Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 33: 33: “vân Vi Minh Tên Ta Là Vân Vi Minh”




Lâm Phương Châu cuối cùng cũng mủi lòng trước Tiểu Nguyên Bảo.
Nàng đã sớm biết mà, chỉ cần hắn làm nũng là nàng đã mềm lòng ngay.
Bàn tay gấu của nàng nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, hơi ngừng trong chốc lát, lại thấy hắn không buông ra như dự tính của nàng, nàng đành phải nói, “Ngươi… không nóng sao…”
Hắn rốt cuộc cũng buông tay, cẩn thận kéo nàng về phía sau, nhìn trong chốc lát, nói, “Béo lên rồi.”
“Đương nhiên, ta chỉ có ăn với ngủ, cái gì cũng không làm, thật giống heo.”
“Nha hoàn Hàn Ngưu Ngưu này ngươi thấy sao?”
“Nàng ấy rất tốt, đặc biệt tốt.”
Đột nhiên Tiểu Nguyên Bảo không nói gì, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mặt nàng như muốn đánh giá, ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Phương Châu có chút khó hiểu, “Sao, làm sao vậy?” “Lời ngươi vừa nói ở trước điện, có phải là thật không?”
Lâm Phương Châu hạ giọng đáp, “Đầu óc ngươi bị hư rồi? Ta vừa mới nói câu nào là sự thật cơ?”
“Là… Câu ngươi không thể có con.”
“Đương nhiên là giả rồi, tại sao ta lại không thể chứ, thân thể ta đặc biệt tốt!”
Tiểu Nguyên Bảo khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói, “”Nếu sau này ngươi cưới vợ sinh con, thì lời nói hôm nay chính là khi quân đấy*.” (*nói dối vua)
“Khi quân…… Hậu quả rất nghiêm trọng sao?”
“Nhẹ thì chém đầu.”
“!!!”Lâm Phương Châu hết hồn hết vía, “Nhẹ thì là chém đầu, vậy nặng thì sao?”
“Nặng thì diệt môn.”
Lâm Phương Châu suýt khóc, “Hoàng đế nào cũng đều bá đạo như vậy sao? Sau này ngươi thành hoàng đế——”Hắn đột nhiên giơ tay cắt ngang lời nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên đôi môi mềm mại của nàng, ngăn lại lời nàng sắp sửa nói.


Lâm Phương Châu thấy sắc mặt hắn nghiêm túc đến khác thường, sau đó hắn nói, “Đừng nói ra.

Có những lời, vĩnh viễn cũng không thể nói ra miệng.”
Lâm Phương Châu ngơ ngác gật gật đầu.
Tiểu Nguyên Bảo bị bộ dáng ngây ngốc của nàng chọc cười, an ủi nàng nói, “Được rồi, dù sao cũng đừng sợ đến vậy.”
Tròng mắt Lâm Phương Châu xoay chuyển, lại hỏi, “Chỉ cần nói dối trước mặt quan gia sẽ bị tính là khi quân sao?”
“Đúng vậy.”
Nàng khóc không ra nước mắt, “Chuyện này ta…”
“Như thế nào?”
“Không thể nói…”
Tiểu Nguyên Bảo hiếu kỳ nói, “Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói với ta, ngươi có một bí mật, phải đợi đến sau khi thoát khỏi hiểm nguy mới nói cho ta.

Hiện tại ngươi đã an toàn, như vậy ——”
“Hiện tại không an toàn chút nào,” Lâm Phương Châu lắc đầu ngắt lời hắn, “Hiện tại lại càng nguy hiểm!”
“Rốt cuộc sao lại như vậy? Nói đi, ta giúp ngươi.”
“Không cần, vẫn không nên liên lụy tới ngươi.” Lâm Phương Châu sợ hắn hỏi thêm, vội vàng nói tránh đi, “Nói về ngươi đi, ta muốn nghe.”
“Ngươi muốn nghe cái gì?”
“Cái gì cũng được.”

Tiểu Nguyên Bảo cúi mặt xuống, chậm chạp nói, “Ngày ấy, khi ta mới chào đời, mẫu hậu lập tức qua đời.

Trước kia mẫu hậu ta đã từng sinh hạ được hai đứa bé, đến lúc ta ra đời thì bà đã gần 40, lúc mới sinh ra ta đã rất yếu, nhiều người cảm thấy ta không thể sống đến thành niên, chỉ là không ai dám nói.

Hậu cung không có người làm chủ, mọi việc đều là quý phi lo liệu —— nàng là mẹ đẻ của Tề Vương và Triệu Vương.”
“Cái này ta biết.” Lâm Phương Châu nghĩ thầm, Tiểu Nguyên Bảo khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu, chỉ sợ liên quan tới vị quý phi này không ít, nếu không tại sao vừa đến nhà nàng lại có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy đâu? Rõ ràng ở nhà nàng ăn uống không thể tốt bằng trong hoàng cung được.
Tiểu Nguyên Bảo gật đầu, nói, “Năm ấy ta mười tuổi, lần đầu tiên theo phụ hoàng đi săn thú, khu vực săn bắn cách Vĩnh Châu không xa, chỉ là ở cạnh huyền nhai*, phải trèo đèo lội suối mới có thể đến, hơn nữa vẫn luôn có binh lính gác ở đó, người không liên quan không được đi vào.

Cho nên các ngươi cũng không biết.” (*vách núi)
“Sau đó lúc đi săn thú đã xảy ra chuyện?”
“Ừ.”
“Chuyện gì?”
“Ta cưỡi con ngựa kia, vốn dĩ nó rất ôn hòa, không hiểu sao hôm ấy lại đột nhiên nổi điên, chạy như điên ra khỏi khu vực săn bắn, ta lại không khống chế được nó, lúc đến cạnh huyền nhai, nó đột nhiên dừng chân.”
“Vậy ngươi……”
“Ta bị nó ném khỏi huyền nhai.”
“A!” Lâm Phương Châu chỉ là nghe hắn kể lại dăm ba câu, cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy tình hình đáng sợ thế nào.


Nàng muốn nói chuyện, lại sợ có người nghe lén, vì thế tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi, “Chẳng lẽ đã có người động tay động chân? Sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến vậy, ngựa tốt đột nhiên nổi điên?”
Hơi thở của nàng chạm tới tai khiến hắn cảm thấy lỗ tai mình có chút nóng, muốn né tránh nhưng lại thấy luyến tiếc.

Hắn ngồi ngay ngắn, không dám cử động, đáp, “Sau khi xảy ra chuyện ấy, người chăm ngựa lẫn hầu cận của ta, tất cả đều bị xử tử.”
Lâm Phương Châu phiết khóe miệng, tiếp tục ở bên tai hắn nói, “Khẳng định là có người ở giữa gây chuyện, huấn luyện một con ngựa cũng không khó, ta còn gặp qua người huấn luyện con kiến biết nhảy múa kìa!”
Hắn gật đầu, thấp thấp mà “Ừ” một tiếng, thanh âm phát ra từ xoang mũi, có chút thâm trầm, lại có chút mê muội không giải thích được.
Lâm Phương Châu không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nàng ngồi trở lại chỗ cũ, dựa vào thành xe, lắc đầu nói, “Quả nhiên sinh ra ở hoàng gia thật nguy hiểm…… Vậy sau đó người làm cách nào mới có thể trở về?
Tiểu Nguyên Bảo dịch người tới gần nàng, hạ giọng kể cho nàng những gì hắn trải qua.
Sau khi bỏ lại Khang bộ đầu, hắn đã đi tìm cậu của mình trước.
Tưởng gia hai mươi năm trước có chút thế lực, từ lúc Hoàng Hậu qua đời thì bị thiên tử đối xử lạnh nhạt, ở trên triều lại bị Triệu Vương và Tề Vương xa lánh, trong gia tộc cũng không có ai làm nên trò trống gì.

Khi Tam hoàng tử còn sống, bọn họ còn có lòng tin mình có thể tranh đoạt được với hai vị hoàng tử, nhưng mà tin tức tam hoàng tử chết vừa ra lò lại chính là ngòi nổ cho sự suy tàn của một gia tộc lớn mạnh như Tưởng gia.”
Tưởng gia tuy vẫn còn tên tuổi, nhưng thực tế lại không có chức quan hay quyền lợi gì, vừa nhàn hà lại ung dung tự tại như con gà rừng.

Thỉnh thoảng ông cũng được quan gia nhớ tới, sau đó ban cho một chút ân sủng, mà bây giờ quan gia đã có tuổi rồi, ngược lại có chút hoài niệm năm đó cùng Hoàng Hậu có tình nghĩa vợ chồng, bởi vậy ngẫu nhiên sẽ coi trọng Tưởng gia.Còn với Triệu Vương và Tề Vương thì dường như không sao cả.

Dù sao lão tam đã chết, Tưởng gia còn có thể nổi lên sóng gió gì? Hắn gửi tặng lễ vật cho quan gia, đưa điềm lành, đơn giản là để vẫy đuôi lấy lòng, không cần để ý tới.
Vì vậy, Tiểu Nguyên Bảo đi theo đội ngũ dâng điềm lành để diện thánh, cứ thế đi thẳng một đường vào cung.

Hắn lớn lên ở trong thâm cung, gặp người của hai người anh trai kia vốn dĩ đã ít, huống chi xa cách tới 6 năm, khi trưởng thành lại rất khác, dường như không ai có thể nhận ra hắn.
Quan gia có thể cảm thấy hắn quen mắt, cũng chỉ thấy mặt mày của hắn và Hoàng Hậu đã qua đời có chút giống.
Hoàng Hậu đã qua đời mười sáu năm, hiện giờ hẳn chỉ nhớ được vài phần dung mạo của nàng.

Lâm Phương Châu nghe đến đó, cắt lời hắn, nói, “Không đúng, có thể cha ngươi cảm thấy ngươi quen mắt, nhưng sự việc này liên quan đến dòng máu của hoàng thất, đừng nói là hai người anh của ngươi sẽ ở giữa làm khó dễ, hẳn là nhóm trọng thần trong triều đình cũng muốn cân nhắc một chút, không có khả năng dễ dàng nhận ra ngươi đi? Có thể ngươi còn nhớ những kí ức hồi nhỏ đi, bọn họ cũng có thể nói là ngươi từ nơi khác nghe lén được nên mới tới, dựa vào mình và tiểu hoàng tử kia lớn lên có vài phần giống nhau, tiến tới đục nước béo cò, phú quý hiểm trung cầu.

Rốt cuộc ngươi nói như thế nào lại thuyết phục được bọn họ?”
“Cái này thật sự không cần ta thuyết phục.

Cha ta thích xem bói, ông cho rằng, nốt ruồi vết bớt trên người tương ứng với các vì sao trên trời.

Ta vốn là hoàng tử, liên quan đến vận mệnh của quốc gia, cho nên lúc mới sinh ra, hắn liền tìm người đoán mệnh cho ta, trên người ta nơi nào có bớt, chỗ nào có mấy nốt ruồi, hẳn sử quan đều nhớ kỹ, không gì bóp méo được.”
“Như vậy cũng đúng……” Lâm Phương Châu có chút dở khóc dở cười, “Ta vậy mà lại tin vào cái chuyện bói toán này.”
Hắn nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói, “Ta cũng vậy.”
“Vậy tên thật của ngươi rốt cuộc là gì?”
“Ta họ Vân ——”
Lâm Phương Châu trợn trắng mắt, “Đừng nói nhảm, cả thiên hạ đều biết ngươi họ Vân.”
Hắn nhấp khóe miệng cười một chút, nói, “Vân Vi Minh.

Tên ta là Vân Vi Minh.”
“Tên này giống nhau.”
“Ta thấy không dễ nghe bằng Phương Tư.”
“Ta vẫn thích gọi ngươi là Tiểu Nguyên Bảo.”
“Nếu ngươi thích thì cứ tiếp tục gọi ta là Tiểu Nguyên Bảo đi.” Hắn nói, ở trong lòng lại nói thêm một câu, chỉ có ngươi mới có thể gọi ta như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.