Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 211: Là Tu Trân không cho Ba giờ sáng



Đàm Mục và Ôn Nhiên cùng nhau lên chuyên bay đến thành phố €. Nhìn thấy Ôn Nhiên vẫn luôn nhíu mày, Đàm Mục mim mím môi, quan tâm nói: “Máy bay cũng sẽ không thể tới ngay được, cô ngủ một lát đi.”

Ôn Nhiên lắc đầu, nhìn đôi mày tuần tú của Đàm Mục, bình tĩnh hỏi: “Anh biết tình hình chỉ tiết không?”

Ánh mắt Đàm Mục xet qua, tránh đi đôi mắt trong veo như nước của cô: “Tôi cũng nghe Tu Trần nói thôi, chuyện chỉ tiết tôi cũng không rõ lắm.”

“Vậy tại sao anh không đi xem anh ấy?”

Ôn Nhiên có chút tức giận phồng má, anh ấy và Lạc Hạo Phong, còn có Cố Khải đều là anh em tốt của Mặc Tu Trần, anh bị thương, bọn họ lại không có một ai đi qua xem anh thế nào.

Đàm Mục cảm thấy có chút ủy khuất không biết nói thế nào, nhìn ánh mắt dò hỏi của Ôn Nhiên, sao anh ấy lại cảm thấy cô và Mặc Tu Trần thực sự giống nhau đến thé.

Mặc Tu Trần vì cô mà hành hạ anh em xung quanh mình, bây giờ, cô lại vì Mặc Tu Trần mà trách móc bọn họ, sao bọn họ lại đen đủi như thế này.

“Là Tu Trần không cho chúng tôi đi, nói là sợ cô biết.”

Đàm Mục nhàn nhạt giải thích, năm nay làm người tốt khó quá, anh ấy đã đi cùng cô đến tìm anh chàng Mặc Tu Trần kia, còn bị cô trách móc, lẽ ra mình phải kéo Lạc Hạo Phong ra khỏi ỗ chăn cùng mình mới đúng.

Ôn Nhiên giật mình, nhìn chằm chằm anh ấy vài giây, coi như là tin tưởng lời giải thích của anh ấy. Mặc Tu Trần thực sự có thể sẽ như thế thật, sợ cô biết được, cho nên anh không để bắt kỳ ai trong số họ đến thăm mình.

“Vậy thì anh hãy nói cho tôi nghe về tình hình ở đó đi, càng chỉ tiết càng tốt.”

Khóe miệng Đàm Mục giật giật, nghĩ đến Mặc Tu Trần còn không biết nửa đêm bọn họ vội vã chạy đến thành phố C. Nếu cô không ngủ, đến lúc đó, Tu Trần sẽ đau lòng, cuối cùng người đen đủi nhất vẫn là mình, anh ấy cố gắng thuyết phục cô: “Bây giờ cô ngủ một lát trước đi, đợi đến được thành phố C, trên đường đến bệnh viện tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Tôi không buồn ngủ, chẳng lẽ anh rất buồn ngủ sao?”

Ôn Nhiên nheo mắt liếc nhìn anh ấy, từ lúc cô biết được Mặc Tu Trần bị thương đang nằm viện, cơn buồn ngủ của cô đã biến mắt không còn tăm hơi, trong lòng cô lúc này đều là đang nghĩ đến người đó, cho dù có nhắm mắt cô cũng không ngủ được.

Đàm Mục muốn nói là mình buồn ngủ, nhưng nhìn thấy ánh mắt đó của Ôn Nhiên, lời đến bên miệng lại phải thay đổi: “Không buồn ngủ, nhưng mà, bây giờ cô như thế này trông không được ổn lắm. Tu Trần nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, nhất định cậu ấy sẽ tự trách.”

Bộ dạng của cô thật sự không ổn lắm, đôi mắt hơi sưng đỏ, tuy rằng không buồn ngủ nhưng giữa mày và ánh mắt đều mệt mỏi, bởi vì lo lắng cho Mặc Tu Trần, sắc mặt của cô kém hơn bình thường rất nhiều.

Ôn Nhiên cau mày, đưa tay sờ sờ mặt mình: “Tôi tệ như thế sao?”

Cô có thể không quan tâm đến hình tượng hiện tại của mình, nhưng lại không thể khiến Mặc Tu Trần tự trách mình bởi vì dáng vẻ này của cô được, Đàm Mục cũng không ngốc, đoán được sự băn khoăn của cô, rất nghiêm túc gật đầu: “Thực sự là rất tệ, hay là bây giờ cô nghỉ ngơi một chút đi, đến bệnh viện, cô mới có thể chăm sóc tốt cho Tu Trần được.”

Ôn Nhiên mím môi, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, vậy tôi nghỉ ngơi một lát.”

Nhìn thấy Đàm Mục thở phào nhẹ nhõm, cô cong môi lạnh lùng nói: “Tôi biết anh không muốn nói cho tôi biết tình hình chỉ tiết, khi đến bệnh viện tôi sẽ tự mình hỏi Mặc Tu Trần, không gây khó dễ cho anh nữa.”

Đàm Mục muốn biện hộ cho mình, nhưng vừa mở miệng, lại im lặng.

Ôn Nhiên thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là hơn hai tiếng đồng hồ này, cô không hề ngủ. Khi đến sân bay ở thành phố C, Đàm Mục đang chuẩn bị gọi cô, cô liền mở mắt ra.

Sau khi xuống máy bay, cả hai vội vã bắt taxi đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện mới 5 giờ 50, trời cuối thu, lúc này trời còn nhá nhem tối, đường phố bên ngoài bệnh viện mờ mịt, những người bán hàng rong bán đồ ăn sáng đã bắt đầu kinh doanh.

“Hay là chúng ta ăn sáng trước rồi mới vào bệnh viện đi, có lẽ Tu Trần còn đang ngủ, bây giờ chúng ta vào, ngược lại sẽ quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.”

Đàm Mục liếc nhìn cổng viện yên tĩnh, nói với Ôn Nhiên đang xuống xe ở bên cạnh.

“Ừ, chúng ta đi ăn chút gì đó trước, rồi mua một chút đồ ăn sáng cho anh ấy, anh không được phép gọi điện thoại mật báo.”

Dù sao cũng đã đến rồi, mấy phút này Ôn Nhiên cũng không vội, không đợi Đàm Mục, cô đi theo mùi thơm của bữa sáng đến cửa hàng bán đồ ăn sáng ở trước mặt.

Mặc Tu Trần là một người kén ăn, hiện tai anh đang bị thương, nên Ôn Nhiên đã mua cho anh một bữa sáng bổ dưỡng, tùy tiện gọi một cái gì đó cho mình ăn.

Ăn được một chút, cô đặt đũa xuống, Đàm Mục thấy cô không ăn nữa, anh ấy ngại không muốn để cô đợi lâu, bữa sáng còn chưa ăn xong liền lấy ví ra thanh toán.

Từ cửa hàng ăn sáng bước ra, trời đã sáng rồi.

Con đường xung quang bệnh viện đã có nhiều người đi lại hơn đường bình thường, người nhà bệnh nhân đều ăn ở bên đường này, sau đó mang cơm cho bệnh nhân.

Mắt thấy hai người đàn ông trung niên mập mạp vì tránh một chiếc xe điện mà đi đến gần Ôn Nhiên, Đàm Mục theo bản năng kéo cô đến trước mặt mình, Ôn Nhiên đang nhìn xuống bữa sáng trong tay, không chú ý liền bị anh ấy kéo ngã vào vòng tay của anh ấy một cách chênh vênh, phát ra một tiếng kêu nhỏ.

“Cô không sao chứ!”

Đàm Mục không ngờ chỉ với một cái kéo nhẹ của mình, Ôn Nhiên suýt nữa ngã xuống, trên mặt anh ấy hiện lên một tia xin lỗi, anh ấy không dám buông bàn tay đang nắm cổ tay cô ra.

“Tôi không sao.”

Ôn Nhiên đứng vững, rút cổ tay đang bị anh ấy siết chặt ra.

Bọn họ đi sớm, bệnh viện vẫn còn khá yên tĩnh, hơn nữa Mặc Tu Trần ở khu VIP, càng không có ồn ào như một khu bình thường.

Từ thang máy đi ra, Đàm Mục chỉ vào phòng bệnh phía trước, nói một số phòng với Ôn Nhiên, đi trước dẫn đường, một tay Ôn Nhiên cầm bữa sáng, một tay vén tóc rơi trên má ra sau tai, cố gắng làm cho cảm xúc của mình ổn định lại, hy vọng bộ dáng của mình đừng quá khó coi.

“Sao thế?”

Ôn Nhiên đã điều chỉnh cảm xúc của mình xong, vừa ngắng đầu đã thấy Đàm Mục đứng ngoài phòng bệnh như cái cọc, nhìn vào bên trong qua tắm kính trên cửa phòng, nhưng không hề giơ tay mở cửa.

Đàm Mục nghe vậy quay đầu lại, muốn giải thích cho cô tình huống bên trong, nhưng Ôn Nhiên lại nghe thấy một giọng nói từ trong phòng bệnh truyền đến, vẫn là một giọng nói quen thuộc: “Tu Trần, đây là món trứng hấp ngũ sắc em tự làm, còn có món canh này, cũng là em nấu, nếu anh không muốn ăn gì thì uống chút canh đi.”

Ôn Nhiên khẽ mím môi, thân hình mảnh mai lẳng lặng đứng ở bên ngoài.

“Ngọc Đình, cảm ơn lòng tốt của em, nhưng anh không có khẩu vị, em mang những món ăn này về đi.”

Giọng nói của Mặc Tu Trần có ba phần yếu ớt, hai phần lười biếng, không biết là anh không có hứng thú với đồ ăn của Thảm Ngọc Đình, hay là thật sự không muốn ăn gì.

“Như vậy làm sao được, Tu Trần, anh bị thương chảy máu nhiều như vậy, không ăn thì làm sao có thể hồi phục được. Anh cũng đừng nhúc nhích lung tung, nếu như anh thật sự không muốn ăn, vậy em đút canh cho anh uống.”

Mặc Tu Trần vừa cử động, Thẫm Ngọc Đình liền vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, trong khi nói chuyện, tay còn lại của cô ấy đã cầm lấy bát canh.

“Không cần đâu, anh bị thương ở bụng cứ không phải ở tay.”

Mặc Tu Trần nhíu mày, giọng nói trầm thấp mang theo một tia lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.