Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 232: Xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa



Trình Giai nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, cô ta cảm thấy mình không thể đợi thêm được nữa, đợi được Mặc Tu Trần chủ động tìm mình thì không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, cô ta buộc phải chủ động tìm đến Mặc Tu Trần, tỏ rõ thái độ của mình với anh.

Cô ta sẵn sàng làm theo những gì anh nói, sửa chữa những khuyết điểm mà anh đưa ra, bắt đầu lại từ đầu, để anh phải nhìn cô ta bằng ánh mắt khác.

Tuy nhiên, điện thoại đỗ chuông liên tục nhưng lại không có ai trả lời.

Trái tim cô ta hết tiếng bíp này đến tiếng bíp khác, giống như bị một sợi dây kéo căng một hồi, rất khó chịu, cho đến khi âm thanh tự động dừng lại, sợi dây đang căng ra đột ngột bị đứt!

Cô ta mím chặt môi, đứng dậy, đi vào phòng ngủ, chọn một bộ quần áo đẹp nhất mặc vào, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm cần thận rồi xách túi đi ra ngoài!

Nửa giờ sau, một chiếc taxi màu đỏ dừng lại ở trước cao ốc tập đoàn MS, Trình Giai trả tiền rồi xuống xe, ngắng đầu nhìn tòa nhà to lớn khí thế, vô thức nắm chặt quai túi, bước đi trên giày cao gót ba phân, đi về phía văn phòng của toà nhà.

Trước đây cô ta làm việc ở đây, lúc đó cô ta bị thương nên mới ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay cô ta đi vào không có ai ngăn cản, hành trình không bị cản trở.

Ra khỏi thang máy, Trình Giai nhìn thấy Mặc Tu Trần và một vài khách hàng từ phòng họp đi ra ngoài hành lang, Lạc Hạo Phong đi bên cạnh anh, bắt tay khách hàng rất nhiệt tình. Anh nói cái gì đó, lông mày đẹp trai, nụ cười rõ ràng nhưng không sâu, ngay cả khi đối mặt với khách hàng, anh cũng không dịu dàng và nhiệt tình như khi đối mặt với Ôn Nhiên.

Khách hàng rõ ràng đã quen với thái độ thờ ơ, cao quý lạnh lùng của anh, trên mặt vẫn nở nụ cười bắt tay với anh, sau khi tạm biệt với anh xong, Lạc Hạo Phong tiễn họ rời đi.

Khoảng cách hơn mười mét, Mặc Tu Trần đứng thẳng tắp trong hành lang rộng rãi sáng sủa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Trình Giai.

Đối diện với ánh mắt thờ œ và sâu thẳm của anh, nhịp tim của Trình Giai đập loạn, cô ta mím môi, cố gắng kiểm soát nhịp tim đang tăng tốc của mình, bước đi một cách tạo nhã về phía anh.

“Cậu Mặc, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh đang bận không có trả lời, cho nên tôi mới bắt taxi đến đây.”

Trình Giai đi đến cách Mặc Tu Trần hai bước thì dừng lại, dịu dàng nhìn anh cười.

So với sự vui mừng và kích động của cô ta khi gặp được anh, trên mặt của Mặc Tu Trần không có biểu cảm gì, anh chỉ khẽ ‘ừ”

một tiếng rồi bước về phòng làm việc của mình, đẩy cửa đi vào.

Trình Giai không dám do dự, lập tức đi theo anh vào văn phòng.

“Vết thương của cô đã lành hẳn chưa?”

Khi Mặc Tu Trần nói chuyện, anh cũng không hề quay đầu lại nhìn Trình Giai, mà sải bước tới chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ màu đen, kéo chiếc ghế xoay cao cấp rồi ngồi xuống.

Trình Giai dáng người mảnh khảnh đứng ở trước bàn làm việc, ánh mắt dịu dàng nhìn người đàn ông ở phía sau bàn làm việc, đã lâu rồi cô ta không được gặp anh. Kể từ đêm đó, ở trong bệnh viện anh cảnh cáo cô ta xong thì không còn gặp lại nữa.

Cô ta nghe nói mấy ngày trước anh ở thành phố C bị người ta đâm, bây giờ nhìn anh cũng không tệ chút nào, vẫn là dáng vẻ cũ, xem ra Ôn Nhiên đã chăm sóc anh rất tốt.

Nghĩ đến cảnh Ôn Nhiên đến thành phố C chăm sóc anh mỗi ngày, cô ta chỉ có thể ở nhà một mình nhung nhớ ngày đêm, tim cô ta lại đau nhói dữ dội, cô ta cắn chặt môi, nhẹ nhàng nói: “Cậu Mặc, tôi nghe nói mấy ngày trước anh bị thương, bây giờ đã đỡ hơn chưa, sao anh không nghỉ thêm vài ngày nữa, anh vừa quay về mà đã đến làm việc rồi.”

“Đó là vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng.”

Mặc Tu Trần cầm bình giữ nhiệt ở bên cạnh lên, mở nắp, uyễn chuyển uống một ngụm nước, lại đóng nắp vào, đặt bình lên trên bàn, cầm lấy con chuột, nhìn xuống màn hình máy tính.

Trình Giai thấy anh coi mình như người vô hình, bắt đầu tự mình làm việc, cô ta cảm thấy buồn bực, chủ động hỏi: “Cậu Mặc, hôm đó tôi nhờ Tiểu Lưu chuyển lời đến anh và cô Ôn, anh ấy đã nói lại chưa?”

“Ừ, đã nói rồi.”

Mặc Tu Trần không thèm ngẳng đầu mà trả lời ngay, anh buông tay đang cầm chuột ra, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt gõ bàn phím, lông mày đẹp trai, ánh mắt tập trung khiến người ta không thể dời mắt.

Trình Giai nhìn đến mê mẫn, trong chốc lát cô ta đã quên mắt mục đích của mình.

Cho đến khi mười ngón tay của Mặc Tu Trần rời khỏi bàn phím, gửi xong email, anh mới ngắng đầu lên, nhìn thấy cô ta vẫn đang ngắn người nhìn mình. Lông mày ưa nhìn của anh chọt nhăn lại, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua một tia kinh tởm, giọng điệu lạnh lùng hơn vừa nãy một chút: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Cuối cùng Trình Giai cũng hoàn hồn lại, ngượng ngùng đỏ mặt, nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, trong lòng cô ta lại sửng sốt, vội vàng giải thích: “Cậu Mặc, tôi có chuyện.”

“Nói đi!”

Mặc Tu Trần đẩy ghế về phía sau nửa mét, thân hình thon dài dựa vào trên ghế, giữa hai lông mày lộ ra vẻ lạnh lùng.

“Cậu Mặc, mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, tổng kết những sai lầm trước đây của mình. Tôi muốn xin anh cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẵn sàng sửa chữa những thiếu sót đó.”

“Cho nên, cô bảo Tiểu Lưu nói lại cho tôi và Nhiên Nhiên biết, Chu Minh Phú là kẻ đã hại chết ba mẹ của cô ấy?”

Đôi mắt sâu sắc của Mặc Tu Trần chợt nheo lại, sắc bén nhìn Trình Giai, trong lòng cô ta run lên, giọng nói mắt bình tĩnh, lại có chút hoảng loạn: “Cậu Mặc, lời tôi nói là sự thật.”

Sự sắc bén ở trong mắt Mặc Tu Trần biến mắt, vẻ thờ ơ lập tức được khôi phục lại: “Không phải tôi không tin lời cô, chỉ là hơi kỳ lạ, tại sao cô sớm không nói muộn không nói, lại cố ý sau khi Chu Minh Phú chết cô mới nói. Chết không đối chứng, nếu cô không có chứng cứ cho thấy Chu Minh Phú đã làm những chuyện đó thì tôi tin cô cũng vô ích!”

Hàm ý là cô ta phải đưa ra được bằng chứng, để cho mọi người tin mình.

Sắc mặt của Trình Giai tái xanh, khó coi nói: “Là tôi vô tình nghe được, dù không có chứng cứ nhưng những gì tôi nói đều là sự thật, ba mẹ của cô Ôn chính là bị Chu Minh Phú hại chết, vốn dĩ ông ta muốn hại cả nhà họ. Cô Ôn được sự bảo vệ không màng đến tính mạng của cậu Ôn nên mới may mắn bình an vô sự.”

Mặc Tu Trần khẽ cong khóe môi, một giây trước vẻ mặt đẹp trai hờ hững của anh chỉ có ba phần giễu cọt, ánh mắt của anh mạnh mẽ nhìn kỹ cô ta, cố tình, anh chỉ nhìn cô ta như vậy và không nói gì.

Trái tim của Trình Giai đột nhiên bị nhấc lên, hai tay âm thầm siết chặt thành nắm đấm, cô ta cứng đờ đứng trước bàn làm việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trình Giai cảm thấy khó chịu, từng chút một lần đến tứ chỉ cô có chút không chịu nỗi.

Ngay khi cô ta không chịu nổi ánh mắt mạnh mẽ của Mặc Tu Trần nữa, anh đột nhiên mở miệng: “Tôi không bao giờ ép buộc ai cả, cô vẫn nên quay về tìm Tiêu Văn Khanh đi!”

“Cậu Mặc!”

Trình Giai nghe vậy, mặt lập tức tái lại.

Tiếng hô của cô ta nồng đậm sự run rẫy!

Hốc mắt cô ta đỏ lên nhìn Mặc Tu Trần, giống như đang nói, cô ta đã làm đến mức này rồi mà tại sao anh còn không cần cô ta.

Mặc Tu Trần chán ghét nhíu mày, từ sau bàn làm việc bước đi về phía ghé sô pha, nhìn Trình Giai đang đi theo sau, anh thản nhiên vạch trần cô ta: “Bề ngoài, cô rất chân thành nói cho chúng tôi biết, Chu Minh Phú là kẻ đã hại chết ba mẹ của Nhiên Nhiên, còn định bắt cóc Nhiên Nhiên, hủy hoại sự trong trắng của cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.