Tiểu Nguyên Bảo quỳ trên mặt đất, kéo cả người Lâm Phương Châu vào trong ngực.
Động tác của hắn nhẹ nhàng như lông chim, dường như sợ chạm nhẹ một cái là bóp nát người trong tay vậy.
Một tay ôm lấy nàng, một tay vu0t ve mái tóc hỗn loạn của nàng, hắn thấp giọng gọi: “Ca ca, ca ca? Ngươi tỉnh đi, nhìn ta một cái……”
Lúc Lâm Phương Châu từ từ tỉnh lại, cảm giác trong miệng chua xót, còn có những giọt nước mắt rơi trên mặt nàng.
Nàng mở to mắt, nhìn Tiểu Nguyên Bảo nước mắt đầy mặt, khẽ cười một tiếng, nói: “Hình như ta đang nằm mơ…… ta lại nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo của ta rồi ……”
“Không phải nằm mơ, ta thật sự ở đây.
Ta đã trở về.”
“Đã trở về sao? Có thể thấy mặt ngươi lần cuối, thật tốt nha.”
Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, ngón tay thon dài ngày xưa, giờ đã sưng tấy như một củ cà rốt.
Hắn đau lòng vô cùng, lạnh lùng nói: “Một tên cẩu quan khốn kiếp, ta phải giết hắn.”
“Không cần đâu, Tiểu Nguyên Bảo.” Lúc này trên mặt Lâm Phương Châu không hề có chút oán hận nào, chỉ là tràn đầy mệt mỏi: “Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta rơi vào kết cục như hôm nay, đều là do tự mình làm bậy, không trách ai được.
Dân là cỏ, quan là trời, dân không thể đấu với quan được.
Sau này ngươi phải sống thật tốt, không được có ý nghĩ báo thù cho ta.
Có chút bạc ta cất dưới lò bếp, đã tích cóp được rất nhiều, đều là tiền mà từ nhỏ đến giờ ngươi kiếm ra được.
Khó trách ngươi lại muốn kinh thương như vậy.
Ta tích cóp tiền không phải là để cho ta, mà là giữ lại để đến lúc người thành thân thì dùng.
Ngươi cũng lớn rồi, thành thân sớm một chút đi.
Hãy cưới một tức phụ xinh đẹp, sinh vài đứa con, cũng coi như giúp Lâm gia ta nối dõi tông đường.
Ta, sợ là không kịp nhìn thấy ngày đó……”
Tiểu Nguyên Bảo cắn răng nói: “Lâm Phương Châu, nếu ngươi dám chết, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thành thân.”
Lâm Phương Châu cười khổ: “Ngươi, cái đứa nhỏ ngốc này, sao vẫn còn bướng bỉnh như vậy chứ.”
“Bây giờ ta đi tìm đại phu chữa cho ngươi.”
“Vô dụng, Vương Bộ Đầu chỉ mang vài viên thuốc thúc đẩy tuần hoàn qua cho ta thôi, nhưng tất cả đều bị đoạt đi.
Tên Dương lão hổ kia, không muốn nhìn ta sống lâu hơn một ngày mà.”
Tiểu Nguyên Bảo cười lạnh: “Đặt đao lên cổ hắn, để ta xem hắn có chịu cứu hay không.”
Lâm Phương Châu lập tức nóng nảy, cũng mặc kệ thương tích trên tay, vội vàng cản hắn: “Không cần đi! Ta đã sắp chết, không thể để ngươi bị liên lụy được, giữa hai chúng ta, phải có một người sống! Nếu ta đã bị phán tử hình, dù có được chữa khỏi đi nữa, cũng sống không bao lâu, đây chỉ là chuyện sớm muộn.”
Tiểu Nguyên Bảo giữ lấy cổ tay của nàng: “Đừng cử động.”
Lâm Phương Châu đột nhiên cười cười, nói: “Thật ra, ta có một bí mật chưa bao giờ nói với ai.”
Hắn duỗi tay che môi nàng: “Đừng nói, chờ ngươi khoẻ lại rồi hẵng nói.”
Sau đó lại nhẹ nhàng đặt nàng xuống mặt đất: “Ngươi nhịn chút, ta đi một lát rồi sẽ về.”
“Tiểu Nguyên Bảo, không được xúc động.”
“Yên tâm, ta có chừng mực.”
Tiểu Nguyên Bảo đi ra khỏi lao ngục, Vương Đại Đao sợ hắn nhất thời xúc động phạm vào sai lầm, vẫn luôn theo sát hắn.
Khi ra tới bên ngoài, Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên nói với Vương Đại Đao: “Ta muốn gặp Dương Trọng Đức.”
Vương Đại Đao biến sắc, nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, Đại Lang nói có đạo lý lắm, hắn đã……như vậy rồi, ngươi càng phải bảo trọng chính mình.
Ngươi không vì chính mình, thì cũng phải vì Đại Lang, vì Lâm gia chứ.”
“Ta hiểu, ta sẽ không đi giết hắn.
Tự ta đi đâm hắn dễ như trở bàn tay, nhưng huynh trưởng lại đang ở trong tay hắn, thân thể còn bị thương nặng.
Việc cấp bách bây giờ là phải trị thương cho huynh trưởng.”
“Nhưng mà Dương Trọng Đức sẽ không đáp ứng.”
Hai người đang nói chuyện, lại thấy có một người đứng cách đó không xa đi về phía bọn hắn, lúc đến gần mới thấy rõ, người tới là Lạc thiếu gia.
Lạc thiếu gia nói: “Nhị Lang, quả nhiên ngươi ở đây.”
“Lạc thiếu gia tìm ta có chuyện gì sao?”
Lạc thiếu gia móc từ trong túi ra một bọc đồ, đưa cho hắn nói: “Chuyện của Phương Châu ta có nghe qua, ta cũng không giúp được gì.
Nhưng dù sao đi vào nha môn ngươi cũng phải dùng đến nó, chút tiền này ngươi cầm trước đi.”
Tiểu Nguyên Bảo vừa cúi đầu đã thấy, thế mà lại là một chồng ngân phiếu.
Bình thường hắn cũng không phải là một người dễ dàng nhận ân tình của người khác, nhưng giờ phút này vì cứu Lâm Phương Châu, cũng bất chấp tất cả, nên thế hắn nhận lấy tiền, nói: “Đa tạ.
Ngày nào đó ta chắc chắn sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.”
“Không cần.” Lạc thiếu gia vẫy vẫy tay: “Chắc Phương Châu chưa nói với ngươi nhỉ? Khi còn nhỏ hắn đã cứu ta một mạng, lúc đó ta mới chín tuổi.”
Lúc hắn chín tuổi, Lâm Phương Châu chỉ mới bảy tuổi, hai người trốn học đi lên núi chơi.
Lạc thiếu gia gặp phải rắn độc, mắt thấy rắn độc đang bò tới, sắp cắn phải hắn.
Nhưng hắn sớm đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, mà Lâm Phương Châu vốn có thể chạy, nhưng nàng lại không chạy.
Nàng không có vũ khí trên người, không biết nên đánh con rắn kia thế nào, vì quá sốt ruột nên nàng đã tập kích con rắn từ phía sau, trực tiếp nhấc cái đuôi nó lên.
“Lúc ấy hắn vừa cầm đuôi rắn, vừa khóc hỏi ta phải làm sao bây giờ, sau đó ta bảo hắn ném con rắn độc xuống mương đi, rồi hai đứa mới nhanh chân chạy về huyện.” Lạc Thiếu gia nói tới đây, vành mắt cũng đỏ: “Đừng nhìn Phương Châu bình thường người không ra người thân không ra thân, thật ra hắn chính là người dễ mềm lòng nhất.”
Trái tim của Tiểu Nguyên Bảo rộn ràng, như thể trở về cái đêm tuyệt vọng nhất mà cũng ấm áp nhất, nước sông ẩm ướt cuốn trôi tất cả.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta biết.”
……
Dương Trọng Đức mới vừa ngâm chân xong chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên bên ngoài có người bẩm báo nói: “Đệ đệ Lâm Phương Châu, Lâm Phương Tư cầu kiến.”
“Không gặp!”
“Hắn nói, về vụ thu thuế mùa hạ tới, hắn có diệu kế, chờ hiến cho huyện lệnh.”
“Hửm?” Dương Trọng Đức vừa nghe đã hứng thú: “Vậy cho hắn vào đi.”
Tiểu Nguyên Bảo ở trong phòng khách đợi chốc lát, sau đó mới thấy tên Dương Trọng Đức khoan thai bước vào, hắn đứng dậy hành lễ: “Thảo dân bái kiến đại nhân.”
“Ngươi là đệ đệ của tội phạm Lâm Phương Châu?”
“Hồi đại nhân, đúng vậy.”
“Thấy bản quan, vì sao không quỳ?”
“Ta là tú tài.”
“Hửm? Ngươi là tú tài à?” Dương Trọng Đức nhướng mày, hỏi: “Việc đọc sách thế nào?”
“Không tốt.
Ta đã từ bỏ cầu lấy công danh, đang đi học kinh thương.”
Dương Trọng Đức có điểm vừa lòng.
Trời sinh hắn ghét nhất người học giỏi, đặc biệt những người khảo thí (đi thi).
Hắn vuốt râu, hỏi: “Nghe nói, ngươi muốn hiến kế cho bản quan?”
“Vâng.
Đại nhân có điều không biết, lúc Phan đại nhân còn nhậm chức, ngài ấy không quá quan tâm đến việc thu thuế, rất nhiều địa phương vẫn còn bỏ sót, hôm nay đại nhân tới, vừa lúc có thể bắt ép bổ sung.”
Điều này làm cho Dương Trọng Đức cảm thấy rất vừa lòng, hắn gật đầu nói: “Rất hợp lý,” sau đó hắn đột ngột chuyển chủ đề, hỏi: “Nhưng mà, cái kế sách này của ngươi, chắc không phải chỉ đơn giản muốn hiến chứ?”
“Thưa đại nhân, ta cùng với huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại chỉ cầu ngài buông tha cho hắn lần này.”
“Hừ.” Dương Trọng Đức cười lạnh: “Ca ca kia của ngươi trộm cướp giết người, án tử đã phán, làm sao thu hồi được? Hôm nay thả hắn, ngày mai bản quan sẽ bị bá tánh trách mắng.”
Tiểu Nguyên Bảo biết đối phương không chịu đáp ứng điều kiện này, hắn làm bộ khó xử, không nói lời nào, cũng không đi.
Dương Trọng Đức cũng không đuổi hắn đi.
Hai người đều chờ đối phương nhượng bộ.
Giằng co trong chốc lát, Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên thở dài lắc đầu: “Thôi, án tử đã phán, xem như vận mệnh trêu đùa, cũng chẳng trách người khác.”
“Ngươi biết là tốt.”
“Thế nhưng, huynh trưởng như cha, hắn đối đãi với ta không tệ, lý ra ta nên hiếu thuận với hắn.
Hiện giờ hắn bị trọng thương, xương ngón tay đứt đoạn, ta chỉ cầu người hãy giúp hắn trị liệu, ra đi một cách nguyên vẹn.
Từ đó, hồn có về cửu tuyền cũng ít đi một chút oán khí.
Ta nghe nói nếu người nào tứ chi không đầy đủ, thì khi chết oán khí sẽ rất nặng, linh hồn quanh quẩn không chịu giải thoát, đến lúc đó nếu hắn không chịu rời khỏi huyện nha……”
“Đủ rồi đừng nói nữa!”
“Mong rằng đại nhân thành toàn cho một chút hiếu tâm này của ta.”
Dương Trọng Đức chớp mắt, nói: “Ngươi tới nói muốn hiến kế cho ta, nhưng nãy giờ lại nói toàn nhưng lời vô nghĩa, một chút kế sách ta cũng không nghe được.”
Tiểu Nguyên Bảo xì xà xì xồ nói cho hắn nghe.
Tên Dương Trọng Đức kia càng nghe càng vui sướng, vuốt ria mép gật đầu nói: “Tuyệt, tuyệt!”
“Đại nhân, huynh trưởng ta……”
“Lâm Phương Tư, sao ngươi có thể dễ dàng nói hết tất cả biện pháp cho ta thế, không để lại chút gì sao?”
“Đại nhân, giúp ca ca ta trị liệu chu toàn, ta đã tận hiếu.
Có bao nhiêu kế sách, sẽ đều hiến cho đại nhân.”
“Ha ha ha ha ha!” Dương Trọng Đức cười to: “Lâm Phương Tư ơi Lâm Phương Tư, ngươi đúng là nhân tài.
Đáng tiếc ca ca ngươi phạm phải việc mà ta không thể chấp nhận được, cho nên tử tội của hắn khó tránh khỏi.
Nhưng mà, nhìn ngươi có hiếu như vậy, ta sẽ thỉnh đại phu tới khám cho Lâm Phương Châu.
Hắn có thể có một người đệ đệ như ngươi, cũng xem như sống không uổng phí.”
“Đại nhân, trong ngục âm u ẩm ướt, giun chuột làm tổ thành đàn, không thích hợp để người bệnh tĩnh dưỡng.”
“Hử? Ngươi còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ muốn hắn về nhà chữa bệnh?”
“Đúng là ý này.
Nếu đại nhân không yên tâm, có thể phái người coi chừng hắn.”
“Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Tiểu Nguyên Bảo lấy từ trong ngực ra hai trăm lượng ngân phiếu, cung cung kính kính đưa cho hắn, nói: “Nếu muốn cử thêm người, nhất định sẽ tốn thêm ngân lượng, đây là chút thù lao, hy vọng đại nhân không ghét bỏ.”
Muốn phái một hai người đi coi chừng Lâm Phương Châu, chắc chắn không tới hai lượng bạc, nhưng trước mắt lại là hai trăm lượng đấy!
Trong lòng Dương Trọng Đức thích muốn chết, ngoài mặt còn muốn giả bộ “miễn cưỡng” nhận lấy.
Dương Trọng Đức viết thư hạ lệnh, đóng quan ấn, phái tên sai vặt đi theo Tiểu Nguyên Bảo vào ngục tù.
Tiểu Nguyên Bảo khom lưng nhẹ nhàng ôm Lâm Phương Châu vào trong ngực, quay đầu nói với Vương Đại Đao ở trong góc: “Vương bộ đầu, thỉnh cầu ngươi giúp ta mời một đại phu về xương cốt, đến nhà ta khám.”
Vương Đại Đao còn chưa kịp hoàn hồn từ trạng thái khiếp sợ: “Dương lão……” Thiếu chút nữa đã nói ra “Lão hổ”, nhưng hắn nhìn tên gia đinh đang đứng gần đó, lập tức sửa miệng: “Huyện lệnh đồng ý rồi?”
“Ừ.”
Tuy không hiểu thế nào, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, Vương Đại Đao vội nói: “Ta lập tức đi thỉnh đại phu, nhất định sẽ mời người tốt nhất!”
Vương bộ đầu mời rất nhanh, khi Tiểu Nguyên Bảo vừa về đến nhà, đại phu đã đứng chờ sẵn.
Đại phu chính là người nối xương cốt giỏi nhất thành này, vốn là trước khi Vương Đại Đao tới thì ông ta đã ngủ rồi, kết quả bị Vương Đại Đao trực tiếp kéo từ trong chăn tới.
Vốn đại phu đang tích một bụng tức tối, nhưng khi vừa nhìn thấy bàn tay sưng như củ cải của Lâm Phương Châu, lập tức cả giận nói: “Đã thế này rồi sao không sớm đưa tới?!”
Tiểu Nguyên Bảo chịu lửa giận của đại phu, kiên nhẫn nói: “Hôm qua phải chịu hình, bị kẹp tay thành thế này, ngươi nhìn xem làm sao để cứu đây?”
Đại phu kiểm tra một phen, làm Lâm Phương Châu đau đến mức la lên, Tiểu Nguyên Bảo đau lòng muốn chết, lại không dám để Lâm Phương Châu lộn xộn, đành phải đè bờ vai của hắn lại, một bên ôn nhu trấn an nói: “Chịu một chút, chịu một chút là tốt …… Ngày mai mua cho ngươi ốc bào ngư.”
Đại phu nói: “Mười ngón tay, tám ngón bị gãy, chỉ có hai ngón cái là còn tốt.
Đây là khổ hình cực kỳ hung ác, rất nhiều người vì nó mà bị kẹp chết, ca ca ngươi xem như vận khí tốt.”
“Xương gãy có nối được không?”
“Có thì có đấy, nhưng ta cũng không thể cam đoan ngón tay được như ban đầu, ta sẽ làm hết sức.”
“Vậy được, đa tạ.”
Đại phu nối xương đầu ngón tay cho Lâm Phương Châu, làm nàng đau tới mức quỷ khóc sói gào.
Tâm Tiểu Nguyên Bảo đau vô cùng, giống như đang bị một bàn tay to lớn cấu xé vậy.
Hắn mới phát hiện, thì ra tim người còn có thể đau như vậy, đau đến mức chỉ hận không thể thay thế Lâm Phương Châu, dù thống khổ gấp mười lần cũng nguyện ý.
Nối xương xong, đại phu lại kê phương thuốc, sau đó nói: “Tối nay ta về nhà nấu thạch cao, ngày mai sang đắp cho hắn.”
“Làm phiền đại phu.”
Tiểu Nguyên Bảo và Vương Đại Đao cùng nhau tiễn đại phu đi, lúc quay về, thấy Lâm Phương Châu đã ngủ mất.
Mới vừa nối xương thật sự hao phí thể lực, nàng đã sớm mệt đến chịu không nổi.
Vương Đại Đao cũng muốn cáo từ, nhưng trước khi ra về, hắn có một nghi hoặc muốn Tiểu Nguyên Bảo giải đáp một chút: “Rốt cuộc ngươi đã nói gì để thuyết phục Dương Trọng Đức thế?”
Tiểu Nguyên Bảo cũng không giấu giếm, nhẹ giọng giải thích.
“Ngươi…… Aiz.” Vương Đại Đao lắc đầu thở dài.
Dâng kế sách cho Dương lão hổ, chẳng phải là trợ Trụ vi ngược (*)? Sau này không chừng hắn sẽ bóc lột bá tánh một cách tàn nhẫn.
(*) trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Ðời nhà n, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Nhưng mà Tiểu Nguyên Bảo vì mạng sống của Lâm Phương Châu mới ra hạ sách này, Vương Đại Đao cũng ngại nói hắn.
Tiểu Nguyên Bảo biết vì sao Vương Đại Đao thở dài.
Hắn nói: “Không cần lo lắng.”
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu đươc sưu cao thuế nặng đáng sợ thế nào đâu.”
“Không sao, người sắp chết, thả cho hắn càn rỡ mấy ngày.”
Vương Đại Đao nghe được lời này, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn tiểu Nguyên Bảo.
Chỉ thấy trong mắt hắn lạnh giá, nhìn qua giống như mặt sông đóng băng ba thước.
Hắn lạnh lùng nói: “Tên cẩu tặc kia tột nghiệt trăm lần, ta nhất định sẽ trả hắn gấp ba những gì huynh trưởng phải chịu.”
Nói xong, hắn rũ mắt nhìn về phía người ngủ trên giường.
Lúc nhìn Lâm Phương Châu, cuối cùng trong mắt nhiễm một tầng tuyết trắng cũng có chút ôn nhu..