Khóe miệng Cố Khải giật giật, anh chàng Mặc Tu Trần này, lúc nào cũng khiến người ta khó chịu.
“Xem ra cậu có Nhiên Nhiên ở cùng là đủ rồi, tôi không ở đây làm phiền nữa, lát nữa sẽ đưa Ngọc Đình đến thành phố B, chờ cậu mấy ngày nữa quay về thành phó G, tôi sẽ mời cậu uống rượu.”
Nói xong, anh ấy quay đầu lại xui Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, vét thương của Tu Trần không nghiêm trọng như vậy đâu, em đừng lo lắng, đừng chiều hư cậu ấy. Để cậu ấy tự mình làm những việc mình nên làm, hay là em đến thành phố B với anh đi, sau đó lại đi về cùng anh.”
Ôn Nhiên chỉ cười không nói gì.
Mặc Tu Trần trừng mắt nhìn anh ấy, thúc giục: “Cậu không có việc gì thì mau đi đi, Nhiên Nhiên là đến chăm sóc tôi, đương nhiên sẽ không rời đi cùng cậu. Nhiên Nhiên, em tiễn cậu ấy đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt anh.”
Cố Khải cau mày, bất mãn mắng anh một câu “Đồ không có lương tâm!” liền bước ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Nhiên mỉm cười, đi theo Cố Khải ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Có, bây giờ anh phải đi rồi à2”
Cố Khải gật đầu, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười ấm áp: “Bây giờ anh đi ngay, ở lại cũng không giúp ích được gì.
Mặc dù người phụ nữ làm Tu Trần bị thương đã bị tạm giữ, nhưng sự việc vẫn chưa được giải quyết. Mấy ngày nay em đặc biệt phải cần thận, không có việc gì thì đừng chạy lung tung một mình.”
Cô ở lại đây, thật ra Cố Khải rất lo lắng, cho nên anh ấy mới giả vờ cười đùa, hỏi cô có muốn đến thành phố B với anh ấy không.
Làm sao mà Ôn Nhiên sẽ đi cùng anh ấy chứ, cô đến đây là để chăm sóc Mặc Tu Trần, nhưng rõ ràng là đã biết kết quả, Có Khải vẫn không nhịn được mà hỏi cô.
“Anh Cố, cảm ơn sự quan tâm của anh, em sẽ cẩn thận. Bên chị Đình, anh giải thích với chị ấy một chút, tính tình của Tu Trần không tốt, có thể có chút không lịch sự với chị ấy, bảo chị ấy đừng để bụng.”
Ôn Nhiên và Thảm Ngọc Đình không có nhiều lần gặp gỡ, hai người chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau đi dạo phố một lần. Cô đối với Thảm Ngọc Đình coi như là không chán ghét, cũng không phải là rất thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đối xử lịch sự với cô ấy như vậy, một là vì cô không phản cảm, hai là vì mối quan hệ của Cố Khải.
Người thông minh như Cố Khải, đương nhiên là anh ấy hiểu.
Anh ấy mỉm cười gật đầu: “Được, anh sẽ khuyên em ấy, nhưng em không cần lo lắng đâu, từ nhỏ đến lớn em ấy đã quen với vẻ lạnh lùng vô tình của Tu Trần rồi, Tu Trần đối xử như vậy với em ấy, anh cảm thấy rất ồn.”
Tốt hơn là cho cô ấy hy vọng rồi lại để cô ấy thất vọng. Mặc dù Thẩm Ngọc Đình là em họ của mình, nhưng Cố Khải đồng ý với sự quyết đoán của người anh em này của mình.
“Nhiên Nhiên!”
Cố Khải và Ôn Nhiên nói chưa được vài câu, phòng bệnh ở phía sau, liền truyền đến giọng nói của Mặc Tu Trần. Cố Khải không nói nhiều với cô nữa, bảo cô mau quay lại phòng bệnh chăm sóc Mặc Tu Trần, anh ấy xoay người, sải bước rời đi.
Nhìn Cố Khải đi vào thang máy, Ôn Nhiên xoay người đi vào phòng bệnh, trên giường bệnh, Mặc Tu Trần đã đặt tờ báo xuống, nhìn cô chăm chú.
“Sao vậy anh?”
Ôn Nhiên cau mày, đi đến bên giường bệnh, thấy anh nhìn mình như thế này cô cảm thấy khó hiểu.
Mặc Tu Trần cười nhẹ, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Mấy ngày rồi anh không gặp em, để anh nhìn kỹ xem em ở nhà có ăn cơm tử tế hay không, hình như lại gầy đi rồi.”
Ôn Nhiên quở trách liếc nhìn anh: “Thôi đi, em gầy chỗ nào chứ, rõ ràng là béo lên đó có được không hả.”
“Thật sao, vậy thì để anh kiểm tra.”
Mặc Tu Trần cười xấu xa, vừa nói vừa vươn bàn tay to đến trước ngực cô.
“Mặc Tu Trần, anh xuất thân từ lưu manh à?”
Ôn Nhiên trầm giọng, tránh né đòn đánh lén của anh, đứng dậy lui về phía sau một bước.
“Nhiên Nhiên, anh là bệnh nhân, em cách xa như vậy, anh làm sao có thể kiểm tra xem em có béo hay không.”
Nhìn thấy cô dễ xấu hỗ như vậy, anh vừa chạm vào thứ mềm mại đó cô liền đỏ mặt. Mặc Tu Trần không nhịn được cười ra tiếng, nhưng anh vừa cười lại đụng đến vết thương ở bụng, anh lại nhíu mày.
Ôn Nhiên sửng sốt, bước nhanh về phía trước, lo lắng nói: “Anh đừng nhúc nhích lung tung, có phải là ảnh hưởng tới vết thương không?”
Mặc Tu Trần nhân cơ hội này bắt lấy cô, nhịn đau lắc đầu: “Không sao, đau một lúc là không sao nữa rồi, không phải anh nhúc nhích lung tung, mà là vừa nãy anh cười làm ảnh hưởng đến vết thương. Nhiên Nhiên, anh là bệnh nhân, nếu em đi như thế anh không thể đuổi theo em được.”
Thấy anh cau mày, trong lòng Ôn Nhiên nhói đau, quên mắt chuyện vừa nãy anh chơi lưu manh, nhẹ nhàng hứa: “Em không đi, em ở đây trông chừng anh.”
_ Nếu như Ôn Nhiên không từ thành phố G đến đây chăm sóc Mặc Tu Trần, anh nhất định sẽ không nằm viện nhiều ngày như vậy, nhưng bây giờ có người đẹp ở bên cạnh, lại dịu dàng quan tâm chăm sóc, tỉ mỉ chu đáo, nên Mặc Tu Trần không nỡ xuất viện, anh nằm viện một tuần. Anh đem hết mọi việc ở thành phố G giao cho Lạc Hạo Phong, ném việc điều tra và mọi rắc rối ở thành phố C cho Đàm Mục.
Anh giả làm bệnh nhân, ngày ngày ôm người đẹp trong lòng, được hai ngày sau lại giở trò lưu manh với Ôn Nhiên, nếu không phải Ôn Nhiên thề sống chết’ kháng cự, anh nhất định sẽ ở ngay trong phòng bệnh này muốn cô.
Một tuần sau, Mặc Tu Trần xuất viện, Đàm Mục cũng xử lý xong mọi chuyện ở đây.
Lạc Hạo Phong gọi điện giục anh về, nhưng anh lại nói chưa chắc ngày trở về, cứ để anh ấy tự xử lý việc của tập đoàn, kết quả là phong lưu phóng khoáng Lạc Hạo Phong không tồn tại, mỗi ngày anh ấy đều mệt như một con chó!
Vào ngày anh và cô trở lại thành phố G, trời đổ mưa.
Thời tiết rất lạnh, Tiểu Lưu đang cầm hai cái áo đợi ở bên ngoài chỗ kiểm tra an ninh, một cái là của Mặc Tu Trần, một cái là của Ôn Nhiên, trước khi cậu ta đi ra ngoài, mẹ cậu ta là thím Trương mang đến bảo cậu ta mang theo, nói lúc Ôn Nhiên đi đến thành phố C mặc rất ít.
“Tiểu Lưu thật sự là càng ngày càng ân cần, biết chăm sóc người khác rồi.”
Đàm Mục nhìn Mặc Tu Trần đưa áo cho Ôn Nhiên trước rồi mới tự mình mặc, lại không có phần của anh ấy, trong giọng nói không khỏi có chút chua xót.
Tiểu Lưu thật thà cười: “Tôi không biết anh cũng mặc ít, hay là tôi cởi áo khoác của tôi cho anh nhé.”
Đàm Mục lập tức lắc đầu: “Tôi không dám mặc của cậu đâu, trên người của cậu có mùi của phụ nữ, có phải là mấy ngày nay đều ở nhà của Trình Giai?”
Anh ấy không nói đùa với Tiểu Lưu, anh ấy thực sự đã ngửi thấy mùi nước hoa mà Trình Giai thường xịt ở trên người của Tiêu Lưu. Anh ấy và Mặc Tu Trần nhạy cảm như nhau, mùi mà anh ấy đã từng ngửi qua anh ấy sẽ không bao giờ quên.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần trầm xuống, nắm tay Ôn Nhiên đi về phía cửa, nhàn nhạt hỏi: “Máy ngày nay Trình Giai tìm cậu?”
Tiểu Lưu không dám giấu giếm, thành thật trả lời: “Trước khi tôi đến đây, Trình Giai có gọi điện cho tôi, nói cô ta biết một số chuyện, nhưng không dám gọi cho anh, bảo tôi chuyển lời lại cho anh.”
“Đúng thế, Trình Giai đã nói gì với cậu? Không phải là muốn dùng sắc đẹp để tóm cậu, sau đó lợi dụng câu đến đối phó Tu Trần đấy chứ?” Đàm Mục thật sự rất ghét Trình Giai.
Tiêu Lưu nhíu mày, cậu ta cảm thấy Đàm Mục cố ý nói khó nghe như vậy là vì mình không mang áo cho anh ấy: “Cô ta nói, lúc trước đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Chu Lâm và Chu Minh Phú, biết được Chu Minh Phú là hung thủ giết chết ba mẹ của mợ chủ.”
Nghe vậy, bước chân của Ôn Nhiên dừng lại, Mặc Tu Trần và Đàm Mục cũng hơi giật mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tiểu Lưu.