Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 31: 31: “vương Trạng Nguyên Cưới Vợ”




Khi Lâm Phương Châu rời khỏi thành Vĩnh Châu, người bán dưa hấu đưa cho nàng một túi gấm: “Chủ nhân nhà ta nói, khi nào ngươi rời khỏi thành Vĩnh Châu thì đưa cho ngươi cái này.”
Lâm Phương Châu mở túi gấm ra, bên trong có một mảnh giấy, trên tờ giấy là chữ viết của Tiểu Nguyên Bảo.

Nàng hừ một tiếng, nói: “Còn nói ngươi không phải do Tiểu Nguyên Bảo phái đến à.”
Trên tờ giấy chỉ có 5 chữ: “Vương Trạng Nguyên cưới vợ.”
Hàn Ngưu Ngưu tò mò nhìn qua, hỏi Lâm Phương Châu: “Công tử, trong thư viết cái gì vậy.”
Lâm Phương Châu mê mang mà lắc đầu, “Chữ thì ta hiểu biết được, nhưng ta cũng không biết ý hắn muốn nói là gì.

Vương trạng nguyên cưới vợ chỉ là một chuyện xưa cũ, chuyện là có một tiểu hài tử, bởi vì khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu phải uống thuốc cả ngày, trong nhà nuôi không nổi, lại không đành lòng nhìn hắn bệnh chết nên họ đã ném đứa bé đấy đi.

May đứa nhỏ này mạng lớn được một tên nhà nghèo nhặt về nuôi lớn, nào biết hắn thế nhưng thông minh tuyệt đỉnh, đọc sách giỏi giang, thi đỗ Trạng Nguyên.

Về sau kết thân thì không biết xui xẻo thế nào mà lại định thân với chính muội muội của mình.

Sau này chân tướng lộ ra, muội muội hắn lập tức tự sát.”
Hàn Ngưu Ngưu thở dài, “Người muội muội thật đáng thương.”
“Đúng vậy, phần sau câu chuyện này không tốt nhưng phần đầu có chút hay, lúc ấy ta kể cho Tiểu Nguyên Bảo chủ yếu là khích lệ hắn thi trạng nguyên, thế mà về sau hắn lại không thi.”
Hàn Ngưu Ngưu cũng như lọt vào sương mù, hỏi, “Có phải tiểu công tử muốn thi trạng nguyên hay không?”
Lâm Phương Châu lắc lắc đầu, “Chắc là không phải.”
……………..(Ebooktruyen.net)
Sau khi đi được ba ngày thì đoàn người cuối cùng cũng đến kinh thành.
Lâm Phương Châu ở bên trong xe, đang muốn nhìn phong cảnh chốn kinh thành thì đột nhiên xe ngựa bị dừng lại.
Phan Nhân Phụng ở bên ngoài xe gọi: “Lâm Phương Châu.”
Lâm Phương Châu vội vàng ló đầu ra, “Thái gia, có chuyện gì vậy?”
“Ta muốn áp giải Dương Trọng Đức đến Hình bộ, chỗ ở của ngươi đã chuẩn bị tốt, sẽ có người dẫn ngươi đi qua.”
“Được, đại nhân, về sau chúng ta lại nói chuyện.”
Phan Nhân Phụng đang muốn tạm biệt với Lâm Phương Châu thì thấy một đội nội thị* từ đằng xa cưỡi ngựa đi tới, nhìn thấy Phan Nhân Phụng, nhóm nội thị vội xuống ngựa, một người cầm đầu nói, “Phía trước chính là Phan đại nhân sao.”

*Người hầu hạ trong cung vua.

Tên một chức quan, trông coi việc nội bộ trong cung đình
“Đúng vậy.

Trong cung có gì muốn phân phó sao?”
“Phan đại nhân, Lâm công tử ở đâu? Quan gia muốn gặp hắn.”
Lâm Phương Châu còn chưa biết là đang gọi mình, nàng ngồi trong xe ngựa nhìn bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nghe thấy có người gọi “Lâm công tử”, nàng còn chưa ý thức được là đang kêu nàng.
Vì từ trước đến nay không có ai gọi nàng là Lâm công tử cả.
Phan Nhân Phụng thấy Lâm Phương Châu còn đang ngây ngốc ở kia xem náo nhiệt, hắn có chút dở khóc dở cười nói “Lâm Phương Châu.”
“A? Sao vậy thái gia.”
Nội thị kia lập tức nói với Lâm Phương Châu, “Lâm công tử, quan gia truyền chỉ muốn ngươi lập tức tiến cung diện thánh.”
“A?!”
Lâm Phương Châu không nghĩ đến, nàng vừa mới tới kinh thành, còn chưa đặt chân xuống đất đâu, hoàng đế bệ hạ đã vội vàng muốn nghe lời than thở của nàng.

Xem ra quan gia vẫn rất là quan tâm đến dân tình…
Phan Nhân Phụng cũng sửng sốt, nghĩ thầm sao quan gia lại gấp như vậy chứ?
Hắn vốn định tận mắt nhìn thấy vẻ mặt sợ tới mức tè ra quần của Lâm Phương Châu, khi mà biết được thân phận chân chính của người đệ đệ nàng nhặt về kia, đáng tiếc là không thể nhìn được rồi.
Phan Nhân Phụng đến giờ phút này vẫn chưa nói cho Lâm Phương Châu về thân phận thực sự của Tiểu Nguyên Bảo.

Hắn lại không biết rằng, chỉ vì chút đùa ác này mà thiếu chút chọc đến đại họa.
…………….
Lâm Phương Châu hỏi nội thị kia mình có thể mang theo Hàn Ngưu Ngưu hay không.

Nội thị đối với nàng thật khách sáo, đồng ý rồi.

Lâm Phương Châu càng cảm thấy quan gia thật là một quan gia tốt.
Trong hoàng cung phòng thủ nghiêm ngặt, mỗi một khoảng cách lại có một người đứng canh gác, mặc áo giáp, cầm trường đao, nhìn thật uy vũ.


Lâm Phương Châu không dám nhìn bọn họ lâu, đi đường vẫn luôn cúi đầu, trong ánh mắt lướt qua toàn là những viên gạch được san bằng sạch sẽ.

Cũng không biết là đi bao lâu, đi qua rất nhiều cung điện, rốt cuộc đi vào một cái cung không quá lớn.

Hàn Ngưu Ngưu bị lưu lại bên ngoài, không có tư cách diện thánh.
Nội thị kia cho người vào báo trước một tiếng, nghe được bên trong tuyên triệu, hắn mới dẫn Lâm Phương Châu đi vào.
Sau khi Lâm Phương Châu đi vào, liếc mắt nhìn thấy ở giữa ghế chủ vị có một người mặc áo vàng đang ngồi, nàng không dám nhìn hắn, quỳ xuống hành một cái đại lễ: “Thảo dân tham kiến bệ hạ.”
Nàng có chút khẩn trương, trong giọng nói mang chút run rẩy.
Một giọng nói hơi già nua vang lên: “Lâm Phương Châu, ngươi ngẩng đầu lên.”
Lâm Phương Châu hơi kích động, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy “mặt rồng”.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, ta là người đã từng thấy qua hoàng đế, cho dù chết cũng không có gì luyến tiếc.
Quan gia mặc thường phục, gầy gầy, một chòm râu dài bạc, nhìn có vẻ tuổi già sức yếu.

Trừ bỏ cung nữ và nội thị, bên cạnh hắn còn có người khác đứng kề.
Bên tay phải đứng hai người, một người thoạt nhìn trên dưới bốn mươi mặc quần áo màu đen, ổn trọng nội liễm, một người thoạt nhìn xấp xỉ ba mươi mặc áo màu lam, khí chất bất phàm.

Hai người đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vẻ mặt tò mò mà nhìn nàng.
Lại nhìn bên tay trái của quan gia, thấy chính là một người thiếu niên mặt tựa như mỹ ngọc, ôn nhuận tuấn tú, đang nhìn nàng, khóe môi còn treo ý cười nhàn nhạt.
Lâm Phương Châu nhìn thấy hắn, nhất thời trong lòng mừng như điên, thất thanh gọi: “Tiểu Nguyên Bảo! Ngươi thật đúng ở chỗ này!”
Sau đó nàng nghe được âm thanh của quan gia như nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi gọi nhi tử của trẫm là Tiểu, Nguyên, Bảo?”
“Nhũ danh hắn là Tiểu Nguyên Bảo, đại danh là –” Lâm Phương Châu đang muốn giải thích, nói đến đây đột nhiên dừng lại, giống như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm về phía quan gia, lại nhìn về phía Tiểu Nguyên Bảo, lại nhìn quan gia, lại quay ra xem Tiểu Nguyên Bảo…Ánh mắt băn khoăn nhìn hai người.
Một người hầu bên người quan gia nhìn không được, đang muốn chất vấn Lâm Phương Châu lời nói hành động vô lễ, lại bị quan gia giơ tay ngăn lại.
Tim gan Lâm Phương Châu đập loạn, môi run run, hàm răng va đập vào nhau “Cạch cạch cạch cạch” giống như tiếng ngựa phi vậy.

Nàng lắp bắp nói: “Hắn hắn hắn là là là là là nhi tử của ai ai ai ai?”
Tên hầu rốt cuộc nhịn không được: “Làm càn!”

Tiểu Nguyên Bảo nhìn thấy tình huống như vậy, cũng có chút kinh ngạc, hỏi: “Ngươi còn không biết?”
“Ta ta ta biết cái gì…không ai nói với ta….” Lâm Phương Châu sợ tới mức sắp khóc.
Hai người đứng ở bên tay phải quan gia quay qua nhìn nhau.
Tiểu Nguyên Bảo giải thích nói: “Ta cũng mới khôi phục kí ức không lâu, nên đã lập tức đến gặp mặt phụ hoàng, không có nói cho ngươi là ta sơ sót.

Ta nghĩ rằng người đón ngươi vào kinh sẽ nói cho ngươi.”
“Ngươi…” Lâm Phương Châu nhìn hắn một cái.
Sắc mặt hắn bình tĩnh mà nhìn nàng.
Quan gia đột nhiên nói: “Ngươi bình thân.”
Giờ phút này, hai chân Lâm Phương Châu nhũn ra, muốn người khác nâng mới có thể đứng lên được.

Nàng đứng lên rồi nói: “Ta ta ta ta muốn ra ngoài….”
Quan gia biết người này là sợ đến mức buồn tiểu, “Đi đi.”
Sau khi Lâm Phương Châu rời khỏi, Tiểu Nguyên Bảo nói với quan gia: “Hắn là một bá tánh bình thường, chưa bao giờ rời khỏi thành Vĩnh Châu, chưa thấy việc đời là gì, lần này cũng là vô ý mạo phạm, thỉnh phụ hoàng miễn hắn tội vô lễ.”
Người mặc áo lam nói: “Xem ra Tam Lang thật sự quan tâm người này, quan tâm đến ngay cả lễ tiết cũng không màng.”
Tiểu Nguyên Bảo sửng sốt, vội vàng nói với quan gia: “Nhi thần có tội.”
Quan gia phất tay nhẹ nhàng, “Ngươi tri ân báo đáp thì có tội gì? Hắn có ân với ngươi, cũng chính là có ân với hoàng gia chúng ta, chẳng lẽ trẫm là người vong ân phụ nghĩa kia à?”
Một câu nói này khiến hai người bên cạnh mí mắt khẽ động.
Lại nói đến Lâm Phương Châu đi ra ngoài điện, Hàn Ngưu Ngưu nhìn thấy nàng, kỳ quái hỏi: “Sao sắc mặt công tử lại kém như vậy? Là thân thể khó chịu sao?”
Lâm Phương Châu lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Buồn tiểu.”
Tên nội thị dẫn đường cho nàng muốn cười mà không dám cười, che miệng đi ở phía trước.

Lâm Phương Châu đuổi theo hỏi: “Vị quý nhân này, cho hỏi hai người đứng bên cạnh quan gia vừa rồi là ai vậy?”
“Công tử chắc là không biết, hai vị kia là đại hoàng tử và nhị hoàng tử, một người phong là Triệu Vương, một người phong là Tề Vương.”
A, Đại hoàng tử và nhị hoàng tử, vậy thì cũng chính là đại ca và nhị ca của Tiểu Nguyên Bảo.
Tiểu Nguyên Bảo là hoàng tử.
Hoàng tử, hoàng tử, hoàng tử, hoàng tử, hoàng tử…
Lâm Phương Châu đột nhiên nhớ tới trước đây có nghe qua một tin đồn liên quan đến hoàng thất.

Quan gia có hai nhi tử, đại hoàng tử và nhị hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tam hoàng tử là Hoàng hậu sinh ra đáng tiếc lại chết yểu…Hiện nay hoàng tử nhỏ tuổi nhất sợ chính là con của hoàng hậu đã “chết non” lại “xác chết vùng dậy” kia.
Nếu như vậy thì vì sao Tiểu Nguyên Bảo bị ám hại cũng rõ ràng rồi.
Đích thứ phân biệt, con quý phi muốn thượng vị thì chỉ có thể gi3t ch3t con của hoàng hậu.


Đến nỗi rốt cuộc là lão đại muốn gi3t ch3t lão tam, hay là lão nhị sát hại, hoặc là hai người cùng nhau một phe trừ khử lão tam thì không biết được rồi.
Lâm Phương Châu càng nghiêng về phía hai người kia kết làm một phe muốn sát hại Tiểu Nguyên Bảo.

Gia Cát Lượng muốn đánh Tào Tháo còn cần phải liên hợp với Đông Ngô mà.
Từ phản ứng hôm nay của quan gia, thì lúc Tiểu Nguyên Bảo bị hại, chắc chắn là ông ta không biết rõ, ít nhất khẳng định là ông ta không có tham dự—có người hoàng đế nào sẽ gi3t ch3t thân nhi tử của mình chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con!
Tiểu Nguyên Bảo còn nói qua, cha hắn là nghe lời gièm pha, rất ít gặp mặt hắn, như vậy xem ra, đây cũng chính là hai người ca ca kia giở trò quỷ.
Tiểu Nguyên Bảo nói mẫu hậu vì sinh hắn dẫn đến khó sinh mà chết.
Hậu cung vẫn luôn là quý phi nắm quyền—quý phi chính là mẹ đẻ của hai người hoàng tử kia.

Nếu thế Tiểu Nguyên Bảo lớn lên ở trong thâm cung thật hung hiểm.
Khó trách vẫn luôn nhỏ gầy như vậy, cũng không cao lên.
Còn có con tiểu phi xà ở trên ngọc bội kia không phải là xà, mà thật sự là rồng, ngọc kia chính là tượng trưng cho long tử.
Quá ngốc, ta thật là ngốc quá đi, sao lại có thể cảm thấy đó là xà chứ? Rõ ràng đó là long!
Tiểu Nguyên Bảo nói đúng, ta quả thực là kiến thức hạn hẹp.
………
Lâm Phương Châu vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nội thị gọi nàng, “Công tử, tới rồi…..công tử, ngài đi hướng nào vậy?”
Một tay Hàn Ngưu Ngưu giữ chặt lấy Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu phục hồi lại tinh thần, lập tức đi nhà xí.
Nàng ngồi trong đó, tiêu hóa tâm tình khiếp sợ…thẳng đến khi nội thị lại đây thúc giục: “Lâm công tử xong chưa vậy? Quan gia muốn mở yến tiệc.”
Lâm Phương Châu đi ra cũng không có quay lại điện vừa rồi mà đi đến một cái điện khác tham gia ngự yến.
Ngự yến lần này chỉ là một bữa tiệc đơn giản, bởi vì Lâm Phương Châu đã cứu tam hoàng tử nên mới thỉnh riêng nàng, lấy làm ân điển.
Lâm Phương Châu ở trong bữa tiệc như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Quan gia hỏi chuyện, nàng cũng đáp không tốt, người hầu nói vài lần “làm càn” khiến nàng sợ tới mức không dám cầm cả đũa, ngồi ở chỗ không dám lộn xộn.
Kính rượu vài lần, đột nhiên Tề vương nâng chén với Lâm Phương Châu, nói: “Bổn vương nghe nói ngươi lập kế bụng hổ giấu ngọc để bảo vệ đệ đệ của ta, thật là mưu trí vô song, ta kính ngươi một ly.”
Ầm!
Lâm Phương Châu hoảng sợ, chăm chú nhìn lên, là Tiểu Nguyên Bảo không cẩn thận đánh rơi ly rượu xuống mặt đất.
Các cung nữ hầu hạ vội vàng thu dọn hiện trường, Tiểu Nguyên Bảo đứng dậy cáo tội, khi ngồi xuống, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Phương Châu một cái.
Ánh mắt u trầm nhìn lướt qua.
Lâm Phương Châu nhìn thẳng hắn một chút, giống như là tâm ý tương thông, nàng bị suy nghĩ đột nhiên loé lên trong lòng làm bừng tỉnh mà kinh sợ.
Tề Vương nói như vậy, rõ ràng là đang bẫy nàng, bẫy một hố vô cùng lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.