Tim Lâm Phương Châu thịch một cái, lập tức vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của đồ tể Trần, không giống như đang lừa nàng, hỏi: “Sao lại treo cổ chết?”
“Không biết, ta vừa nghe người ta nói vậy. Vệ Quải Tử không có người thân cũng không có con cái, một nhà tuyệt hậu (*), không có ai làm tang lễ cho hắn. Dù sao chúng ta cũng làm hàng xóm láng giềng với nhau nên ta muốn mọi người gom góp một ít tiền mua một cái quan tài an táng cho hắn.”
Mặc dù Trần đồ tể trông có vẻ ác dữ như, nhưng bình thường ông ấy lại là người có tấm lòng trượng nghĩa nhất, khi gặp phải chuyện như này thường do ông ấy dẫn đầu.
Lâm Phương Châu gật gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Nàng trả lời như vậy lại khiến cho đổ tể Trần có chút ngạc nhiên: “Ta tưởng rằng ngươi sẽ bảo là không có tiền.”
“Ta thực sự không có tiền.”
“Cái tên ngứa đòn nhà ngươi dám giỡn mặt với ta! Tiểu Tam! Cầm con dao thịt lợn qua đây cho ta!”
“Đừng đừng đừng… ta cầm cờ cho hắn! Quăng bồn(1)! Làm nhi tử cho hắn không được sao!”
Sắc mặt Trần đồ tể dịu xuống: “Ta cũng không phải là ép ngươi chi tiền, chỉ là ngươi đừng trêu đùa ta.”
“Ta biết. Ta cũng được Vệ Quải Tử cho mấy cái bánh dày mà không cần tiền, giờ nên trả rồi.”
Cầm cờ, quăng bồn đều là việc của nhi tử làm, nếu không có nhi tử, nữ nhi cũng cũng có thể tạm chấp nhận. Một số nhà tuyệt hậu, không có con cái, lại sợ sau khi chết không thể thuận lợi đi âm ti báo cáo nên lúc còn sống đã lo hết việc tang lễ, bỏ tiền ra nhờ người cầm cho. Bởi vì cầm cờ là việc có chút tổn hại tôn nghiêm, chỉ có những tên vô lại lưu manh mới bằng lòng tiếp nhận loại việc này hơn nữa giá cũng không thấp.
Nghiêm túc mà nói, cầm cờ còn tổn thất lớn hơn so với bỏ tiền ra.
Trần đồ tể cũng không muốn làm Lâm Phương Châu khó xử, nên nói: “Cái gì mà cầm hay không cầm cờ, người chết như ngọn đèn cạn dầu, không cần ngươi đến làm nhi tử cho hắn. Ta cũng không phải vào nhà cướp của, muốn bỏ tiền hay giúp đỡ đều là tự nguyện. Ngươi không có tiền thì thôi, nếu có lòng thì lúc phát tang nhớ đến giúp một tay là được.”
Lâm Phương Châu sờ sờ cằm, cố gắng đè xuống sự chột dạ trong lòng, nói với Trần đồ tể: “Nếu không chúng ta đến xem Vệ Quải Tử trước đi?”
Trần đồ tể xua tay nói, “Không được. Sai dịch (2) với ngỗ tác (3) đang khám nghiệm tử thi, người không liên quan không thể tới gần.”
“Làm gì mà còn muốn nghiệm thi nữa? Lẽ nào Vệ Quải Tử không phải là tự sát?”
“Tự sát cũng cần phải nghiệm thi, phải làm theo trình tự. Ta nghe những người đến xem hiện trường nói, hắn là treo cổ ở nhà mình, hơn nửa là tự sát rồi. Còn sống không phải tốt hơn à, cũng không biết Vệ Quải Tử sao lại suy nghĩ luẩn quẩn như thế.”
“Đợi xem sau khi nghiệm thi xong nha môn sẽ nói như nào.”
Lâm Phương Châu nói tới đây, thanh âm đã có chút run sợ, may mắn Trần đồ tể đang nghĩ chuyện khác, không phát hiện ra sự khác lạ của nàng. Ông ta nói: “Việc cứ như vậy đi, ta đi hỏi những nhà khác một chút.”
“Được, Trần đại ca vất vả rồi.”
Nhìn thấy Trần đồ tể rời đi, Lâm Phương Châu xoay người loạng choạng đi vào trong phòng, túm lấy đứa bé đang ngồi ngây ngốc bên giường, lớn tiếng nói: “Vệ Quải Tử không phải tự sát, hắn không thể nào tự sát! Hắn là bị hại chết! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nàng vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, trán nổi gân xanh, hai con mắt trừng lên như muốn ăn thịt người vậy.
Đứa bé kia nhìn khuôn mặt nàng vặn vẹo, nó chớp đôi mắt một cái, lại không trả lời bất kỳ câu nào. Nó giống như con rối gỗ bị nàng bắt lại, nét mặt không có một chút biến hóa. Đôi mắt đen nhánh, trầm lặng mà sạch sẽ giống như một bầu trời đêm yên tĩnh.
Lâm Phương Châu ném đứa bé trở lại bên giường, sức lực quá lớn khiến nó không cẩn thận ngã xuống. Sau đó nó lại chậm rì rì mà ngồi dậy nhìn nàng, mặt không chút biểu tình.
“Mẹ nó đừng có giả ngốc nữa! Vệ Quải Tử là bởi vì cái tin đồn kia mới chết, những kẻ giết người kia, bọn hung thủ đó—— mục tiêu chính là ngươi! Bọn họ muốn giết ngươi, muốn giết ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai!!!”
Vẫn như cũ không có bất kỳ câu trả lời nào.
Lâm Phương Châu gào rống trong chốc lát, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi bệt xuống dưới đất, ánh mắt trống rỗng. Nàng lẩm bẩm nói: “Là ta hại chết hắn, là ta hại chết hắn…”
Nàng vừa chột dạ lại áy náy, vừa phẫn nộ lại vô lực, ngơ ra mà lẩm bẩm lầu bầu, ánh mắt không có hồn, chỉ một lúc sau đã rơi lệ đầy mặt.
Trên mặt đột nhiên có vật lạ lành lạnh chạm vào. Lâm Phương Châu thu hồi tầm mắt, nhìn thấy đứa bé đang ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay lau nước mắt cho cô. Tay nó lạnh lẽo, mềm mại nhỏ nhắn chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nàng.
Lâm Phương Châu bất động thanh sắc nhìn hắn, nhìn đôi mắt đẹp trong trẻo sạch sẽ, lạnh lùng nói: “Đến tột cùng ngươi là ai?”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
……
Lâm Phương Châu mang một chiếc chăn bông mùa đông đến hiệu cầm đồ và đổi lấy hai trăm văn tiền. Chăn bông của nàng mới dùng có hai năm, còn không có mảnh vá nào, thế mà tên tiểu nhị hiệu cầm đồ còn tỏ vẻ chán ghét, chỉ đưa nàng hai trăm văn tiền, ý muốn cầm thì cầm, không cầm thì thôi.
Hai trăm thì hai trăm. Bây giờ mới đầu hạ, mùa đông còn sớm mới đến, từ từ chờ nàng chuộc lại.
Cầm chút tiền này, Lâm Phương Châu trước hết đi đến nhà Trần đồ tể, đưa ra 180 văn tiền: “Đại ca Trần, đây là chút tâm ý của ta, muốn cho Vệ Quải Tử một cái quan tài tốt chút.”
Đồ tể Trần bị tiền này làm cho kinh ngạc, ánh mắt thẳng tắp: “Đây là thật sao? Không phải là tiền giả chứ? Sẽ bị chém đầu đấy! Ngươi đừng có hại ta.”
“Là thật. Nếu là giả thì đời này ta không “cứng” được.”
Một người đàn ông phát ra lời thề “cả đời không cứng” so với ngũ mã phanh thây còn đáng sợ hơn. Bọn họ nào đâu biết rằng, Lâm Phương Châu có vi phạm lời thề hay không thì đời này cũng không “cứng” được.
Đồ tể Trần ngay lập tức cầm lấy tiền, còn có chút nghi hoặc: “Sao ngươi lại đột nhiên nổi lên lòng tốt vậy? Không giống ngươi chút nào”
Lâm Phương Châu thản nhiên xua tay, nói: “Gần đây vận khí quá đen, nghĩ đến có khi là ngày thường ta không tích chút công đức, không bằng nhân cơ hội này làm chút việc thiện, giúp ta vớt lại vốn.”
SSồ tể Trần ném ánh mắt xem thường: “Ngươi sớm muộn gì cũng chết ở sòng bạc.”
Lâm Phương Châu cười nói: “Nếu ta thật sự chết ở sòng bạc, còn phải làm phiền đại ca Trần giúp ta góp chút tiền làm lễ tang.”
“Con mẹ nó ngươi cút cho ta! Nếu ngươi chết thật rồi thì ta phải đốt pháo ăn mừng hai ngày hai đêm mới được.”
……
Nha môn nghiệm thi rất nhanh, để cho đồ tể Trần mang thi thể Vệ Quải Tử về. Trước nay nha môn luôn làm việc lười nhác, vậy mà hiệu suất làm việc lần này lại nhanh như vậy làm cho Lâm Phương Châu cảm thấy có chút quái quái. Cái chết của Vệ Quải Tử khiến nàng nhìn đâu cũng thấy có chút bất thường.
Lâm Phương Châu vốn dĩ định cầm cờ, quăng bồn cho Vệ Quải Tử, người cũng đã chết, nàng làm nhi tử của hắn cũng không gì to tát cả. Chỉ là nàng nghĩ nghĩ lại, làm rõ ràng như vậy, lỡ như bị người khác phát hiện thì mạng nhỏ của nàng chẳng phải cũng sẽ đứt sao?
A di đà phật, chết một người còn hơn là chết hai ngươi… Vệ Quải Tử ơi Vệ Quải Tử, oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi muốn báo thù thì đi tìm cái đứa trẻ ngốc kia á…Ta đốt cho ngươi chút tiền, ngươi ở dưới âm ti vui vẻ sống tốt, không cần nhớ thương về nhà…
Chạng vạng, Lâm Phương Châu từ nghĩa địa trở về thành, thấy ở cửa thành đang có người bán màn thầu: “Bánh bao đây, bánh bao thịt dê thơm ngon đây…”
Lâm Phương Châu hít hít cái mũi, hỏi: “Bánh bao này bao nhiêu tiền một cái?”
“Ba văn một cái.”
Nàng đi vòng qua, nhìn trong gánh chỉ còn lại có ba cái bánh bao. Lâm Phương Châu liền nói: “Ta mua hết, ngươi giảm chút giá cho ta.”
“Đại Lang, ta đây cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, ngươi thông cảm cho ta đi.”
“Vậy thôi!”
Lâm Phương Châu xoay người muốn đi, người bán bánh bao kia lại đột nhiên gọi nàng. Hắn lấy ra một cái bao giấy, nói: “Đại Lang chậm đã. Có cái bánh bao bị rơi trên mặt đất, dính chút tro bụi, không dám bán cho khách hàng, ta vốn dĩ định đem về nhà tự mình ăn. Đại Lang nếu không chê thì tính thêm cái này vào, được không?”
Trong lòng Lâm Phương Châu mừng thầm, nhưng không biểu lộ ra chút nào, gật gật nói: “Thôi vậy, tuy không thể ăn thì lấy về nhà cho chó ăn cũng được.”
Người bán rong liền vui vẻ mà gói ba cái bánh bao còn lại lên, hai cái bao giấy đưa cho nàng. Lâm Phương Châu ôm bánh bao thịt dê vào trong lòng, cảm thấy xung quanh mình đều tỏa ra hương vị hạnh phúc. Khi đi ngang qua bà lão bánh bánh hấp, thấy bà lão trông mong nhìn nàng, nàng lấy ra một đồng tiền đập xuống: “Trả tiền!”
Bánh bao rơi xuống mặt đất cũng chỉ dính chút bụi, xé chút vỏ ngoài thì vẫn có thể ăn. Lâm Phương Châu vừa xé vỏ vừa ăn, xem bánh bao thành khoai lang nướng mà ăn vậy.
Khi về đến nhà, bánh bao cũng đã ăn xong. Tâm trạng vốn dĩ đang khá tốt, chỉ là vừa nhìn thấy đứa trẻ ngồi ngốc bên mép giường. Lâm Phương Châu lập tức sầm mặt.
“Sao ngươi còn chưa chết.” Nàng nói.
Nếu nó không tỉnh lại thì thật tốt, nàng sẽ đào cái hố chôn nó đi, thần không biết quỷ không hay, không như bây giờ phải lo lắng sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình ngủ dậy liền phát hiện bản thân treo cổ trên xà nhà…
Đứa trẻ ngốc kia cũng không nói chuyện, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bao giấy dầu trong tay nàng.
Lâm Phương Châu lấy ra một cái bánh bao trêu nó: “Ăn không? Ăn không?”
Còn tưởng rằng đứa bé sẽ nhào tới giống như con chó, nhưng mà nó vẫn yên tĩnh ngồi trên giường, tuy rằng trong mắt tràn đầy khát vọng nhưng lại không có bất kỳ động tác nào.
Dáng ngồi đoan chính ưu nhã, cho dù là ngồi ở trên chiếc giường rách nát cũng cho người ta một loại ảo giác khí độ bất phàm.
Giống như con cháu thế gia.
Lâm Phương Châu cảm thấy không thú vị, ném bánh bao vào trong ngực nó: “Thưởng cho ngươi.”
Nó cầm lấy bánh bao lên ăn. Bởi vì quá đói bụng nên ăn có chút nhanh.
Lâm Phương Châu cũng ngồi xếp bằng ở bên giường, nhìn nó rồi đột nhiên hỏi: “Ta biết ngươi là ai rồi.”
Đứa bé cũng không đáp lại nàng, chỉ vùi đầu ăn bánh bao.
“Tối này ta trở về thành” Lâm Phương Châu tự nói một mình: “Nhìn thấy ở cửa thành có mấy người có dáng vẻ kỳ lạ, thoạt nhìn rất hung ác, ta cảm thấy bọn họ có lẽ là đám muốn bắt ngươi. Ngay cả ta cũng có thể phát hiện ra bọn họ thì khẳng định quan phủ cũng có thể phát hiện ra, nhưng quan phủ lại làm như không thấy, không bắt bọn họ lại, thậm chí cũng không thẩm tra…
Ngươi nói có phải có chút bất thường hay không? Cách giải thích duy nhất chính là bọn họ với quan phủ là cùng một đám. Quan phủ muốn bí mật bắt ngươi, thậm chí muốn giết chết ngươi. Mà ngươi, mặc áo giáp xuất hiện ở thành Vĩnh Châu trong khi ở đây cũng không có nơi đóng quân. Cho nên ngươi là——” Ánh mắt nàng đột nhiên trầm xuống: “Phản tặc”
Đứa bé đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh không tạp chất nhìn chằm chằm nàng.
“Sao, ta nói đúng rồi?” Lâm Phương Châu có chút đắc ý.
Nó vẫn như cũ không nói gì, giơ tay nhẹ nhàng sờ đến gói giấy kia, lấy đi một cái bánh bao.
Lâm Phương Châu đột nhiên cười lạnh: “Xem ra không thể giữ ngươi lại được rồi.”
——–
(*) Không người nối dõi.
(1) Cầm cờ, quăng bồn: là những tập tục phát tang của người Trung Quốc. Cầm cờ là sẽ do con trưởng hoặc cháu trai đi phía trước quan tài phất cờ dẫn hồn. Quăng bồn là sẽ do con trai trực tiếp làm vỡ một cái bồn hay chậu thể hiện sự đau thương trước sự ra đi của người thân, để cho người khác biết mình chính là vô cùng luyến tiếc không nỡ.
(2) Người chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời xưa.
(3) Người khám nghiệm tử thi trong quan phủ thời xưa.