Lúc Cố Thiển Hi đến đã nhìn thấy mặt Cố Nhược Tuyết bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, khóe mắt còn lưu lại vết máu. Cô ấy đứng trong một góc, khóc không thành tiếng!
Phó Hữu Minh đi xử lý những chuyện khác, Trầm Tùy Ý và Cố Thiển Hi nhìn thấy Cố Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết!” Cố Thiển Hi nhẹ nhàng gọi tên em gái, cô không thể tin được người đứng trước mặt mình lại là em gái của mình.
Cố Nhược Tuyết khóc nức nở không ngừng, đột nhiên ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Thiển Hi đứng trước mặt, Cố Nhược Tuyết ấy lập tức nhào tới: “Chị em sai rồi, em không dám nữa đâu! Em xin chị mang em ra khỏi chỗ này đi, em thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa đâu! Xin chị dẫn em ra khỏi đây đi…”
“Đến cuối cùng đã phát sinh chuyện gì?” Cố Thiển Hi an ủi Cố Nhược Tuyết, bất kể ra sao thì đây cũng là em gái của cô.
Cố Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.
Đợi đến khi Phó Hữu Minh xử lý hết mọi chuyện, cảm xúc của Cố Nhược Tuyết đã ổn định, đôi mắt như cũ vẫn đỏ lên, cúi đầu cái gì cũng không nói.
Có lẽ, cô ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn người khác!
Tình dục, chuyện giao dịch như vậy, cô ấy có thể nói thế nào?
Vừa bị cảnh sát bắt giữ, bởi vì tiền mà bán thân để rồi bị bắt, sao cô ấy có thể nói?
“Đi thôi!” Phó Hữu Minh không ngờ Cố Nhược Tuyết lại quá mức như vậy, cũng không nghĩ trong công ty của mình sẽ phát sinh loại chuyện xấu như thế!
Quản lý cùng nhân viên lèn tiến hành giao dịch, hơn nữa còn bị cảnh sát phát hiện bắt được. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với công ty là một chuyện tệ hại cỡ nào!
Thế nhưng anh không thể nói với Cố Thiển Hi, sợ cô lo lắng lại đau lòng!
Trầm Tùy Ý là người đàn ông thừa lão luyện, chỉ một ánh mắt của Phó Hữu Minh liền đoán ra ẩn ý khác rồi, thổn thức thở dài cũng không nói gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Nhược Tuyết có cảm giác như được tái sinh lần nữa, cô chăm chú nắm tay Cố Thiển Hi, lần đầu tiên cảm thấy có một người chị thật tốt!
“Em ở đâu?” Phó Hữu Minh hỏi Cố Nhược Tuyết.
“Hả?” Cố Nhược Tuyết khẽ giật mình, có chút mông lung: “Em có thể tự mình về!” Cô cũng không thể nói mình không có chỗ ở, gần đây đều ở trong nhà người đàn ông khác!
Mắt liếc Trầm Tùy Ý đang đứng ở một bên, liền phát hiện trang phục trên người Trầm Tùy Ý còn có đồng hồ trên cổ tay, trong lòng khó tránh khỏi kinh hãi, trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ nào. Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu trịnh trọng nói với Cố Thiển Hi: “Chị, trước kia đều là lỗi của em. Lúc trước em cảm thấy mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, còn khiến cho chị cực khổ như vậy! Hôm nay xảy ra chuyện này, em mới cảm nhận rõ ràng có người thân là một việc may mắn cỡ nào. Nếu lúc ấy cảnh sát không kịp thời xông vào, chỉ sợ em đã bị tên khốn kiếp kia…” Nói nói kể kể, trong mắt Cố Nhược Tuyết lại nổi lên tầng nước mắt.
Cố Thiển Hi lòng đau như cắt, nhìn em gái bị thương đầy mình an ủi: “Em yên tâm, Phó… Anh rể của em sẽ đuổi hắn đi. Chúng ta cũng có quyền truy cứu chuyện này, về sau hắn sẽ không dám làm hại em nữa đâu!” Cố Thiển Hi nghĩ nghĩ vẫn là nên dùng hai chứ “anh rể” này.
Phó Hữu Minh thập phần hưởng thụ hai chữ này, xem ra Cố Nhược Tuyết đang khóc lóc vô cùng thê thảm đối với lời này của cô cũng sẽ có nửa phần tin tưởng.
Cố Nhược Tuyết vẫn lắc đầu nói: “Không, nếu như không phải em ham hư vinh, tên khốn kiếp kia không nói cũng sẽ không phát sinh chuyện như ngày hôm nay! Chị, em nghĩ kỹ rồi, từ nay trở đi tất cả mọi việc đều sẽ làm đến nơi đến chốn. Em không muốn chị và ba mẹ lo lắng cho em!”
“Ừ!” Cố Thiển Hi nở nụ cười, khóe môi mang theo gió xuân ấm áp, như ánh nắng chiều đẹp đẽ.
Giống như Mike hình dung, cô không coi là một người phụ nữ đẹp. Mũi cao không đủ, đôi mắt cũng không đủ lớn, dáng người cũng không đủ nóng bỏng… Nhưng như vậy mới chính là Cố Thiển Hi, nụ cười trong tâm hồn của cô luôn tỏa ra ánh sáng mê người.
Trầm Tùy Ý nhìn thấy nụ cười của Cố Thiển Hi, có chút nhập thần.
“Hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, nhiều vết thương như vậy không biết có bị làm sao không?” Cố Thiển Hi vẫn là lo lắng, quay đầu lại nói với Phó Hữu Minh: “Hữu Minh, anh đưa bọn em đi đi!”
Phó Hữu Minh gật đầu đồng ý, nhưng Cố Nhược Tuyết lại cự tuyệt: “Thật sự em không có việc gì, chị, chỉ là một ít vết thương ngoài da thôi, chăm sóc vài ngày là được rồi. Không phải chị nói mang thai ư, vậy thì nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Chị với anh rể về đi, tự em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chị yên tâm!”
“Nhưng mà…” Cố Thiển Hi còn muốn nói điều gì, Phó Hữu Minh đã giành nói trước: “Đây là số điện thoại của anh, có chuyện gì thì gọi cho anh. Chị em phải dưỡng thai, không thể chịu buồn phiền…” Anh quay đầu nói với Trầm Tùy Ý: “Tùy Ý, phiền cậu đưa cô ấy về nhà vậy!”
Trầm Tùy Ý còn muốn nói rằng ‘dựa vào cái gì đấy’, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Thiển Hi, không hiểu sao liền gật đầu đáp ứng: “Yên tâm đi! Hộ tống người đẹp là vinh hạnh của tôi!”
Khi Cố Nhược Tuyết nghe được câu này, trong lòng cảm thấy ngọt lịm.
Nhìn Cố Nhược Tuyết lên xe Trầm Tùy Ý, lúc này Cố Thiển Hi mới thở dài một hơi, trên mặt chứa nụ cười nhàn nhạt: “Phó tiên sinh, cảm ơn anh!”
“Nhớ kỹ, về sau bất luận khi nào, bất luận ở đâu đều không được gọi anh là Phó tiên sinh!” Phó Hữu Minh uốn nắn cô, mở cửa xe đợi Cố Thiển Hi ngồi vào mới trở về vị trí khởi động ô tô: “Chúng ta đi đến cục dân chính!”
Suy nghĩ của Cố Thiển Hi vẫn đặt trên người Cố Nhược Tuyết, không nghe rõ lời Phó Hữu Minh nói: “Đi đâu cơ?”
Phó Hữu Minh lấy từ trong xe ra một túi tài liệu, trực tiếp mở ra cho Cố Thiển Hi xem: Giấy chứng minh nhân dân, hộ khẩu, chi phiếu, chứng nhận bất động sản, giấy phép lái xe còn một đống tư liệu lớn, Cố Thiển Hi nhìn như lọt vào sương mù. Phó Hữu Minh giải thích: “Vì tương lai của em được bảo đảm, cho nên hiện tại chỗ nào đều giao cho em quản lý hết. Anh đã thảo luận với luật sư Hàm, đem một nửa cổ phần của công ty cũng như tài sản chuyển xuống tên em, chỉ cần em ký thì toàn bộ đều là của em!”
“Hả?” Cố Thiển Hi mở to hai mắt, chính là nghe không hiểu.
“Đây là hộ khẩu và chứng minh nhân dân của em!” Phó Hữu Minh cười xảo quyệt: “Ba mẹ em lúc rời đi đã để lại cho anh. Thiển Thiển, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi! Nếu như em sợ một ngày nào đó anh sẽ phản bội em hoặc là vứt bỏ em khiến em chịu ủy khuất, em bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn, sau đó đem toàn bộ tài sản mang đi!”
Trong đầu Cố Thiển Hi thoáng chốc nổ tung, cả người rơi vào trong mộng.
Đăng ký kết hôn?
Cô còn chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này!
Ly hôn chưa được bao lâu, lại muốn bắt đầu một cuộc sống hôn nhân mới sao?
Cô nhớ rõ thời điểm Quý Vĩ cầu hôn cô, trong tay hắn nâng chín mươi chín đóa hoa hồng, trước mặt mọi người quỳ xuống hứa hẹn cho cô một đời một kiếp yêu thương. Nhưng cuối cùng lại đổi thành hắn mang theo người thứ ba cùng đứa con chưa sinh ra đời vào cửa, đem từng lời thề thốt quên sạch không còn một mống!
Hôm nay, Phó Hữu Minh cầu hôn cô…
Không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, không có bất kỳ lời dỗ ngon ngọt nào, thậm chí cũng không có quỳ xuống.
Anh chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, dốc hết những thứ mà anh có, hai tay đưa đến trước mặt Cố Thiển Hi.
Anh nói: “Nếu như em sợ một ngày nào đó sẽ phản bội em hoặc là vứt bỏ em khiến em chịu ủy khuất, em bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn, sau đó đem toàn bộ tài sản mang đi!”
Ở đâu lại có chuyện chưa có kết hôn đã nói ly hôn như vậy?
Cố Thiển Hi dở khóc dở cười: “Anh thực sự muốn kết hôn với em sao, cho em một cái lý do tại sao anh phải làm như vậy đi!”
“Lý do?” Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi không chớp mắt: “Em muốn lý do gì, hay muốn lý do như thế nào mới có thể khiến em gật đầu đáp ứng? Cố Thiển Hi, em đã hai mươi sáu tuổi, từng có một cuộc hôn nhân không trọn vẹn, em cũng không phải là trẻ con nữa! Không phải chuyện gì cũng cần một lý do! Như gặp được em cũng cần lý do sao? Nhìn em chật vật ngã trong mưa, đau lòng vì em che dù đưa em về nhà cũng cần lý do sao? Em xem em thiếu chút nữa bị tên khốn kia tông xe, lại còn kiên cường đứng lên yên lặng rời đi, mà anh lại vẫn âm thầm đi theo sít sao cũng cần lý do sao? Sợ em ủy khuất, sợ em bị mắng tự mình đi gặp ba mẹ của em, đưa bọn họ rời khỏi đây cũng cần lý do sao? Nhìn em im lặng đau lòng rơi lệ, anh lại chỉ có thể hận chính mình vô dụng cũng cần lý do sao? Cố Thiển Hi, một tháng qua giữa chúng ta đã phát sinh từng ly từng tý, nếu như em cảm thấy anh phải có lý do, vậy em cho rằng cần phải có những lý do gì hả?”
Cố Thiển Hi không nói một lời, thậm chí còn trợn mắt há mồm, chỉ biết sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt này.
Anh tức giận, đúng vậy, rõ ràng là rất tức giận!
Nhưng mà, tại sao lại tức giận?
Cố Thiển Hi không hiểu: Cô chỉ là hỏi một vấn đề thôi mà…
“Cố Thiển Hi, em cảm thấy anh vì lý do gì mà tình nguyện ở một bên làm mọi chuyện vì em như vậy?” Phó Hữu Minh có chút xúc động, một tay bóp chặt bả vai Cố Thiển Hi không ngừng hỏi.
Trong lòng anh đã đọng lại quá nhiều nhung nhớ, đã thành bệnh, khó có thể trị được.
Anh yêu Cố Thiển Hi bảy năm… Không, hẳn là mười năm, có lẽ còn lâu hơn.
Anh nhìn Cố Thiển Hi gả cho Quý Vĩ, nhịn cô rúc vào ngực Quý Vĩ, lại cười nhẹ hỏi Quý Vĩ rằng: “Anh à, vị tiên sinh này là?”
Đúng vậy, đã từng như vậy yêu một người phụ nữ đã không nhớ rõ anh nữa, thậm chí bởi vì anh hôn cô mà hung hăng mà tặng anh một cái tát!
Mà bây giờ, Cố Thiển Hi lại hỏi là: “Cho cô một lý do!”
Phó Hữu Minh cảm giác mình thật sự muốn phát điên rồi!
“Phó tiên sinh…” Cố Thiển Hi cảm giác được Phó Hữu Minh kích động, trên bờ vai có một tia đau đớn.
“Anh đã nói, về sau không được gọi anh là Phó tiên sinh!” Phó Hữu Minh giận dữ gầm lên, vội vã thở phì phò.
Anh đột nhiên hoàn hồn, hận không thể cho một cái tát. Lại nhìn Cố Thiển Hi, trên mặt có chút tái nhợt, có lẽ là bị anh hù dọa rồi.
Anh cấp thiết giải thích: “Thực xin lỗi Thiển Thiển, anh không phải cố ý! Anh chỉ hy vọng em có thể thoát khỏi quá khứ bi thương. Con người khi còn sống, có ai chưa từng gặp vài tên khốn kiếp đâu, phải không! Có lẽ, anh mới là người cùng em đi đến cuối cùng, nhất định!”
“Hữu Minh…” Mũi Cố Thiển Hi chua xót.
Đúng vậy, bọn họ chỉ mới ở bên nhau một tháng.
Nhưng mà những điều Phó Hữu Minh làm so với bảy năm của Quý Vĩ còn nhiều hơn!
Cố Thiển Hi nói: “Phó Hữu Minh, mặc kệ anh có nhất định cho em lý do gì đi nữa, em đều đồng ý gả cho anh! Cho nên xin anh cũng đừng hỏi em tại sao bỗng nhiên đáp ứng gả cho anh! Chúng ta cứ như vậy mà đi đi!”
Phó Hữu Minh có chút run rẩy, miệng giật giật cuối cùng một chữ cũng đều không nói ra.
Anh cúi người hôn lên môi Cố Thiển Hi, cẩn thận dè dặt như vậy, giống như tuyệt thế trân bảo.
Anh nói: “Cố Thiển Hi, cả đời này em gả cho anh, cũng chỉ có kiếp sau mới có lối thoát! Ngoại trừ anh, không ai có thể mang hạnh phúc cho em!”