Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 26: 26: Vu Oan




Lâm Phương Châu và Tiểu Nguyên Bảo cùng nhau thương lượng vấn đề này và quyết định sẽ kinh doanh tơ lụa trước tiên.

Suy cho cùng cả hai cũng chưa từng buôn bán bao giờ, dù có nhiều kiến thức cũng không thể thay thế được kinh nghiệm, dự tính sẽ làm thử trước, còn kiếm được bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.
Lâm Phương Châu nói: “Trước hết đừng quan tâm đến tiền bạc, điều này cũng giống như trong các sòng bạc: trước thắng là sắt, sau thắng mới là bạc.”
Bọn họ mở một cửa hàng cách nhà không xa và mua nhiều loại lụa và sa tanh từ Trương đại quan ở huyện kế bên.

Trương đại quan là một thương nhân lớn bán sỉ tơ lụa, hơn nữa ông cũng sở hữu hơn chục cửa hàng cho riêng mình.

Ông ta bán sỉ tơ lụa và sa tanh cho các nhà bán lẻ ở các huyện lân cận, từ đó kiếm tiền qua giá chênh lệch, nhưng vì ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn Tiểu Nguyên Bảo trở thành con rể của mình thế nên bán hàng cho Lâm Phương Châu đều là giá gốc.
Tiểu Nguyên Bảo lại cảm thấy đây không phải là chuyện tốt, nói: “Hắn cho ngươi mấy phần lợi nhuận thì ngươi sẽ phải trả hắn mấy phần tình.”
Lâm Phương Châu trêu ghẹo nói: “Ta không cần trả, đến lúc đó bán ngươi trả nợ cho hắn là được rồi.”
Tiểu Nguyên Bảo quay mặt đi, không thèm để ý đến nàng.
Lâm Phương Châu: “Này, ngươi tức giận à?” (Ebooktruyen.net)
“Ừm.”
Có cần phải thừa nhận dứt khoát đến vậy không…nàng có chút dở khóc dở cười.

Đôi khi nàng nghĩ rằng Tiểu Nguyên Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, đương nhiên phần lớn thời gian hắn luôn trưng ra bộ dáng nghiêm khắc và cổ hủ, giống như một ông cụ 80 tuổi rồi vậy.
Dù thế nào đi nữa thì cửa hàng tơ lụa của huynh đệ nhà họ Lâm đã khai trương một cách rực rỡ.

Hôm khai trương đốt pháo nổ vang dội, còn có các hoạt động như đại hạ giá ngày khai trương, giảm giá tiêu thụ…thu hút rất nhiều người đến ủng hộ.
Kể từ khi không cẩn thận trêu đùa tiểu thiếp của Dương lão hổ, thiếu chút nữa đi tong nửa cái mạng, Lâm Phương Châu đã thu liễm lại, cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ với nữ nhân khác nữa.

Tiểu Nguyên Bảo đưa cho nàng một chủ ý, đó là bảo nàng đưa tiền cho mấy bà ba hoa trong huyện để họ nói tốt về nàng.

Nói cái gì mà “Đại Lang nhà họ Lâm trong lúc ngủ mơ được phật tổ chỉ điểm, từ đó thu liễm tính tình một lòng hướng thiện, cũng không dám đùa giỡn phụ nữ nữa, mỗi tháng còn muốn ăn chay niệm phật…vân vân…”.

Lâm Phương Châu đã trao đổi với mấy người kia rồi, nếu về sau thanh danh của nàng trở nên tốt hơn thì nàng còn khen thưởng thêm cho bọn họ.
Những người phụ nhân đó nghe vậy liền rất nhiệt tình, thổi phồng việc này đến ba hoa chích chòe.

Vì vậy có nương tử thật sự tò mò nên đi tới của hàng tơ lụa Lâm thị dạo quanh, thấy Lâm Đại Lang quả thật không nói lời th0 tuc liền rất vừa lòng.
Hai chủ nhân của cửa hàng tơ lụa Lâm thị kia còn tuấn tú hơn so với tiên nhân trong bức tranh.


Chỉ đứng một chỗ, không cần nói chuyện mà cũng hấp dẫn người khác ghé mắt xem bọn họ.

Trên đời này dù là nam hay nữ có ai mà không thích cái đẹp đâu? Lại không thông đồng với bọn họ, không làm tiểu tam tiểu tứ, chỉ là nhìn một cái, dưỡng con mắt cũng khá tốt.
Nếu đã tới thì khó tránh khỏi sẽ đi xem hàng hóa trong cửa hàng.
Giá cả của cửa hàng tơ lụa Lâm thị rất vừa phải, cũng không đắt hơn chỗ khác, mua ở đây so với mua nơi khác cũng không có gì khác nhau, vậy thì hà tất phải đi nơi khác mua đâu?
Dần dần sinh ý của cửa hàng tốt lên.

Buôn bán quá tốt làm Lâm Phương Châu lo liệu không hết việc, đành phải mướn thêm hai người tiểu nhị.
Vốn dĩ nàng muốn mướn một tiểu nương tử biết ăn nói, nhưng không biết vì sao Tiểu Nguyên Bảo nhất quyết không đồng ý, cũng không biết sợi dây thần kinh nào trong đầu hắn bị chập nữa.
Tiểu Nguyên Bảo ở trong tiệm chủ yếu phụ trách việc tính sổ.

Hắn mua một bàn tính cũ về, mỗi ngày ở trong quầy gảy bàn tính lạch cạch.

Khung tính bằng trúc, viên tính màu đen, Tiểu Nguyên Bảo chưa từng làm qua việc nặng nên ngón tay hắn thon dài trắng nõn, gảy mấy viên châu trên bàn tính khiến cho những viên tính đó tựa như có sinh mệnh vậy, cảnh tượng linh động đẹp đẽ không nói ra lời.
Đầu óc hắn nhanh nhẹn, gảy bàn tính cũng nhanh, có lúc nhanh đến nỗi Lâm Phương Châu còn không nhìn rõ động tác của hắn, chỉ nhìn thấy hư ảnh bóng dáng ngón tay của hắn ở trên bàn tính.
Lâm Phương Châu đứng ở trước quầy, tay chống cằm xem hắn gảy bàn tính, nhìn trong chốc lát, nàng đột nhiên hâm mộ nói: “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi thật lợi hại.”
Tiểu Nguyên Bảo giữ bàn tính, nâng mắt nhìn nàng: “Muốn học không?”
Lâm Phương Châu xua xua tay: “Thôi bỏ đi, ta học không được.”
“Ngươi thông minh như vậy, khẳng định vừa học sẽ hiểu.”
Ánh mắt nàng sáng ngời: “Thật vậy sao?”
“Ừm.” Trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Lại đây.”
Vừa lúc sắp đến thời gian cơm trưa, trong tiệm không có khách hàng, Lâm Phương Châu cũng không sợ chậm trễ sự tình liền đi vào trong quầy, giơ tay cầm lấy bàn tính.

Tiểu Nguyên Bảo nói: “Tư thế tay của ngươi không đúng, phải là như này.” Nói xong liền làm mẫu cho nàng.
Lâm Phương Châu học theo bộ dáng gảy bàn tính của hắn, Tiểu Nguyên Bảo ở bên cạnh giải thích cách tính của các phần trên bàn tính.
Sau đó hắn đọc mấy câu vè, một bên đọc một bên gảy viên tính rất nhanh.
Lâm Phương Châu hơi bực bội: “Ngươi đọc chậm chút, ta đâu có thông minh như ngươi? Ta không nhớ được.”
“Được.” Tiểu Nguyên Bảo nói chậm lại, dạy nàng từng câu từng câu một, một bên đọc khẩu quyết một bên phối hợp khẩu quyết dạy nàng gảy viên tính.
Hắn đứng ở phía sau nàng, toàn bộ cơ thể gần như ôm lấy nàng, một cánh tay vòng ra phía trước, chỉ dạy động tác cho nàng, nhìn thấy nàng gảy sai rồi liền nói: “Không đúng.” Nói xong liền trực tiếp duỗi tay cầm lấy tay nàng, hai đầu ngón tay chạm vào nhau, hướng dẫn cách tính chính xác cho nàng.
Lâm Phương Châu học đến nhập thần: “Thật thần kỳ, hắc hắc hắc…”
Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu, nhìn từ trên xuống thấy nàng cười đến mi mắt cong cong, hắn cũng cười.
Nhưng lại khổ cho hai tên tiểu nhị.

Hai tiểu nhị đó, một người gọi là Hoàng Tiểu Lục, một người kêu là Phó Tiểu Thất, lớn lên cũng coi như là mặt mày thanh tú (dù sao cũng làm cái nghề phải tiếp đón khách hàng).

Lúc này nhìn thấy hai chủ tử như vậy, bọn họ hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Hoàng Tiểu Lục thì thầm với Phó Tiểu Thất: “Ta á, vẫn là thích nữ nhân hơn.”
Phó Tiểu Thất ném qua cho hắn ánh mắt hàm ý “xin ngươi yên tâm”, nói: “Ta cũng thích nữ nhân, chỉ thích nữ nhân thôi.”
Hoàng Tiểu Lục hơi sầu não: “Không thì chúng ta chạy đi?”
Phó Tiểu Thất: “Vì sao phải chạy?”
Ánh mắt Hoàng Tiểu Lục lướt qua hai người chủ tử một cái: “Lỡ như chủ tử bảo chúng ta bồi hắn ngủ thì phải làm sao?”
“Yên tâm.” Phó Tiểu Thất an ủi hắn: “Chủ nhân cũng không đến nỗi bụng đói ăn quàng đâu.”
Hoàng Tiểu Lục lại không cảm nhận được sự an ủi của hắn đâu cả.
…….
Khi Lâm Phương Châu học xong cách tính sổ, Tiểu Nguyên Bảo dự định đi lấy hàng ở nơi xa.
Hai huynh đệ đều nhất trí với nhau, quyết định không nhập hàng từ chỗ Trương đại quan nữa.

Bọn họ đã trả lại phần lời cho Trương đại quan, chính vì vậy, giá mua tơ lụa có vẻ hơi cao, lợi nhuận lại thấp, không bằng đi chỗ xa hơn nhập hàng.
Lâm Phương Châu còn hơi lo lắng: “Trên đường đi mà gặp phải thổ phỉ thì làm sao?”
“Ta đi cùng với mấy người thương hội nữa, mọi người cùng nhau góp tiền thuê võ sư.”
“Aiz, bọn thổ phỉ đều giết người không chớp mắt, cũng không biết võ sư có đấu lại được không?”
“Ngươi yên tâm đi.” Tiểu Nguyên Bảo vỗ nhẹ lên cây đao được treo ở thắt lưng: “Cây đao này của ta mà rút ra thì người bình thường không thể đến gần.

Ta còn có ám khí nữa.”
“Vậy được rồi, đi sớm về sớm.

Lỡ như trên đường thật sự gặp phải thổ phỉ, đừng có lo lắng cho hàng hóa, giữ mệnh mới quan trọng.”
Tiểu Nguyên Bảo nghe nàng dặn dò, trong lòng ấm áp, gật gật đầu: “Ừm,” Tiếp theo cũng căn dặn nói: “Ngươi ở nhà cho tốt, đừng có gây chuyện.”
Lâm Phương Châu trợn trắng mắt với hắn.
Tiểu Nguyên Bảo mang theo Hoàng Tiểu Lục, để lại Phó Tiểu Thất tỉ mỉ cẩn thận trông tiệm với Lâm Phương Châu.

Hắn đi được 3 ngày, Lâm Phương Châu đang ở trong cửa hàng xem đồ thì đột nhiên Vương Đại Đao mang theo hai người bộ khoái đi vào, một tay hắn đỡ đao, khuôn mặt nghiêm túc.
Lâm Phương Châu nhận thấy được có điều gì đó không đúng, nhưng vẫn tươi cười tiếp đón, nói: “Vương bộ đầu, ngươi muốn mua cho tẩu tử chút tơ lụa may y phục à?”
Vương Đại Đao lắc đầu nói: “Đại Lang, có người cáo tội ngươi giết người.”

“A? Sao có thể chứ?”
“Ta biết ngươi không phải là người như vậy, nhưng mà Dương đại nhân kêu ta dẫn ngươi về, ngươi vẫn nên đi đến nha môn giải thích đi.”
“Ồ, được.” Lâm Phương Châu bảo Phó Tiểu Thất đóng cửa rồi về nhà trước, nàng với Vương Đại Đao cùng đi đến nha môn.

Mới đầu nàng chỉ nghĩ đơn giản, cái gọi là “cây ngay không sợ chết đứng”, nàng cũng không giết người lại không phạm pháp, tên Dương Trọng Đức kia còn có thể làm gì được nàng?
Đi đến nha môn, bước vào công đường, hai bên đều có sai dịch đứng, còn có một người đang quỳ trên mặt đất.

Lâm Phương Châu nhận ra người đó, là người còn lười nhác, vô lại hơn cả nàng, bởi vì bị bệnh chốc đầu nên được gọi là “Phùng chốc đầu”.
Tên Phùng chốc đầu này hư dốt, chưa từng làm chuyện tốt gì, phụ mẫu hắn mua một cô nương về làm nương tử cho hắn, thế mà ngày nào hắn cũng đánh thê tử mình người không ra người quỷ không ra quỷ, người đầy thương tích, sau đó tiểu nương tử đó bị hắn đánh đến chết khiến cho thân phụ hắn cũng tức giận mà chết, trong nhà chỉ còn một mẫu thân mù.
Lâm Phương Châu rất ghét tên Phùng chốc đầu này, chưa bao giờ nói chuyện cùng với hắn ta.
Tên Dương Trọng Đức kia cầm tấm phách gõ mạnh lên bàn, nói: “Điêu dân to gan, còn không mau quỳ xuống.”
Lâm Phương Châu quỳ thịnh một cái, hỏi: “Không biết đại nhân tìm tiểu nhân là có chuyện gì.


Dương Trọng Đức chỉ vào Lâm Phương Châu, hỏi Phùng chốc đầu: “Là hắn sao?”
Phùng chốc đầu: “Chính là hắn! Ta tận mắt nhìn thấy! Nửa đêm canh ba hắn xông vào nhà ta muốn trộm đồ, bị nương ta phát hiện liền…liền…liền ra tay độc ác giết chết nương ta.


Lâm Phương Châu cảm thấy hắn giống như đang kể chuyện cười vậy: “Vớ vẩn! Vì sao ta phải đi ăn trộm nhà ngươi? Nhà ngươi ngoài con chuột ra thì còn có cái gì? Còn hại chết nương ngươi nữa? Ngươi tận mắt nhìn thấy? Nếu ngươi tận mắt nhìn thấy ta giết nương ngươi thì vì sao ngươi không ngăn cản.


“Ta…cũng mới từ bên ngoài trở về, khi nhìn thấy ngươi thì ngươi đã chạy rồi.


Lâm Phương Châu cảm thấy tên Phùng chốc đầu này thật không thể hiểu được, nàng quay đầu muốn nói chuyện với Dương Trọng Đức thì nhìn thấy biểu cảm trên mặt của ông ta, lập tức trong lòng nàng phát lạnh, đầu như bị giáng ngũ lôi oanh đỉnh vậy, trong nháy mắt nàng chợt hiểu ra mọi chuyện.

Chuyện vớ vẩn mà buồn cười đến vô cùng này của Phùng chốc đầu sẽ không tự nhiên mà nói ra, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi hại người khác.

Nếu hắn ta mà đi hố người thì có nghĩa là hắn ta cũng phải được lợi ích gì đó.
Nàng với Phùng chốc đầu không oán không thù, vì sao hắn muốn bẫy nàng chứ?
Nhất định là có người sai khiến!
Nhìn bộ dáng gian kế đã thực hiện được của tên Dương Trọng Đức kia, sắc mặt giống như là nhìn thấy con cá đã mắc câu rồi suy nghĩ xem kế tiếp nên kho tàu hay là hấp đây.

Trong lòng Lâm Phương Châu thầm kêu không ổn, vội hô to nói: “Nói miệng không bằng chứng cứ, chứng cứ đâu? “
Dương Trọng Đức phất tay, ra lệnh cho hai sai dịch nói: “Đi lục soát nhà hắn.



Lâm Phương Châu thầm nghĩ nhà ta không người, các ngươi muốn giá họa kiểu gì liền vu oan kiểu đó? Nghĩ đến đây, nàng vội nói: “Nhà ta không có người, ta đi cùng bọn họ về nhà lục soát.

” Nói xong muốn đứng dậy.
“Hỗn xược! Dám coi thường vương pháp, ngươi quỳ xuống cho ta.


Hai tên nha dịch đi lên áp Lâm Phương Châu xuống.
Lâm Phương Châu biết mình đã trúng kế, lòng trùng xuống.

Đợi đến khi nhìn thấy người nha dịch cầm một bao “ngân bạc” trở về trình lên cho Dương Trọng Đức, nàng liền biết mình xong rồi.
Dương Trọng Đức cười lạnh nói: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Lâm Phương Châu vừa tức vừa vội, cả người phát run nói: “Phùng chốc đầu vu oan người tốt! Một tên lưu manh đầu đường xó chợ như hắn lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Đây là điều đáng nghi đầu tiên.

Thứ hai là trên đoạn đường nhà hắn có ít nhất ba nhà nuôi chó, hàng xóm của hắn cũng nuôi.

Nếu đêm hôm ta đi trộm cắp, người còn phát hiện ra thì chó cũng sẽ sủa như điên, nhất định ồn ào đến hàng xóm cũng biết.

Không biết đại nhân có thể cho người hàng xóm kia đến dò hỏi một phen để làm sáng tỏ hay không? Điểm cuối cùng cũng là chỗ quan trọng nhất—–nương của Phùng chốc đầu là người mù thì sao có thể nhận ra ta? Nếu ta đi ăn trộm, chỉ cần ta không nói câu nào, cho dù bị bà ấy phát hiện cũng có thể rút lui an toàn, sao ta có thể chỉ vì bị nàng phát hiện mà đi giết người diệt khẩu? Chỗ đáng ngờ ở án này rất nhiều, sơ hở chồng chất, mong đại nhân có thể tra rõ! “
“Còn dám ngụy biện! Người đâu, đánh cho ta! “
Lâm Phương Châu đã sớm đoán được người đứng phía sau có khả năng là Dương Trọng Đức, hiện tại thấy hắn căn bản không nghe nàng biện giải, nàng sợ tới mức gần như mất đi lý trí, hô lớn nói: “Ngươi vu oan giá họa! Muốn đánh cho nhận tội! Coi rẻ mạng sống người khác! “
Khi người hành hình cầm theo gậy gộc tiến lên, tên Dương Trọng Đức kia đột nhiên thầm nghĩ: bọn quan chức nhỏ gian xảo, đánh trượng cũng có rất nhiều cách đánh, nếu bọn họ không ra sức đánh thì cũng là phiền toái.

Nghĩ tới đây, hắn giơ tay: “Không cần đánh trượng, lấy cái kẹp ra.


Lời này vừa nói ra ngay cả Vương Đại Đao cũng thay đổi sắc mặt.
Hai người kéo sợi dây chiếc kẹp, Lâm Phương Châu lập tức đau đến chết đi sống lại, liên tục kêu thảm thiết.

Dương Trọng Đức giơ tay ý chỉ dừng kẹp lại, lúc này mặt mày Lâm Phương Châu sớm đã tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Dương Trọng Đức: “Có nhận tội không? ”
“Không, nhận.”
“Tiếp tục.”
Tiếp theo lại là tiếng kêu thảm thiết.
Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Phương Châu bị hành hình đến ngất đi nhưng lại bị nước hắt tỉnh rồi chịu hình, nàng đau đến nỗi giống như bị đốt bởi nghiệp hỏa dưới Thập Điện Diêm La , mười tám tầng địa ngục chắc cũng chỉ như thế này đi?
Dù sao đều là chết, không bằng chết một cách sảng khoái cho rồi!
Lâm Phương Châu khóc lóc hô: “Ta nhận! Ta nhận! Ta nhận!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.