Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 230: Chúng ta có con đi



Ôn Nhiên cười nhẹ nói đùa: “Em còn tưởng anh quên rồi đấy, nếu em không gọi anh, anh liền trực tiếp đi đến bãi đậu xe, lái xe trở về rồi.”

Mặc Tu Trần cũng cười, thu lại mọi cảm xúc, lông mày lộ rõ vẻ đẹp trai, nắm tay Ôn Nhiên quay lại bệnh viện, đi về phía thang máy: “Anh chỉ cảm thấy em đối xử với Chu Lâm quá tốt.”

“Hả?”

Ôn Nhiên giật mình, ngẳng đầu nhìn anh.

Cửa thang máy vừa mở, sau khi những người bên trong đi ra, Mặc Tu Trần nắm tay cô đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy đang từ từ đóng lại, anh nhẹ nhàng giải thích: “Vừa rồi, sự quan tâm của em đối xử với Chu Lâm không liên quan đến việc gây chia rẽ giữa cô ta và Tiêu Văn Khanh, mà là sự quan tâm thật lòng, đúng không Nhiên Nhiên?”

“Tại sao anh lại nói như thế?”

Ôn Nhiên hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lông mày đẹp trai của Mặc Tu Trần, thật ra cô không hề đối xử tốt với Chu Lâm, mà là cô cảm cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô ta vô tội. Cho dù Chu Lâm là loại phụ nữ nào đi chăng nữa, thậm chí ba cô ta chính là người đã hại chết ba mẹ cô, nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến sinh mệnh bé bỏng trong bụng cô ta.

Có lẽ, còn có một phần nguyên nhân là vì hôm nay cô nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu ở trên quảng trường, trong lòng mềm mại một chút. Cùng là phụ nữ, cô không muốn đứa trẻ ở trong bụng Chu Lâm biến mắt.

Đương nhiên, cô quả thật cũng rất muốn chọc tức Chu Lâm và Tiêu Văn Khanh, nhưng ý nghĩ khiêu khích dường như đã bị sự quan tâm của cô che giấu đi rồi.

Mặc Tu Trần cười nhẹ, lòng bàn tay tinh tế vuốt sợi tóc gãy trên trán của cô, giọng nói ấm áp truyền đến trong thang máy nhỏ: “Anh cảm nhận được những gì em nói với Chu Lâm, nếu không phải là thật sự quan tâm thì cô ta sẽ không cảm động, thậm chí là đỏ cả mắt.”

Sau khi dừng lại một chút, trong giọng điệu của anh thắm vào hai phần tự hào và một điểm thương tiếc: “Nhiên Nhiên của anh là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này, cho dù Chu Lâm và ba cô ta có làm bao nhiêu điều tồi tệ, em cũng sẽ không chuyển những oán hận này lên đứa con ở trong bụng cô ta.”

Ánh mắt Ôn Nhiên chớp động, tim cô lỡ nhịp vì câu nói ‘Nhiên Nhiên của anh’, anh trìu mến nhìn cô, khiến cô gần sa ngã vào trong đó.

“Tu Trần!”

Cô không cầm lòng được nhẹ nhàng nói.

“HửI”

Mặc Tu Trần nhìn cô cười, lời của cô vừa dứt thì tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.

Bước ra khỏi thang máy, Ôn Nhiên vẫn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn người đàn ông đẹp trai cao quý ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta có con đi!”

Nghe vậy, ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, cả người anh thẳng tắp cứng đờ không thể nhận ra, thế nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, Ôn Nhiên là một cô gái lại chủ động nói muốn sinh con cho anh nên cô vẫn có chút ngượng ngùng, nói xong cô cúi đầu, không dám đợi anh trả lời.

Theo quan điểm của cô, anh nhát định sẽ đồng ý.

Mặc dù cô không biết liệu anh có thích trẻ con hay không, nhưng anh yêu cô, cô yêu anh, chắc chắn anh sẵn sàng cùng cô dạy dỗ con cái của hai người.

Nhưng mà, Ôn Nhiên đợi mấy giây nhưng lại không đợi được Mặc Tu Trần vui vẻ nói được.

Trong lòng cô hơi sửng sốt, dừng lại, ngẳng đầu nhìn anh, trên hành lang, ánh đèn tương đối mờ, Mặc Tu Trần đi chậm hơn cô một bước, nét mặt đẹp trai ở trong ánh đèn mờ ảo không nhìn ra được vui mừng hay là giận hờn.

“Tu Trần, anh không muốn sinh con sao?”

Ôn Nhiên cảm thấy hơi hụt hãng, vì sự im lặng của anh.

“Dĩ nhiên là không phải.”

Mặc Tu Trần cười dẫn cô đi về phía trước, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng trong trẻo, nghe không ra điều gì khác lạ: “Nhiên Nhiên, anh chỉ hơi bát ngờ, em sẽ chủ động nói sinh con cho anh, anh vui vẻ quá không nói nên lời thôi!”

“Thật không, dáng vẻ của anh, sao em cảm thấy giống như là bị doạ sợ thế.”

Ôn Nhiên nghe anh nói như vậy chút mất mát trong lòng lập tức biến mắt, giữa lông mày nở ra một nụ cười rạng rỡ, giọng nói vui đùa.

Mặc Tu Trần cười nhẹ, nắm tay cô đan vào nhau, trêu đùa hỏi: “Bộ dáng vừa rồi của anh đáng sợ như vậy sao?”

“Đúng vậy!”

Ôn Nhiên mím môi, buông tay đang đan ngón tay với anh ra, tăng nhanh tốc độ đi về phía văn phòng của Cố Khải ở phía trước.

“Haha! Nhiên Nhiên, chờ anh với!”

Tiếng cười sảng khoái của Mặc Tu Trần vang lên khắp hành lang, anh cũng tăng nhanh tốc độ, trước khi đến văn phòng anh đã đuổi kịp cô, hơi cúi đầu xuống, ghé vào tai cô nói: “Chúng ta về nhà rồi thảo luận về vấn đề có con này tiếp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên nghiêng sang một bên, tránh hơi thở nóng rực của anh, trừng mắt nhìn anh, đang định giơ tay gõ cửa, nhưng đúng lúc này cửa văn phòng từ bên trong mở ra, khuôn mặt đẹp trai của Cố Khải đã lọt vào tầm mắt.

“Nhiên Nhiên, em nói chuyện cười gì với Tu Trần thế, anh ở trong phòng làm việc mà cũng nghe thấy tiếng cười của cậu ấy.”

ụ Cố Khải nhìn Ôn Nhiên nở nụ cười, trước khi quen biết Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần rất ít khi cười như vậy, nhưng bây giờ, cho dù đó là nụ cười hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào, nụ cười vui vẻ, nụ cười tự hào, hay là nụ cười khoe khoang đều tùy thời xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai kia khiến ai cũng phát hòn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên có chút ửng hồng, là do vừa rồi Mặc Tu Trần ghé sát nói bên tai cô, cô quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần ở phía sau lưng, cười nói: “Anh ấy bị bệnh, mặc kệ anh ấy!”

“Haha, hóa ra là như thế!”

Cố Khải cười hai tiếng, lại giả vờ quan tâm hỏi: “Tu Trần, tại sao cậu có bệnh mà không nói với tôi sớm, lát nữa tôi sẽ gọi cho khoa tâm thần, bảo bọn họ kiểm tra chỉ tiết cho cậu.”

Mặc Tu Trần lạnh lùng liếc anh ấy, thản nhiên nói: “Cậu mới đến khoa tâm thần ấy, tôi vui vẻ, vì vừa rồi Nhiên Nhiên nói muốn sinh con cho tôi.”

Lời nói của anh vừa dứt, biểu hiện của Cố Khải đột nhiên đông cứng lại.

Mặc Tu Trần vươn tay đẩy anh ấy sang một bên, đi vào phòng làm việc, đi tới ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiên.

Có Khải sững người một lúc, kiềm chế cảm xúc, đi tới ghế sô pha đối diện ngồi xuống, bỏ qua những gì Mặc Tu Trần vừa nói: “Nhiên Nhiên, hai người đã đến thăm Chu Lâm chưa?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Đi rồi ạ, Tiêu Văn Khanh đang ở đó, không phải anh lầy được xạ hương sao, anh có xem camera giám sát chưa, tra ra được ai là người đặt nó không?”

“Đã xem camera giám sát rồi, nhưng không thu được gì. Mặc dù góc Chu Lâm ngồi không phải là điểm khuất của camera, nhưng tình cờ lại bị một cây chắn ở phía trước, còn có rất nhiều đồ trang trí để che, không nhìn được ai là người đặt nó.”

“Thực ra, chúng ta biết Tiêu Văn Khanh là người làm việc đó.

Muốn lấy được chứng cứ hoặc để bà ta tự thừa nhận thì cũng không phải không thể, chỉ cần một chút thời gian và phương pháp.”

Mặc Tu Trần nói một cách thản nhiên, cho dù có cân thận đến đâu Tiêu Văn Khanh cũng sẽ lộ ra khuyết điểm của mình, chuyện vừa xảy ra có tính chất khác với hàng chục sự việc trong quá khứ, muốn tra ra được cũng không khó lắm.

Cố Khải đồng ý với quan điểm của Mặc Tu Trần: “Tu Trần nói đúng, Nhiên Nhiên, em thật sự quyết định giúp Chu Lâm tìm ra kẻ đã hại đứa con của cô ta sao?”

Ôn Nhiên hiểu ý của anh ấy, cô nhẹ nhàng nói: “Không phải em muốn giúp Chu Lâm mà là giúp chính mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.