Ôn Nhiên liếc nhìn anh, không từ chối cũng không đồng ý, sau vài giây, cô mới ngồi xuống mép giường, mở hộp bữa sáng ra, xúc một thìa cháo gan thịt heo, cho lên miệng thổi thỏi, xác định không nóng mới đưa đến miệng của anh.
Nhìn thấy miếng cháo được cô đưa đến miệng mình, ánh mắt của Mặc Tu Trần chọt loé lên một tia sắc thái, khuôn mặt tuần tú vốn hơi tái nhợt vì mắt máu lập tức vui sướng mà sáng lên, vui vẻ nói: “Nhiên Nhiên, cảm ơn em.” Sau đó anh há miệng ăn một thìa cháo.
Mặc Tu Trần lập tức gật đầu, nuốt cháo trong miệng, lại nói thêm: “Ăn ngon.”
“Ăn xong cháo này, lát nữa cũng uống canh.”
Ôn Nhiên tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, quay đầu nhìn canh trên bàn đầu giường, từ mùi thơm và nồng độ có thể biết được, canh này hẳn là đã được nấu máy tiếng, bây giờ mới hơn sáu giờ, có thể tưởng tượng được Thầm Ngọc Đình đã bắt đầu nấu canh cho anh từ tối qua.
Thấy cô ngơ ngác nhìn canh, Mặc Tu Trần thu lại nụ cười, giải thích: “Tối hôm qua anh bị thương, đúng lúc Thằm Ngọc Đình cũng có mặt, anh không có bảo cô ấy nấu canh đưa cơm cho anh, càng không biết mới sáng sớm cô ấy đã mang mấy thứ này tới.”
“Vì canh này đã được nấu rồi, anh cứ uống nó đi, đừng lãng phí.
Ôn Nhiên cau mày, cũng không hỏi tại sao Thấm Ngọc Đình lại có mặt ở đó, giọng nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng.
“Anh không uống, anh ăn bữa sáng em mua.”
Khi Mặc Tu Trần ấu trĩ, thật sự giống như một đứa trẻ.
Ôn Nhiên nhẹ nhàng thở dài, thấy anh nhìn chằm chằm vào bát cháo trên tay mình, cô lại xúc một thìa khác, đưa lên miệng thổi một chút rồi mới đút anh ăn.
Mặc Tu Trần im lặng ăn, nhất thời, hai người không nói tiếng nào, đút từng thìa, ăn từng miếng, không khí thật ấm áp và yên bình.
Tại khu vực nghỉ ngơi ở cuối hành lang, Đàm Mục nhìn Thẩm Ngọc Đình đang ngần ngơ, khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Rạng sáng hai giờ Ôn Nhiên biết được Tu Trần bị thương, cô ấy đã gọi cho anh, uy hiếp anh nói, nếu anh không đưa cô ấy đến, cô ấy sẽ tự mình đi vào lúc nửa đêm.”
Thảm Ngọc Đình đang chìm trong những suy nghĩ của mình, nghe được lời nói của Đàm Mục, cô ấy sững sờ ngẳng đầu, trong hành lang vào sáng sớm, ánh đèn có chút mờ mịt, không nhìn rõ được vẻ mặt của Đàm Mục, nhất thời, cô ấy không hiểu anh ấy muốn nói gì, chỉ sững sờ nhìn anh ấy.
Đàm Mục chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống.
Thẩm Ngọc Đình mím môi chậm rãi ngồi xuống, Đàm Mục ngồi xuống ghế đối diện, cô ấy hướng về phía cửa sổ, ánh sáng chiếu vào mặt, anh ấy có thể thấy rõ vẻ hoảng hốt và giật mình ở trên mặt cô ấy.
“Tu Trần và Ôn Nhiên là lưỡng tình tương duyệt, yêu thương quan tâm lẫn nhau.”
Nếu lời nói vừa nãy của Đàm Mục quá uyễn chuyển, Thẳm Ngọc Đình đang lơ đễnh nghe không hiểu.
Đây là một lời nhắc nhở rất rõ ràng, Thẩm Ngọc Đình hiểu, bởi vì hiểu nên sắc mặt của cô ấy tái nhọt, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, cúi đầu khế cắn môi.
“Ở trên máy bay, Ôn Nhiên vẫn luôn hỏi anh về tình huống cụ thể mà Tu Trần bị thương, anh không dám nói cho cô ấy.”
Đàm Mục dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có lẽ Tu Trần cũng sẽ không nói cho cô ấy biết lý do thực sự, không muốn cô ấy nghĩ lung tung.”
Thảm Ngọc Đình đột nhiên ngắng đầu, sắc mặt tái nhợt càng ngày càng sâu.
Đôi mắt ngắn nước của cô ấy nhìn chăm chú vào nét mặt nghiêm nghị của Đàm Mục, cứng rắn giải thích: “Em không có ý gì khác, Tu Trần bị thương, có một nửa nguyên nhân là do em, em chỉ muốn chăm sóc anh ấy mấy ngày mà thôi.”
Vừa rồi, khi Ôn Nhiên hỏi cô ấy, cô ấy không nói cho Ôn Nhiên biết một nửa nguyên nhân khiến Mặc Tu Trần bị thương là do cô ấy.
Cô ấy chỉ nói, mình tình cờ biết được Mặc Tu Trần bị thương, đó cũng là một sự che giấu có ý tốt, không muốn cô suy nghĩ lung tung.
“Anh đừng lo lắng, em sẽ không nói với Nhiên Nhiên đâu.”
Thảm Ngọc Đình mím chặt môi hứa hẹn, Ôn Nhiên không phải là ai khác mà chính là em gái họ của cô ấy, anh họ của cô ấy đã tìm cô nhiều năm như vậy, dì của cô ấy vì nhớ cô mà đau lòng qua đời.
Cô ấy có thể giành giật đàn ông với bắt kỳ người phụ nữ nào, nhưng cô ấy không thể giành giật với Ôn Nhiên!
“Đó là chuyện của cô ấy và Tu Trần, chúng ta không cần xen vào.”
Giọng điệu của Đàm Mục vẫn luôn nhàn nhạt, phảng phát chút lạnh lẽo của cuối thu, ở trên máy bay anh ấy không muốn nói cho Ôn Nhiên biết chỉ tiết là vì anh ấy không biết mình nên nói thật hay là nói dối.
“Tại sao hai giờ sáng Nhiên Nhiên lại biết được Tu Trần bị thương?”
Thảm Ngọc Đình nghỉ ngờ nhìn Đàm Mục, tối hôm qua, cô ấy hỏi Mặc Tu Trần có muốn nói cho Ôn Nhiên biết hay không.
Mặc Tu Trần không chỉ không cho phép cô ấy thông báo cho Ôn Nhiên, thậm chí còn không cho phép đám người Đàm Mục và Lạc Hạo Phong đến, nếu đã như vậy, hẳn là không có ai nói cho Ôn Nhiên biết mới phải.
Đàm Mục lắc đầu, giơ tay xoa tóc mai, anh ấy bị cuộc gọi của Ôn Nhiên đánh thức vào lúc hai giờ sáng, đến bây giờ vẫn chưa chợp mắt, rất buồn ngủ: “Anh không biết, khi anh nghe điện thoại, cô ấy liền hỏi Tu Trần đang ở bệnh viện nào, bảo anh đi cùng cô ấy.”
xk& Trong phòng bệnh, Ôn Nhiên đút cho anh ăn xong một bát cháo, đặt bát cháo xuống, lại bưng bát canh ở trên bàn lên.
“Nhiên Nhiên, anh thật sự không uống.”
Mặc Tu Trần đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô, dùng ánh mắt sâu thẳm và kiên định nhìn cô, Ôn Nhiên nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.
“Anh đã ăn no rồi.”
Mặc Tu Trần mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Em không muốn xem vết thương của anh ở đâu sao?”
Những lời này có hiệu quả rất tốt, Ôn Nhiên bị lời nói của anh thu hút, ánh mắt khẽ đổi, ánh mắt quét qua trên người anh.
Mặc Tu Trần buông tay cô ra, kéo chăn ra, rồi xốc áo bệnh viện trên người lên, thứ đập vào mắt Ôn Nhiên chính là băng gạc màu trắng chói mắt.
Miếng băng gạc quấn quanh eo anh, anh chỉ vào miếng gạc ở bụng trái nói: “Ở đây!”
Ôn Nhiên nhìn chăm chăm vào lớp băng gạc chói mắt, trong lòng không kiềm chế được hiện lên từng tầng lớp đau lòng, cô nghiêng người về phía trước, chậm rãi duỗi tay ra, rất nhẹ nhàng chạm vào vị trí ngón tay của anh, lại ngẳng đầu nhìn anh: “Rất đau sao?”
Mặc Tu Trần lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ám áp: “Vốn dĩ rất đau, nhưng khi nhìn thấy em liền không đau như vậy nữa.”
“Nếu không phải em hỏi, có phải anh định giấu em mãi không?”
Những ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên vuốt ve miệng vét thương của anh qua lớp băng gạc, cảm giác xót xa không thể tả nỗi.
Mặc Tu Trần vươn tay nắm lấy tay cô, ôm vào lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của anh, dịu dàng nói: “Anh nghĩ để qua hai ngày sẽ tốt hơn một chút, về rồi nói cho em biết sau. Vết thương này ba năm ngày cũng không lành lại ngay được, làm gì mà giấu em mãi được chứ, cho dù có lành lại cũng không tránh khỏi sẽ để lại sẹo.”
Mũi Ôn Nhiên có chút chua xót, cô tránh đi tầm mắt của anh, nhìn xuống vết thương của anh một lúc, sau đó lại ngẳng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không? Tại sao anh không tránh nó, lại để cho người ta đâm?”
Miệng vết thương của Mặc Tu Trần thật sự đau, vì có sự quan tâm và đau lòng của cô mà đã giảm đi nhiều rồi, anh dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng mà không phải bây giờ.”