Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 220: Là anh em, tôi đương nhiên phải quan tâm nhiều



Vốn dĩ Mặc Tu Trần còn muốn lười biếng một buổi chiều nữa, để Đàm Mục quay về công ty làm việc.

Không nghĩ tới, chân trước Đàm Mục vừa rời đi, chân sau Lạc Hạo Phong đã tìm đến nhà anh.

Anh ấy ngồi trên ghế sofa như một ông lớn, vắt chéo chân, vẻ mặt không hài lòng nhìn Mặc Tu Trần là một ‘bệnh nhân’ có khí sắc còn tốt hơn một người khỏe mạnh như anh ấy, oán giận nói: “Chiều nay tôi muốn nghỉ ngơi, các tài liệu cần xử lý tôi đều để ở trong văn phòng của cậu rồi, buổi tối có một bữa tiệc, là quan chức chính phủ… “

Ở đối diện ghế sofa của anh ấy, Mặc Tu Trần nhíu mày, anh nắm lấy bàn tay mềm mại có khớp xương rõ ràng của Ôn Nhiên, không biết là đang nghe Lạc Hạo Phong bàn giao công việc hay là đang nghịch ngón tay của Ôn Nhiên nữa.

Ánh sáng phản chiếu từ hai chiếc nhẫn chồng lên nhau ở giữa hai ngón tay rọi thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, càng làm tăng thêm ba phần trong suốt của đôi mắt đen vốn có của mình. Đường nét trên khuôn mặt anh tuy không được ôn hoà cho lắm nhưng lại khiến người ta cảm thấy đẹp trai cao quý tao nhã.

Ôn Nhiên không nhìn Lạc Hạo Phong, ánh mắt dừng ở trên tay của hai người, dường như coi Lạc Hạo Phong là người vô hình, trong không gian này chỉ có cô và Mặc Tu Trần.

“Đây là hành trình mấy ngày nay, tôi đã nói xong rồi, có cái gì cậu không biết thì đi gặp thư ký!”

Lạc Hạo Phong không vui liếc nhìn hai người làm lơ mình, anh ấy đứng dậy liền rời đi.

Mặc Tu Trần cũng không ngăn cản anh ấy, chỉ là anh ấy vừa bước tới cửa, Mặc Tu Trần mới chậm rãi nói: “Mấy ngày trước bác gái gọi điện cho tôi, phàn nàn cậu bận cả ngày, ngay cả thời gian đi xem mắt cũng không có, lát nữa tôi sẽ nói với bà ấy, mấy ngày này cậu nghỉ ngơi, có thể sắp xếp nhiều cuộc xem mắt chút.”

Khóe miệng của Ôn Nhiên khẽ co giật, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Ở cửa, bàn tay đang giơ lên của Lạc Hạo Phong cứng đờ trên không trung, quay người lại, cách đó vài mét, tức giận nhìn Mặc Tu Trần: “Tu Trần, cậu đừng chơi người ta như thế này chứ? Cả tuần nay tôi mệt như con chó, ngay cả thời gian ăn ngủ nghỉ cũng không có, bây giò cậu về rồi, tại sao còn muốn bóc lột tôi!”

Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày, không quan tâm: “Tôi đâu có bóc lột cậu đâu, tôi chỉ cảm thấy các cậu đều ghen tị với tôi và Nhiên Nhiên. Là anh em, tôi đương nhiên phải quan tâm nhiều đến chuyện hôn nhân của cậu, tránh cho cậu đỡ phải lẻ loi hiu quạnh. Dù sao thì cậu nghỉ ngơi cũng không có việc gì làm, chỉ bằng xem mắt vài lần, bác gái đã chuẩn bị cho cậu vô số cô gái xinh đẹp dịu dàng hiền hậu, không phải cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác được người đẹp yêu mến mình lắm sao?”

Lạc Hạo Phong cạn lời trợn tròn mắt, nhìn nụ cười đáng ghét của Mặc Tu Trần, anh ấy mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Để cậu nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, ba ngày sau cho tôi nghỉ ngơi!”

Nói xong, anh ấy còn không hài lòng lẫm bẩm điều gì đó, rồi mới mở cửa nghênh ngang rời đi.

Ôn Nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lạc Hạo Phong biến mắt ở cửa, cô mới quay đầu lại nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Mặc Tu Trần và sự đắc ý giữa hai lông mày của anh: “Tu Trần, như này ổn không đó?”

Mặc Tu Trần thoải mái cười to, kéo Ôn Nhiên đứng dậy, bước ra khỏi ghế sô pha, đi về phía cầu thang: “Không có chuyện gì đâu, biết nhiều khổ nhiều, không dễ gì Hạo Phong mới rơi vào tay anh, nếu anh không nghỉ ngơi thêm vài ngày thì thật có lỗi với bản thân mình quá.”

“Nhiên Nhiên, mấy ngày nay em cũng đừng đi làm, ở nhà cùng anh đi.”

Mặc Tu Trần tự mình lười biếng, còn muốn kéo Ôn Nhiên lười cùng mình.

Ôn Nhiên quở trách liếc anh một cái, buồn cười nói: “Em không phải là anh, người tùy tiện bóc lột người bên cạnh mình. Sức khỏe của anh em còn chưa hồi phục, em không thể để anh ấy một mình vất vả được.”

“Vậy thì mấy ngày nay anh làm tài xế cho em, mỗi ngày đều đưa em đi làm, đón em tan sở.”

Bước vào phòng ngủ chính, Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên vào lòng, dùng cánh tay cường tráng bao quanh cô, nhìn cô thật sâu.

Hơi thở đột ngột khiến trái tim của Ôn Nhiên loạn nhịp, ánh mắt lóe lên, cô khéo léo từ chối: “Anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, em mới không cần anh làm tài xế cho em đâu.”

“Nhưng mà, anh không yên tâm cho em đi làm một mình.”

Lời nói của Mặc Tu Trần còn chưa dứt, đôi môi mỏng gợi cảm của anh đã hôn lên đôi môi mềm mại của Ôn Nhiên...

Ôn Nhiên "ưm" một tiếng, cuối cùng cô không thể tránh khỏi sự cám dỗ dịu dàng của anh, không thể không đáp lại sự nhiệt tình của anh. Hơi thở ám muội tràn ngập trong không khí, nụ hôn của Mặc Tu Thần càng ngày càng trở nên mãnh liệt, càng ngày càng cuồng nhiệt hơn. Khi cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn đã mấy ngày không ngủ, quần áo của Ôn Nhiên đã bị vén lên cao, cơ thể bị dục vọng đốt cháu đến mức không thể chịu nổi. Cùng với kỹ thuật cao siêu của Mặc Tu Thần, ngoại trừ sự thừa nhận cô không có sức để chống lại.

"Nhiên Nhiên, nó rất nhớ em!”

Nụ hôn nóng bỏng, giống như bàn Là phủ lên từng tấc da thịt của cô, đầu của cô hoàn toàn trống rỗng, trong ý thức mờ mịt chỉ còn lại cảm giác sung sướng và vui thích đến thấu xương mà Mặc Tu Thần mang đến cho cô...

Hơn một giờ sau, căn phòng tràn đầy cảnh đẹp mới kết thúc.

Ôn Nhiên o Lăng vết thương của Mặc Tu Trần bởi vì sự vận động kịch liệt vừa rồi mà bị rách ra, ý thức trở lại, việc đầu tiên là kiểm tra vết thương của anh.

Mặc Tu Trân năm tay cô đặt lên vết sẹo trên bụng anh, mối mỏng áp lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm rơi vào tai: "Em đừng Lo Lắng, vết thương đã dành rồi, đừng nói là tâm một lần, cho dù Làm thêm máy lần nữa cũng sẽ không sao đâu.”

Ôn Nhiên bị hơi thở như thiêu đốt của anh làm cho trái tim đập loạn, giơ tay muốn đẩy mặt anh ra: "Nếu đã không sao thì anh đứng dậy đi.”

"Anh muốn ôm em ngủ như thế này một lúc.”

Mặc Tu Trần cười nhẹ, đem cô ấn vào trong lồng ngực, cánh tay dài ôm eo cô, vươn tay về phía trước làm loạn. Những ngày ở thành phố C, mặc dù ngày nào anh cũng ôm Ôn Nhiên ngủ, nhưng lại không phải ôm cô như vậy, càng không thể muốn làm gì thì làm.

Trước kia, anh hơn 20 năm giữ mình trong sạch, bây giò anh mới hiểu cảm giác cắm dục tồi tệ đến mức nào, vừa rồi anh thưởng thức vẻ đẹp của cô, cả người sung sướng như bay lên trời.

Chẳng trách người xưa hay nói, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!

Ôn Nhiên bị anh trêu chọc, thân thể lại mệt mỏi, mặt đỏ bừng giãy dụa: “Anh muốn ngủ thì ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có mà lộn xôn.”

“Anh muốn ngủ, nhưng nó không muốn ngủ thì anh phải làm sao bây giò?”

Người phụ nữ xinh đẹp năm trong vòng tay, làm gì có chuyện Mặc Tu Trần có thể ngủ, anh hít thở hương thơm quyền rũ trên người cô, vuốt ve sự mềm mại đó, sau đó lại nổi lên ý nghĩ muốn cô.

“..

Ôn Nhiên bị anh chọc ghẹo cho nếp nhăn có chút ngắn đi, trong chốc lát không hiểu anh có ý gì, cái gì mà anh muốn ngủ, nó không muốn ngủ, cô ngây người nhìn anh, mở to hai mắt mọng nước.

Mặc Tu Trần bị cái nhìn của cô làm cho ngứa ngáy, trên môi nở một nụ cười xấu xa, anh vươn tay nắm lấy tay cô kéo đến chỗ nào đó, tà mị hỏi: “Nhiên Nhiên, bây giờ em đã hiểu chưa?”

“A, anh thả em ral”

Ôn Nhiên kêu lên như bị điện giật, người gì thế này, mới vừa làm xong, bây giờ lại chơi trò lưu manh.

“Nhiên Nhiên, em hét lớn như vậy, ở dưới lầu sẽ nghe thấy đấy.”

Mặc Tu Trần haha cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ ở trong vòng tay mình, tâm trạng của anh tốt vô cùng, cười xong hôn nhẹ lên trán cô rồi mới ôm cô vào lòng: “Anh trêu đùa em thôi, anh chỉ muốn em ngoan ngoãn ngủ cùng anh, anh sẽ không làm gì em nữa.”

Ôn Nhiên nhíu mày, nhìn thấy Mặc Tu Trần nhắm mắt lại, cô khẽ thở dài, lựa chọn thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng anh thả lỏng một chút, anh ôm chặt như vậy em không ngủ được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.