Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 227: Em không đi là đúng ý



Ôn Nhiên quay trở lại phòng làm việc, anh trai Ôn Cẩm của cô đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy quay đầu nhìn lại thì thấy là cô, trong mắt mặc ngọc chọt hiện lên một nụ cười dịu dàng.

“Nhiên Nhiên, em đã trở lại rồi!”

Ôn Nhiên cười đi tới ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Ôn Cảm, nhẹ giọng hỏi: “Anh, không phải em đã bảo anh nằm viện nghỉ ngơi à, sao anh lại đến nhà máy?”

Ánh mắt của Ôn Cẩm dịu dàng dừng lại trên mặt cô, cười nói: “Anh ở bệnh viện cũng không có việc gì, nhàm chán quán nên nghĩ tới việc đến gặp em. Em đến thành phố C nhiều ngày như vậy, anh sợ em chỉ chăm sóc cho Mặc Tu Trần mà làm cho bản thân mình gầy và kiệt sức đi.”

Ôn Nhiên quở trách liếc nhìn anh ấy: “Em có phải là trẻ con đâu, chẳng lẽ em còn không biết chăm sóc bản thân sao?”

Ôn Cẩm cười không cho là như vậy, trong mắt anh ấy, cô luôn là người em gái ngây thơ cần anh ấy bảo vệ, đã được một thời gian dài như vậy rồi, anh ấy vẫn không thể tin được cô không cần người anh trai này nữa.

“Đúng rồi, vừa nãy em nói mình nhìn thấy một cặp anh em dễ thương, nói cho anh trai nghe xem nào, trong giờ làm việc mà em lén lút chạy ra ngoài, gặp bạn bè nào thế?”

Trong lòng Ôn Cẩm thoáng hiện lên một tia do dự, vừa rồi ở trong điện thoại anh ấy không nhìn thấy biểu hiện của Ôn Nhiên, cũng không biết lời cô nói chỉ là ngây thơ nói ra hay là bản thân cô nghỉ ngờ chuyện gì đó, đang thử anh ấy.

Lông mày Ôn Nhiên nhuộm ý cười, trong mắt lóe lên: “Em mời bạn uống cà phê, đúng lúc nhìn thấy ở quảng trường có một cặp anh em đáng yêu đang chơi vui vẻ. Trùng hợp là lúc đó anh gọi cho em, nên em nhớ đến chuyện của chúng ta hồi nhỏ.

Anh, anh nói xem tại sao lúc nhỏ những người đó nói anh giếng ba mẹ, còn em lại không giống thế ạ!”

Nói đến cuối cùng, Ôn Nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn không vui, dùng ánh mắt trong veo mà nhìn anh ấy, hoàn toàn không nhìn ra được những gì cô nói có ý nghĩ sâu xa gì.

Ôn Cẩm hơi giật mình, cưng chiều đưa tay lên xoa xoa tóc cô, đùa giỡn nói: “Bởi vì anh trai của em lớn lên đẹp trai, ưa nhìn, lại thông minh và xuất sắc. Không giống em, hồi nhỏ em chính là con khi, nhảy đi nhảy lại.”

“Cái gì chứ, làm gì có anh trai nào nói em gái của mình như thế này?”

Ôn Nhiên không hài lòng nhìn anh ấy chằm chằm, Ôn Cẩm bị bộ dáng này của cô chọc cười, cười xong anh ấy nghiêm nghị nói: “Nhiên Nhiên, một tháng nữa là đến sinh nhật của ba mẹ rồi. Đến ngày đó, chúng ta sẽ cùng nhau đến nghĩa trang đón sinh nhật cùng ba mẹ nhé.”

Nhắc đến ba mẹ, Ôn Nhiên cũng cảm thấy buồn, cô gật đầu nhẹ nhàng nói: “Anh, có một chuyện em chưa nói với anh, hôm qua em cũng mới biết được.”

“Có chuyện gì vậy?”

Ôn Cẩm nhìn thấy cô buồn bã, trong lòng anh ấy cũng căng thẳng theo.

“Anh còn nhớ Trình Giai không? Hôm qua cô ta đã tìm Tiểu Lưu và nhờ cậu ấy nói lại với chúng ta, nói vụ tai nạn xe hơi hại chết ba mẹ đã được Chu Minh Phú lên kế hoạch cẩn thận. Cô ta còn nói, lần trước ở thành phố F, người tìm người đến bắt cóc em cũng là Chu Minh Phú.”

Ánh mắt của Ôn Cẩm thay đổi, cau mày hỏi: “Làm thế nào mà Trình Giai biết được?”

“Cô ta nói là mình tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Chu Minh Phú và Chu Lâm, em đã nghe đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của cô ta với Tiểu Lưu rồi, nhưng em và Mặc Tu Trần đều cảm thấy lời nói của cô ta không thể tin tưởng hoàn toàn được.”

Trong mắt Ôn Cẩm hiện lên một tia lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mím lại: “Đương nhiên không thể tin hết được, Chu Minh Phú là do ai giật dây, không phải đột tử, người khiến ông ta chết, mục đích chính là diệt khẩu. Điều này chứng minh, ông ta biết rất nhiều bí mật.”

Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Anh, Chu Minh Phú thật sự là bị diệt khẩu sao? Vậy, nguyên nhân chết là gì?”

“Ai đó đã bỏ một loại thuốc vào bữa ăn của ông ta, tạo thành hiện tượng giả chết đột ngột. Cảnh sát không thông báo điều này cho công chúng, vì vậy không có ai biết.”

“Nói như vậy, Trình Giai cố ý muốn đầy trách nhiệm của những chuyện đó cho Chu Minh Phú. Mục đích là để ngăn cản chúng ta điều tra chúng, đúng không?”

Ngày hôm qua Ôn Nhiên cũng nghi ngờ như vậy, bây giờ nghe anh trai mình nói ra nguyên nhân cái chết của Chu Minh Phú, cô càng chắc chắn hơn về khả năng này.

“Ừ, về cơ bản là như thé.”

Vẻ mặt đẹp trai của Ôn Cẩm lạnh lùng, trước đây anh ấy còn tưởng rằng Chu Minh Phú đã tự mình vạch ra kế hoạch vụ tai nạn xe cộ, nhưng hiện tại xem ra, có thể, đứng phía sau còn có kẻ khác làm chủ mưu.

“Đúng rồi anh, lúc nãy khi em đang lên lầu thì nhận được điện thoại của Chu Lâm, cô ta bảo em cứu con của cô ta. Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trong mắt của Ôn Cẩm hiện lên một chút kinh ngạc: “Chu Lâm bảo em cứu con cô ta?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Cô ta nói vậy đó ạ, trong điện thoại, có vẻ như cô ta rất đau đớn và hoảng sợ, nói mình đang ở quán cà phê ở góc rẽ.”

Ôn Cẩm nhíu mày, trầm ngâm nói: “Trong thời gian Chu Minh Phú bị giam giữ, Tiêu Văn Thanh đã ép Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đăng ký kết hôn. Theo lý mà nói bà ta thật sự quan tâm đến đứa con trong bụng Chu Lâm, nhưng Mặc Tử Hiên lại sống chết không đồng ý.”

“Sau đó, trước đêm ra toà Chu Minh Phú đột ngột qua đời, mới qua một tuần mà Chu Lâm đã xảy ra chuyện… Anh à, chuyện này Tiêu Văn Khanh…”

Câu nói phía sau Ôn Nhiên không có nói ra, cô chỉ nhìn chằm chằm Ôn Cẩm.

Ánh mắt Ôn Cẩm thay đổi máy lần, những gì Nhiên Nhiên nói cũng giống như những gì anh ấy đang nghĩ. Không khó để đoán được, Tiêu Văn Khanh để Mặc Tử Hiên và Chu Lâm kết hôn, có lẽ là bà ta bị Chu Minh Phú uy hiếp, bà ta không thuyết phục được Mặc Tử Hiên, cuối cùng không biết làm thế nào mà thoát khỏi Chu Minh Phú.

Một khi Chu Minh Phú chết, Chu Lâm không còn ý nghĩa gì với bà ta nữa.

Chỉ cần đứa con trong bụng của cô ta không còn thì cô ta cũng đừng nghĩ tới có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Mặc nữa.

“Nhiên Nhiên, nếu như Chu Lâm thật sự xảy ra chuyện, cô ta tìm ai cũng không tìm mà cứ khăng khăng tìm em, vậy thì chỉ còn có một khả năng, đó chính là cô ta đã đoán được ai là người muốn hại đứa con của cô ta.”

Sau một lúc im lặng, Ôn Cẩm bình tĩnh nói.

Ôn Nhiên đảo mắt vài lần, sau đó mím chặt môi, nói: “Anh, có lẽ em thật sự nên tự mình đến đó…”

“Em không đi là đúng.”

Ôn Cảm ngắt lời cô, cười nói: “Đó chỉ là suy luận của anh thôi, không chắc chắn là như vậy. Nếu Chu Lâm nói dối em, em đi chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm.”

“Em thông báo cho Mặc Tử Hiên trước, sau đó em lại gọi cho anh Có, bảo anh ấy cử một xe cấp cứu đến đó. Hơn nữa em đã dặn anh Có, bảo anh ấy lát nữa nói cho em biết kết quả, lời nói của Chu Lâm là thật hay giả thì không lâu nữa là có thể biết thôi.”

“Ừ, em làm rất tốt, Cố Khải là thái tử của bệnh viện Khang Ninh, chỉ cần Chu Lâm vào bệnh viện của nhà cậu ấy, cô ta thật sự xảy ra chuyện hay là diễn kịch đều không thể giấu được cậu Ấy.”

Nghe Ôn Nhiên thân thiết gọi Có Khải là anh Có, trong lòng của Ôn Cẩm cảm thấy có chút áy náy, ngay sau đó lại đè nén sự áy náy đó xuống, cùng Ôn Nhiên nói chuyện về tình hình của nhà máy dược phẩm trong mấy ngày qua. Hơn mười phút sau, điện thoại của Ôn Nhiên vang lên, khi nhìn thấy số người gọi mắt cô liền sáng lên: “Anh à, là anh Cố gọi, chắc là liên quan đến chuyện của Chu Lâm!”

Ôn Cẩm cười nhẹ, dịu dàng nói: “Em nghe đi, nghe Cố Khải nói thế nào.”

“Vâng ạ!”

Ôn Nhiên gật đầu, ngón tay mảnh khảnh nhắn nút trả lời, để cho anh trai có thể nghe thấy giọng nói của Cố Khải, cô trực tiếp bật loa ngoài: “Alô, anh Cố!”

“Em thông báo cho Mặc Tử Hiên trước, sau đó em lại gọi cho anh Có, bảo anh ấy cử một xe cấp cứu đến đó. Hơn nữa em đã dặn anh Có, bảo anh ấy lát nữa nói cho em biết kết quả, lời nói của Chu Lâm là thật hay giả thì không lâu nữa là có thể biết thôi.”

“Ừ, em làm rất tốt, Cố Khải là thái tử của bệnh viện Khang Ninh, chỉ cần Chu Lâm vào bệnh viện của nhà cậu ấy, cô ta thật sự xảy ra chuyện hay là diễn kịch đều không thể giấu được cậu ấy.”

Nghe Ôn Nhiên thân thiết gọi Có Khải là anh Có, trong lòng của Ôn Cẩm cảm thấy có chút áy náy, ngay sau đó lại đè nén sự áy náy đó xuống, cùng Ôn Nhiên nói chuyện về tình hình của nhà máy dược phẩm trong mấy ngày qua. Hơn mười phút sau, điện thoại của Ôn Nhiên vang lên, khi nhìn thấy số người gọi mắt cô liền sáng lên: “Anh à, là anh Cố gọi, chắc là liên quan đến chuyện của Chu Lâm!”

Ôn Cẩm cười nhẹ, dịu dàng nói: “Em nghe đi, nghe Cố Khải nói thế nào.”

“Vâng ạ!”

Ôn Nhiên gật đầu, ngón tay mảnh khảnh nhắn nút trả lời, để cho anh trai có thể nghe thấy giọng nói của Cố Khải, cô trực tiếp bật loa ngoài: “Alô, anh Cố!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.