Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 7



Vào buổi trưa, Lâm Phương Châu đi đến huyện nha.

Huyện lệnh cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Ông cho Lâm Phương Châu việc khó giải quyết, cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn. Cũng không trông cậy hắn thật sự nghĩ ra biện pháp, thế mà không ngờ, hắn lại nghĩ ra “diệu kế” nhanh như vậy…

Huyện lệnh ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: “Lần này chắc là không phải ngươi muốn dán con voi đâu nhỉ?”

“Không phải đại nhân. Ngài yên tâm, biện pháp lần này của ta thực sự có thể dùng!”

“Ồ? Nói nghe xem sao.”

“Đại nhân…..” Lâm Phương Châu cười ha ha, xoa xoa cái bụng.

Huyện lệnh nghĩ đến cảnh tượng mình bị đè kia, cảm thấy nụ cười của tiểu tử này nhìn thế nào cũng rất đáng khinh.

Thôi, vì lê dân bá tánh, ông nhịn một chút vậy! Vì thế vẻ mặt huyện lệnh ôn hòa hỏi: “Rốt cuộc là cái gì?”

“Đại nhân, ta còn chưa có ăn cơm…”

Huyện lệnh có chút nghi ngờ, mục đích chính của Lâm Phương Châu không phải là đến cọ cơm chứ. Nhưng vì lê dân bá tánh… Nhịn!

Vì thế huyện lệnh cho người bưng đồ ăn lên, hai người ngồi vào chỗ, vừa nói vừa ăn. Lâm Phương Châu đã vài ngày chưa ăn được một bữa no nê, nhìn thấy một bàn đầy món ăn, lập tức thèm đến nỗi giống như hái hoa tặc nhìn thấy phụ nữa xinh đẹp vậy.  Huyện lệnh là người đọc sách, thấy hắn bày ra vẻ mặt như vậy, ghét bỏ đến trợn thẳng mắt.

Lâm Phương Châu vừa ăn vừa nói: “Đại nhân, ngài đã từng nghe nói đến thuốc mê chưa? Một nhúm nho nhỏ cũng có thể khiến cho một người đàn ông cao lớn gục xuống, thuốc mê này cũng có tác dụng đối với chó, mèo, lợn, sói. Ta nghĩ chắc cũng có hiệu quả với con hổ.”

“Bản quan còn tưởng ngươi có cái cao kiến gì, hóa ra là chuyện cũ rích như vậy. Ta nghe nói về thuốc mê rồi, cũng biết công hiệu của nó, đương nhiên sớm nghĩ đến phương pháp này. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Phạm vi trên núi quá lớn, tìm kiếm khó khăn, trước tiên không nói đến việc chúng ta có thể gây mê nó được hay không, dù thật sự có thể thì làm sao chúng ta tìm được nó? Công dụng của thuốc mê cũng có thời hạn, nếu như khó khăn lắm chúng ta mới làm cho nó ngất đi, nhưng lại không kịp thời đến, chờ dược tính hết công hiệu, con hổ tỉnh lại chả phải là làm không công rồi sao? Cứ làm như vậy vài lần thì nó cũng khôn ra, về sau sợ là sẽ không mắc mưu nữa, đây là điều thứ nhất. Thứ hai là khi tìm con hổ, thả mồi đều yêu cầu rất nhiều nhân lực. Để những người này vào núi đi tìm, nhỡ oan gia ngõ hẹp gặp được con hổ, chẳng phải là nộp mạng cho nó sao? Không đến vạn bất đắc dĩ, nhưng không cần mạo hiểm như vậy.”

“Đại nhân, ta cũng không nói là trực tiếp đi thả mồi.”

“Ý ngươi là sao?”

“Lồng sắt.”

“Ha hả” Huyện lệnh không cho là đúng cười lên, “Ngươi cho rằng con hổ nó ngốc sao, tự mình đi vào lồng sắt? Cho dù thật sự có thể làm được, vẫn là câu nói kia, ai đi thả lồng?”

“Đại nhân ngài nghĩ nhiều rồi, ta cũng không nói là dùng lồng sắt bắt con hổ. Ý của ta là lồng sắt này có thể bảo vệ người. Nếu con hổ đi vào lồng sắt thì đương nhiên là không ra được, ngược lại, cho người vào lồng sắt thì con hổ cũng không vào được.”

Huyện lệnh cũng là người thông minh, nghe được lời này giống như được khai thông vậy, lập tức hiểu được ý bên trong. Hắn vuốt cằm, tán thưởng nói: “Kế hay, thật sự rất hay.”

Tay trái Lâm Phương Châu  cầm đùi gà, tay phải cầm móng heo, tán thưởng nói: “Thịt ngon, thật sự rất ngon.”

Ánh mắt huyện lệnh đột nhiên xoay chuyển, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Lâm Phương Châu, hỏi: “Cách này là tự ngươi nghĩ ra?”

Lâm Phương Châu cũng sợ ông nổi lên nghi ngờ, sớm đã nghĩ ra lời để nói: “Không phải.”

“Ta nghĩ cũng không phải. Là ai nghĩ ra?”

“Bẩm đại nhân, trên đường ta trở về, gặp được một ông lão, cả người mặc áo đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, bên eo treo rượu hồ lô… là ông ấy chỉ cho ta.”

“Thế ngoại cao nhân* như vậy, sao ngươi có thể gặp được.” Huyện lệnh có chút không phục.

*người tài giỏi

Lâm Phương Châu nghĩ thầm, mẹ nó ngài tưởng ta muốn gặp được à?

Ăn no rồi, Lâm Phương Châu gói đồ ăn thừa trên bàn lại,  từ trước đến nay huyện lệnh chưa từng thấy ai nghèo kiết xác như vậy.

Sau đó Lâm Phương Châu hỏi huyện lệnh: “Đại nhân, đợi đến khi bắt được hổ rồi thì tiền thưởng kia còn tính không?”

“Đương nhiên là có, một văn cũng không thiếu.”

“Ha ha ha… Đại nhân…”

“Ngươi muốn làm cái gì? Cách xa ta chút…”

“Đại nhân, ta đã nghèo đến cạp đất mà ăn rồi, trong nhà một hạt gạo cũng không có, ngài xem có thể, ừm, để ta lấy trước một ít tiền thưởng để tiêu hay không?”

Huyện lệnh không ngờ trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, hổ còn chưa bắt đã duỗi tay đòi tiền. Ông trầm mặt nói: “Cái này không hợp quy củ.”

“Vậy được rồi, đợi bắt được con hổ, tiểu nhân sợ là đói đến chỉ còn một bộ da mà thôi. Đại nhân, đến lúc đó ngài nhớ nướng con hổ kia cho ta nhớ! Đại nhân không cần nhớ ta đâu, ngày lễ ngày tết ta cũng sẽ trở về hỏi thăm ngài.”

Lông mày huyện lệnh không nhịn được run lên một chút. Cuối cùng ông cũng hết cách với tên vô lại này, đành phải nói: “Trước khi bắt được hổ, ngày nào ngươi cũng có thể đến huyện nha ăn cơm.”

“Được rồi! Đa tạ đại nhân!”

Nhận được lời hứa hẹn của huyện lệnh, Lâm Phương Châu vô cùng vui mừng, cầm theo thức ăn thừa kia, vui vẻ chạy về nhà.

Để lại một mình huyện lện, nhìn bàn ăn sạch sẽ trống không kia, lẩm bẩm: “Bản quan hình như đã đưa ra một quyết định sai lầm?”

……

Lâm Phương Châu cầm đồ ăn trở về, rốt cuộc hôm nay Tiểu Nguyên Bảo cũng được ăn một bữa no nê. Lâm Phương Châu phát hiện, mặc kệ hắn đói như thế nào, khi ăn vẫn luôn ung dung nhã nhặn, thoạt nhìn có chút đẹp.

Lâm Phương Châu hỏi nó: “Nè, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tuổi.”

“Thoạt nhìn không giống lắm. Trần Tiểu Tam nhà kế bên năm nay mới tám tuổi rưỡi mà vóc dáng hắn cũng không kém hơn ngươi mấy.”

“Từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt rồi.”

“Những kẻ phú quý như các ngươi toàn ra vẻ.”

Tiểu Nguyên Bảo vùi đầu ăn cơm, đối với lời nói móc nàng, cũng không thèm đáp lại.

……

Huyện lệnh triệu tập thợ rèn trong toàn thành, lệnh bọn họ chế tạo ra lồng sắt. Lồng sắt này hơi khác so với lồng thông thường: cửa mở từ bên trong ra, ở trong có xà gỗ, người đứng bên trong có thể khiêng lồng đi lại, bên ngoài lồng có móc để treo đồ.

Trong một ngày nhóm thợ rèn đã vội vã làm ra mười chiếc lồng sắt như vậy. Sáng hôm sau, hai mươi dũng sĩ do huyện lệnh chiêu mộ cũng đã đến đông đủ, bọn họ thành từng nhóm hai người, nâng lồng sắt, mang lương khô và những đồ dùng cần thiết khác, đồng thời bên ngoài lồng sắt còn treo thịt lợn đã ngấm thuốc mê, một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn cứ như vậy mà ra khỏi thành vào núi.

Là một trong những người lên kế hoạch cho hành động giết hổ này, Lâm Phương Châu đã may mắn được tham gia đội ngũ đưa tiễn của quan phủ. Nàng lớn lên phong lưu tuấn dật, đứng trong một nhóm thô kệch giống như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của các cô nương, tiểu tức phụ. Huyện lệnh thấy vậy càng chán ghét nàng hơn.

Sau khi nghi thức kết thúc, huyện lệnh từ chối yêu cầu liên hoan vô lý của Lâm Phương Châu, Lâm Phương Châu chỉ đành phải quay về. Khi về đến nhà, nàng nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo đang vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Lâm Phương Châu kỳ quái hỏi: “Ngươi đang xem cái gì?”

“Đánh nhau.”

“Ai đang đánh nhau.” Lâm Phương Châu tò mò, cũng tiến lên xem, vô cùng bá đạo dùng một tay xách Tiểu Nguyên Bảo dịch sang một bên. Sau đó nàng ghé lên vị trí kia “Để ta xem.”

Mới vừa nhìn, Lâm Phương Châu đã tức giận đến mức phồng cả mũi lên, “Hóa ra là con mèo đánh nhau với con chim, cái này thì có gì đáng xem đâu?”

Đúng là không có gì hay ho, nhưng là đứa trẻ nhàm chán…. ở nhà quá rảnh rỗi lại không thể ra cửa.

Tiểu Nguyên Bảo hỏi Lâm Phương Châu: “Đó là chim gì vậy?”

“Hình như là cú mèo.”

“Cú mèo không phải biết bay sao?”

“Đúng vậy, sao nó không bay?” Lâm Phương Châu có chút kỳ quái, lại nhìn kỹ, thấy con cú mèo kia ngồi xổm trên mặt đất, cánh rũ xuống, thoạt nhìn có chút gầy yếu. Con mèo hoa kia thì từng bước một mà chậm rãi tới gần.

Lâm Phương Châu nói: “Nó bị thương rồi.” Nói xong lại nghĩ, cơ hội ngàn năm có một như vậy sao lại có thể để cho con mèo hoang kia được lợi chứ?

Vì thế nàng chạy đi ra, nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném về phía con mèo,  nói: “Nè! Ngươi là mèo, nó cũng là mèo, cả hai đều là huynh đệ, sao ngươi có thể bắt nạt nó chứ? Vốn là sinh ra từ một gốc, tại sao lại đánh nhau!”

Tiểu Nguyên Bảo ở trong nhà nghe được mà lông mày nhảy dựng lên.

Mèo hoang bị cưỡng chế rời đi, Lâm Phương Châu đi qua bắt lấy con cú mèo, nhốt vào trong một cái lồng. Cánh con cú mèo kia dính máu, có thể là mất máu quá nhiều dẫn đến đầu óc mơ hồ thế nên nó cũng không giãy giụa.

Nàng nhấc theo lồng chim đi vào, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày này không thiếu lương thực, trước nuôi đi đã, đợi nuôi béo lên rồi thì vặt lông nướng ăn.”

Khóe miệng Tiểu Nguyên Bảo co rút, cuối cùng cũng không nói gì.

Lâm Phương Châu để lồng xuống, nhớ tới hồi nãy Tiểu Nguyên Bảo có hứng thú đi xem mèo với chim đánh nhau… Nàng hỏi nó: “Có phải ngươi thấy chán lắm không? Rất muốn ra ngoài sao?”

“Ừm.”

“Chờ một thời gian nữa đi, ta đã nghĩ được một cách hay.”

“Cách gì?”

“Qua mấy ngày nữa đi rồi nói, trước hết đợi bọn họ giết được con hổ đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.