Nguyên Bảo mang theo một bao bánh bơ ốc trở về.
Lâm Phương Châu rất kinh hỉ: “Cái này ăn ngon! Hôm qua ta ở bữa tiệc còn chưa ăn tận hứng đâu! Vừa bưng lên đã bị đoạt hết rồi.

Uông Thiết Đinh ăn nhiều nhất, tức chết ta!”
Tiểu Nguyên Bảo mỉm cười: “Đừng tức giận, có rất nhiều đây.”
Bánh bơ ốc là điểm tâm tương đối trân quý.

Dùng sữa bò làm thành, còn bỏ thêm đường và mật ong vào bên trong, vê thành những viên tròn tròn giống như con ốc, vì vậy được gọi là “bánh bơ ốc”.

Điểm tâm này cho vào miệng là tan, thơm thơm ngọt ngọt, hương vị cũng rất tuyệt vời.

Toàn huyện Vĩnh Châu chỉ có Vọng Nguyệt Lâu mới bán hơn nữa còn rất đắt.

Gia đình bình thường sẽ không ăn, chỉ có mời khách hoặc ăn tết mới có thể mua về ăn thử.
Lâm Phương Châu một bên ăn bánh bơ ốc mỹ vị, một bên nói với Tiểu Nguyên Bảo: “Ta hỏi ngươi chuyện này.”
Nói xong liền đem chuyện đám người Vương Đại Đao thương lượng nghi thức đưa tiễn huyện lệnh cho hắn nghe.
Tiểu Nguyên Bảo kiên nhẫn nghe xong, cuối cùng lắc đầu nói: “Ta thấy không cần thiết.”
“Hả?’

“Các ngươi không hiểu huyện lệnh rồi.”
“Có ý gì?”
“Phan huyện lệnh trước nay suy nghĩ chu toàn, sẽ không để cho dân chúng gióng trống khua chiêng tiễn đưa.

Theo ta thấy, đợi sau khi hai huyện lệnh bàn giao cho nhau xong, hơn phân nửa hắn sẽ điệu thấp mà rời đi.”
Lâm Phương Châu không quá tin: “Vì, vì sao? Huyện lệnh rất thích náo nhiệt mà…”
“Hắn thích náo nhiệt, nhưng lại không phải là người không màng danh lợi.

Chỉ là, ngươi có biết, khi tên Dương Trọng Đức kia rời đi, bá tánh mà hắn cai quản tặng hắn cái gì không?”
“Cái gì?”
“Tặng một tấm biển, trên đó ghi “Trời cao ba thước”.”
“Có nghĩa là gì?”
“Trời cao lên ba thước, là vì đất thấp đi ba thước, mà đất thấp đi ba thước là bởi vì Dương lão hổ lòng tham không đáy, nạo vét đất ba thước*”
*ý là vơ vét của dân sạch trơn
Lâm Phương Châu bừng tỉnh, vỗ tay nói: “Hay, thật kỳ diệu….”Nàng kích động đến bắt đầu giả văn nhã, bộ dáng lại có chút chẳng ra cái gì.
Đuôi mày Tiểu Nguyên Bảo nhảy lên một cái, bất đắc dĩ nhìn nàng.
Lâm Phương Châu hỏi: “Nhưng cái này có quan hệ gì với huyện lệnh đâu? Dương Trọng Đức bị người vũ nhục là do hắn tự làm tự chịu, đại nhân chúng ta được mọi người kính yêu, cái này cũng không phải là do hắn sai đi? Vậy vì sao phải điệu thấp?”
“Người trong quan trường dù sao cũng phải cho nhau thể diện.

Dương Trọng Đức bị người đưa tặng cái “Trời cao ba thước” kia đã trở thành trò cười, hắn ở trong huyện nha mà các ngươi lại ở ngoài huyện đi đưa tiễn.

Các ngươi càng làm to lớn, lưu luyến không rời, thì có giống như đang tát vào mặt Dương Trọng Đức không.

Mà Dương Trọng Đức lòng dạ hẹp hòi, ngu ngốc vô đức, nếu vì vậy mà ghi thù thì chịu tai ương sẽ là dân chúng bá tánh.

Nếu Phan Nhân Phụng suy xét đến vấn đề này thì sẽ không chịu để cho các ngươi làm buổi chia tay đưa tiễn rầm rộ như vậy.”
Lâm Phương Châu cảm thấy Tiểu Nguyên Bảo nói có hơi mơ hồ khiến nàng nửa tin nửa ngờ.
Cái gì mà “dù vạn dân”, cái gì mà bia công đức đều đang chuẩn bị làm, chủ bộ đã thống kê xong những người muốn lấy giày của đại nhân.

Cái gọi là “Thoát di ái ủng” chính là khi đưa tiễn tiến lên cởi giày của đại nhân rồi cất giữ tốt, biểu thị nỗi lưu luyến không rời với đại nhân.

Thống kê xong số liệu, chủ bộ mới chuẩn bị mấy đôi giày cho huyện lệnh, cũng không thể để đến lúc đó làm cho đại nhân chân đất đi đường.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tên Dương Trọng Đức kia đến bàn giao với Phan Nhân Phụng.
Dương Trọng Đức năm nay hơn 50 tuổi, trên cằm lưa thưa mấy sợi râu, một đôi mắt chuột, lúc nhìn người khác luôn khiến cho người ta cảm thấy hắn không phải người tốt.
Ánh mắt đầu tiên Dương Trọng Đức nhìn thấy Phan Nhân Phụng liền không thích người này.
Nguyên nhân vì Phan Nhân Phụng là tiến sĩ còn Dương Trọng Đức hắn chỉ là một cái cử nhân.
Ở trong quan trường, gia thế tốt, sư thừa tốt, những cái chênh lệch đó đều không quan trọng, có thể đền bù.

Nhưng trên quan trường có tuyến ranh giới rõ ràng giống như hồng câu* rạch ngang trời, chia người làm hai loại.
*sông Đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà Nam, ranh giới hán-sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Hai loại đó là tiến sĩ và không phải tiến sĩ.
Đám người tiến sĩ thăng quan nhanh, tiền đồ tốt, trọng thần triều đình ngoài những võ tướng ra thì nhất định đều là xuất thân tiến sĩ, đây là luật bất thành văn.

Còn nhóm không phải tiến sĩ thì
chỉ có thể làm chân sai vặt cho đám tiến sĩ, có người thậm chí còn không thể lên quan hàm.

Giống như hắn xuất thân cử nhân, có thể làm được huyện lệnh đã vô cùng xuất sắc rồi.
Phan Nhân Phụng là hai bảng tiến sĩ, môn sinh thiên tử, tướng mạo cũng khí vũ bất phàm, đứng chung một chỗ với Dương Trọng Đức thì như một trời một vực, trên mặt Dương Trọng Đức có chút không khống chế được.

Xuất thân là tâm bệnh của hắn, cách giao tiếp nói chuyện của Phan Nhân Phụng không có một chút sơ hở, nhưng những điều đó ở trong mắt của Dương Trọng Đức thì đều là Phan Nhân Phụng hắn cố ý muốn khoe ra.
Giao tiếp xong, Phan Nhân Phụng không muốn ở lâu, cùng ngày liền rời đi.

Lúc đi chỉ có một cái xe ngựa, hai người gia đinh, để lại người nhà chuẩn bị xong thì đuổi theo sau.
Hắn rời đi quá nhanh làm cho bá tánh Vĩnh Châu đều không kịp đưa tiễn.
Dương Trọng Đức nghe được việc này, vuốt râu thầm nghĩ: Còn có vài phần thức thời.
Sau khi Phan Nhân Phụng rời đi, bọn người Vương Đại Đao đều giơ ngón tay cái đối với Lâm Phương Châu: ” Đệ đệ nhà ngươi thật thần, cái này cũng có thể dự liệu đến.”
“Tất nhiên, ta cũng hoài nghi hắn biết xem bói đấy.” Lâm Phương Châu có chút đắc ý, lại nói:
“Tiểu Nguyên Bảo nhà ta còn nói, tân huyên lệnh mới tới nhất định sẽ lập uy trước, xử trí vài người, đây đều là kịch bản thường thấy.

Chúng ta để ý một chút, đừng để bị Dương lão hổ bắt được nhược điểm.”
Mọi người cười: “Còn nói chúng ta, ngươi là người phải cẩn thận đầu tiên ấy!”
Mấy người này ở trong nha môn hành sự càng thêm cẩn thận, mấy ngày sau quả nhiên tên Dương lão hổ kia xử phạt nặng tay với mấy người chức vị nhỏ, may mắn bọn họ với Lâm Phương Châu giống nhau lo lắng đề phòng, cũng không phạm vào sai lầm nào.
Đáng tiếc, Lâm Phương Châu ở trong nha môn không làm sai việc gì, nhưng ở ngoài nha môn lại làm một việc sai khó có thể cứu vãn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.