Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 206: Em có từng nghĩ đến, muốn có con không?



Ôn Nhiên không nói cho Mặc Tu Trần biết cô và Thằm Ngọc Đình, còn có Cố Khải đang ở bên ngoài đi mua sắm, tất nhiên là vì cô sợ anh sẽ lo lắng cho mình.

Cô chỉ nói với Mặc Tu Trần không cần lo lắng cho mình, xử lý chuyện bên kia cho tốt, anh ở bên ngoài phải chú ý an toàn…, không có lời nói ngọt ngào đặc biệt nào, nhưng trong giọng nói nhẹ nhàng lại có sự quan tâm chăm sóc dành cho Mặc Tu Trần.

Thẩm Ngọc Đình cúi đầu uống trà sữa trong vô thức, nhưng trà sữa trong miệng không hiểu sao lại trở nên đắng ngắt, rõ ràng cô ấy biết Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang hạnh phúc, nhưng cô ấy không thể kiềm chế được trái tim mình đã thích anh nhiều năm như vậy.

Không thể buông bỏ tình cảm dành cho anh.

Sau khi Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần nói chuyện điện thoại xong, Cố Khải rời khỏi chỗ ngồi, đi vào nhà vệ sinh.

“Chị Đình, sao chị chỉ uống trà sữa mà không ăn bánh.”

Ôn Nhiên cát điện thoại, nhìn cốc của Thảm Ngọc Đình chỉ còn lại một ít trà sữa, không có ăn qua bánh ngọt, thản nhiên hỏi.

Ánh mắt của Thảm Ngọc Đình lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười: “Chị đang đợi em nha, Nhiên Nhiên, Tu Trần đối xử với em thật tốt, hai người thật sự khiến người ta ngưỡng mộ đó.”

Cô ấy thật sự rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Ôn Nhiên có thể chiếm được trái tìm của Mặc Tu Trần, một người đàn ông như Mặc Tu Trần, hoặc là cả đời không rung động, còn một khi anh đã rung động thì hết lòng hết mực.

Trước đây cô ấy cũng đã tưởng tượng qua, nếu Mặc Tu Trần rung động anh sẽ đối xử với người phụ nữ mình yêu như thế nào. Nhưng cô ấy không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ như thế này.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh nhìn Ôn Nhiên, đã làm trái tim cô ấy tan nát rồi.

Ôn Nhiên cười có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: “Nếu chị Đình bằng lòng, không biết có bao nhiêu người đàn ông mong được đối xử tốt với chị cả đời đó.”

Thảm Ngọc Đình ăn một thìa bánh, cảm khái nói: “Chị thật sự chưa yêu bao giờ, không biết cảm giác khi yêu là như thế nào.

Nhiên Nhiên, em và Tu Trần tình cảm tốt như vậy, em có từng nghĩ đến, muốn có con không?”

Ôn Nhiên nuốt xuống bánh trong miệng, sau đó cúi đầu uống một ngụm trà sữa: “Về chuyện này nên là tùy duyên thôi ạ.”

Thực ra trong lòng cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trong thời gian cô và Mặc Tu Trần ở bên nhau, cô chưa bao giờ dùng biện pháp tránh thai, số lần làm lại nhiều vô kể, mỗi đêm Mặc Tu Trần đều dùng hết tinh lực, nhưng cô lại không mang thai.

Trước đây khi đọc tiểu thuyết và xem TV, nhiều cô gái đều là một lần liền trúng giải, cô còn nghĩ mình sẽ sớm mang thai, lúc đó tâm ý của chính mình cô vẫn còn chưa chắc chắn, trong lòng còn có chút lo lắng.

Bây giờ, cô rất chắc chắn mình đã thích Mặc Tu Trần, cô nguyện ý sinh con cho anh.

Thảm Ngọc Đình nhìn Ôn Nhiên, hơi dừng lại, hỏi: “Không phải hai người đang dùng biện pháp tránh thai đấy chứ?”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Không có.”

Cùng Thẩm Ngọc Đình thảo luận về vấn đề này, Ôn Nhiên vẫn có chút không quen, nêu câu này là Bạch Tiểu Tiểu hỏi, cô nhất định sẽ không có cảm giác như vậy.

Thảm Ngọc Đình ngập ngừng vài giây, quan tâm nói: “Tu Trần mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, ba anh lại lấy Tiêu Văn Khanh, còn mang đến cho anh ấy một đứa em trai. Nhiên Nhiên, có thể em không biết, quan hệ giữa Tu Trần và Mặc Tử Hiên luôn không tốt, Tiêu Văn Khanh lại không phải là người phụ nữ tốt đẹp gì, bà ta lúc nào cũng nghĩ muốn để Mặc Tử Hiên thay thế Tu Trần.”

Ôn Nhiên mím nhẹ môi, không trả lời.

Lời nói của Thẩm Ngọc Đình vẫn tiếp tục: “Bây giờ, mặc dù Tu Trần đang quản lý tập đoàn, nhưng Tiêu Văn Khanh nhất định sẽ không buông tha. Bà ta ép Mặc Tử Hiên kết hôn với Chu Lâm là vì Chu Lâm đã mang thai đứa con của Mặc Tử Hiên.

Nếu đứa trẻ Chu Lâm sinh ra là con trai, đứa bé vừa sinh ra liền có thể nhận được 5% cổ phần của tập đoàn MS.”

“Cho nên Nhiên Nhiên à, em không được dùng biện pháp tránh thai. Nếu như em và Tu Trần có con, mọi âm mưu của Tiêu Văn Khanh sẽ bị phá vỡ.”

Cố Khải vừa từ nhà vệ sinh trở lại, tình cờ nghe thấy những câu cuối của Thảm Ngọc Đình, khuôn mặt tuần tú của anh trầm xuống, lông mày cau lại, người còn chưa đi đến trước bàn đã mở miệng hô: “Ngọc Đình!”

Thảm Ngọc Đình giật mình, ngơ ngác ngẳng đầu nhìn Có Khải.

Giọng của Cố Khải có vẻ bình tĩnh, nhưng cô ấy đã chơi thân với người anh họ này từ khi còn bé, cô ấy có thể nghe thấy sự không vui trong giọng điệu bình tĩnh của anh.

Ngay cả ánh mắt của anh nhìn cô ấy còn mang theo một tia sắc bén.

Mặc dù tia sắc bén đã biến mất khi Ôn Nhiên quay đầu lại, nhưng Thẩm Ngọc Đình vẫn nhận được, suy nghĩ của cô ấy xoay chuyển, cô ấy còn chưa mở miệng thì Cố Khải đã bước đến bàn, đôi mắt đen của anh nhìn Ôn Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Sắp trưa rồi, ăn xong bánh ngọt rồi hai em còn muốn ăn cơm trưa nữa không?”

Theo ý của anh, món bánh ngọt này đương nhiên không phải là bữa trưa.

Ôn Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu ạ, em ăn xong mấy cái bánh ngọt này đã no rồi.”

Cố Khải đã gọi quá nhiều, cô ăn xong những thứ này thực sự là không ăn cơm trưa được nữa.

Suy nghĩ của Thảm Ngọc Đình xoay chuyển vài lần, cảm thấy anh họ giận là vì vừa nãy cô ấy đã nói chuyện của Tiêu Văn Khanh với Ôn Nhiên, cô ấy cười, nói theo lời của Ôn Nhiên: “Đúng vậy, sau khi ăn xong mấy cái bánh ngọt này căn bản không thể ăn thêm những thứ khác, Nhiên Nhiên, lát nữa chúng ta tiếp tục…”

“Hôm nay đến đây thôi, lần sau có cơ hội sẽ đi tiếp, lát nữa anh đưa hai em về.”

Có Khải ngắt lời Thắm Ngọc Đình, giọng điệu không thể không nghe theo.

Thảm Ngọc Đình khó hiểu nhìn anh, anh dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói: “Mặt mày của Nhiên Nhiên nhìn không được tốt lắm, hai em đi mua sắm lâu như vậy rồi, chắc cũng đã mệt.

Nếu không có thứ gì cần phải mua ngay thì lần sau lại đi tiếp g “Á, đúng rồi, Nhiên Nhiên. Vừa rồi em và Tu Trần gọi điện thoại, hình như nói không còn đau nữa. Em cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?”

Cố Khải nói như vậy, Thắm Ngọc Đình mới nhớ ra, vừa rồi trong lòng của cô ấy không thoải mái cho nên không quá để ý đến Ôn Nhiên, bây giờ nhìn kỹ lại thì mặt mày của Ôn Nhiên có vẻ có chút mệt mỏi, khi cô cuời, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Ôn Nhiên cười nhẹ, ở trước mặt Cố Khải cô không thể nói là dì cả của cô đến được, có chút khó chịu, may mà cô không đau bụng dữ dội như đêm qua.

“Mua sắm hơn một giờ nên em cảm thấy hơi mệt thôi ạ, nếu chị Đình không có gì cần phải mua nữa thì chúng ta trở về đi.”

Thẩm Ngọc Đình nhìn chằm chằm Ôn Nhiên trong vài giây, như chợt hiểu ra, cô ấy lập tức đồng ý: “Được, vậy chúng ta ăn xong rồi về, chiều mai chị phải đến thành phố C, sau đó đi thành phố D, diễn thuyết ở hai thành phố này xong mới quay lại. Nhiên Nhiên, em thích cái gì, khi chị qua bên đó chị mua về cho em vài thứ.”

“Cảm ơn chị Đình, nhưng em không cần gì đâu ạ.”

Ôn Nhiên lịch sự từ chối.

Cố Khải ngồi sang một bên, nghe hai cô vừa ăn vừa nói chuyện, anh cũng ăn một chút, lâu lâu cũng chen vào một câu, cảm giác này rất dễ chịu.

Sau khi ăn xong, Cố Khải và Thẩm Ngọc Đình đưa Ôn Nhiên về nhà, nhìn cô vào biệt thự, Cố Khải ra hiệu cho Thẳm Ngọc Đình ngồi phía trước, Maserati quay lại trên đường, anh đưa mắt sang nhìn Thẫm Ngọc Đình ở bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: “Ngọc Đình, em là bác sĩ mà còn không nhận ra chu kỳ sinh lý của Nhiên Nhiên à?”

Thảm Ngọc Đình giật mình, nhìn khuôn mặt đẹp trai có chút nghiêm túc của Cố Khải, cô mím môi, không trả lời mà hỏi: “Anh họ, sao anh lại biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.