Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 238: Chuẩn bị trước



Mặc Tu Trần nhíu mày, anh không thích bị nhìn xuống như thế này, anh đứng dậy cùng anh ấy đối diện: “Là phương diện sinh con, tôi muốn làm một bản kiểm tra chẩn đoán vô sinh.”

Sắc mặt Cố Khải kinh ngạc, nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần vài giây rồi đột nhiên phản ứng lại: “Cậu muốn…”

“Tối hôm qua tôi và Nhiên Nhiên đã nói về vấn đề đó, vốn dĩ tôi đã nói để cô ấy chơi thêm hai năm nữa, chờ cô ấy hai lăm hai sáu tuổi sế có con, nhưng hình như cô ấy không muốn, sau đó chúng tôi đạt được thoả thuận, cứ để theo tự nhiên!”

Đôi lông mày đẹp trai của Mặc Tu Trần khẽ ngưng tụ, lời nói tràn ra môi mỏng, một tia cảm xúc trầằm mặc xâm nhập, thật ra cứ để theo tự nhiên không hề ổn.

Anh và Nhiên Nhiên ở bên nhau lâu như vậy, cũng chưa từng dùng biện pháp tránh thai, qua một thời gian dài chắc chắn cô sẽ nghĩ này nghĩ nọ, thay vì để đến lúc đó khiến cô nghỉ ngờ, chỉ bằng anh làm gì đó trước.

Thân thể của Cố Khải hơi cứng đờ, trong mắt dâng trào cảm xúc, anh ấy hơi siết chặt tay cầm ống nghe, khẽ nhíu mày nhìn Mặc Tu Trần, trong lòng phức tạp không nói nên lời.

“Tu Trần, cậu làm như vậy là lừa gạt Nhiên Nhiên. Nếu như có một ngày cô ấy biết sự thật, có thể cô ấy sẽ không hiểu cho cậu.”

Mặc Tu Trần cười nhạt: “Tôi sẽ không để cô ấy biết sự thật.”

Cố Khải cau mày: “Giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó bí mật sẽ bị bại lộ, giống như việc Ôn Hồng Duệ loại bỏ nót ruồi trên cằm và xóa trí nhớ của cô ấy, chúng ta vẫn tìm được cô ấy đấy thôi. Nếu như một ngày nào đó, Phó Kinh Nghĩa xuất hiện…”

“Cố Khải, những chuyện tôi đã quyết định sẽ không thay đổi.

Cho dù thật sự có ngày đó, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để Nhiên Nhiên không bị tổn thương.”

Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp như thường lệ, nhưng nghe vào tai Cố Khải lại giống như một nhát búa đập vào tim anh ấy, cảm xúc phức tạp lại cuộn trào trong mắt, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt.

Đúng rồi!

Trên thế giới này, Mặc Tu Trần là người đàn ông sẽ không làm tổn thương Nhiên Nhiên, Cố Khải tin rằng anh thà tự làm tổn thương mình chứ cũng không muốn làm tổn thương Nhiên Nhiên nửa phần.

Hôm nay anh đưa ra quyết định này, không biết anh có tâm trạng như thế nào, cũng không biết anh đã suy nghĩ về nó trong bao lâu.

Có lẽ là từ hôm qua khi Nhiên Nhiên chủ động nói muốn có con, hoặc cũng có thể là sau khi họ biết chuyện xảy ra với Ôn Nhiên từ Ôn Cẩm.

Cho dù là từ khi nào anh đã có suy nghĩ này, tóm lại, anh là vì bảo vệ Nhiên Nhiên, e rằng bản thân anh bị người đời chê cười anh cũng sẽ không quan tâm chút nào.

Một lúc lâu sau, Cố Khải nhẹ nhàng phun ra một từ “được”, coi như là đồng ý với đề nghị của anh.

“Vậy thì bây giờ cậu sắp xếp cho tôi một chút đi.”

Trái ngược với cảm xúc phức tạp và kích động của Cố Khải, vẻ mặt của Mặc Tu Trần lại bình tĩnh và thờ ơ, thậm chí là giữa hai lông mày vẫn lạnh lùng đến mờ nhạt, chỉ khi nhắc đến Ôn Nhiên, trong mắt anh mới hiện lên sự ấm áp, khóe miệng sẽ bất giác nhéch lên.

Cố Khải gật đầu, quay lại bàn làm việc, bắm đường dây bên trong, sắp xếp kiểm tra cho anh.

Gọi điện thoại xong, Cố Khải không nhịn được khuyên nhủ một lần nữa: “Tu Trần, thật ra cậu không cần phải vội vàng như vậy.”

Mặc Tu Trần cười nhạt một tiếng, hờ hững nói: “Không sao, tôi không thể nhân đạo sớm đã truyền khắp thành phố G rồi. So với chuyện đó thì chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu đi làm việc đi, tôi đi kiểm tra.”

Nói xong, anh sải bước rời khỏi văn phòng của anh ấy, như thể cầm được kết quả kiểm tra là một chuyện vui vẻ vậy.

.k*& Một giờ sau.

Mặc Tu Trần cầm được kết quả chẩn đoán như anh mong muốn, nhưng không ngờ anh vừa bước ra khỏi văn phòng, anh đã đụng phải Thắm Ngọc Đình đang đi tới.

“Tu Trần, sao anh lại ở đây?”

Trong mắt của Thẩm Ngọc Đình thoáng hiện lên một tia vui vẻ, khi tầm mắt của cô ấy chạm vào tờ giấy anh đang cầm trên tay, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút nghỉ hoặc, cô ấy bước lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào bản kiểm tra ở trong tay anh: “Anh không thoải mái à? Tại sao anh lại đến bộ phận này… “

Số phòng ở sau lưng anh khiến trong đầu của Thắm Ngọc Đình lóe lên vô số suy nghĩ, cô ấy không khỏi lo lắng, cô ấy đưa tay cầm lấy bản kiểm tra ở trong tay anh.

Mặc Tu Trần không chút vét tích tránh tay cô ấy ra, trên khoé môi khẽ cong lên một nụ cười, dịu dàng nói: “Anh đến kiểm tra định kỳ, không phải em đang ở bên ngoài diễn thuyết sao?”

“Ở bệnh viện có chút chuyện, làm trì hoãn hành trình, ngày mai em sẽ đi, lần này đi phải mất một tháng mới có thể quay về.”

Thẩm Ngọc Đình là một người phụ nữ thông minh, Mặc Tu Trần tránh mình, trong lòng cô ấy làm sao mà không nghỉ ngờ cho được, đại não nhanh chóng xoay vài vòng, lại nhìn lên số phòng ở phía sau anh, sắc mặt đột nhiên tái nhọt.

“Tu Trần, anh kiểm tra phương diện nào vậy?”

Giọng nói của cô ấy run run yếu ớt.

Mặc Tu Trần không gật đầu cũng không lắc đầu, không nhanh không chậm gấp bản kiểm tra ở trong tay bỏ vào túi áo vest.

Thảm Ngọc Đình mím chặt môi, kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, trên hành lang phía sau có tiếng bước chân, cô ấy nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: “Kết quả kiểm tra, có bình thường không?”

“Không bình thường, nhưng không sao, anh đã quen rồi.”

Mặc Tu Trần bình tĩnh trả lời, nếu hai người họ không đứng ở chỗ này, người không biết chuyện sế nghĩ người có bệnh là Thảm Ngọc Đình chứ không phải là Mặc Tu Trần.

Khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Thẩm Ngọc Đình vì lời nói của anh mà càng thêm trắng bệch, cô ấy dường như không thể tin được lùi lại một bước, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra tất cả lời nói đều mắc kẹt ở trong cổ họng, không nói ra được.

Vừa rồi, cô ấy còn có một nghi ngờ khác, nhưng cô ấy không dám nói ra.

Lúc này nghe được câu trả lời của Mặc Tu Trần, cô ấy đột nhiên nhớ tới những năm qua ở thành phố G không ai là không biết đến ‘bệnh’ của anh, cô ấy quên mắt đi sự nghi ngờ vừa rồi, nơi nào đó trong lòng cô ấy dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, đau không thể tả nồi!

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt cùng ánh mắt ửng hồng của cô, Mặc Tu Trần nhẹ nhàng thở dài, tiến lên một bước, giơ tay vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi cô ấy: “Ngọc Đình, chuyện này không là gì cả, em không cần phải buồn.”

“Em…

Cái vỗ này của anh, nỗi buồn của Thắm Ngọc Đình đột nhiên giống như một cơn thủy triều đang hoành hành, mãnh liệt đánh vào dây thần kinh của cô ấy, nước mắt của cô ấy, có sự tác động của nó mà trào ra.

“Về chuyện này, đừng nói cho Nhiên Nhiên biết.”

Mặc Tu Trần nhíu mày nhưng khó nhận ra, lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô ấy.

Khi anh nhắc đến hai chữ “Nhiên Nhiên”, Thảm Ngọc Đình đột nhiên bừng tỉnh, người đàn ông ở trước mặt này là người đã có vợ, cho dù anh có chuyện gì thì cũng không đến lượt cô ấy buồn, hơn nữa, anh căn bản không quan tâm đến sự buồn bã này của cô ấy, người mà anh quan tâm là một người phụ nữ khác.

Cô ấy gạt đi nước mắt, cố nén nỗi buồn vào trong lòng, giọng nói vẫn mang theo một tia nghẹn ngào: “Em biết rồi, em sẽ không nói với Nhiên Nhiên đâu.”

Mặc Tu Trần gật đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa, anh khẽ nói: “Anh về công ty trước.”

Thảm Ngọc Đình siết chặt khăn giấy lau nước mắt, nhìn Mặc Tu Trần bước qua mình, bước đi vững vàng ngày một đi xa, trong lòng cô ấy cảm thấy ngột ngạt, bật thốt lên tên anh: “Tu Trần!”

Mặc Tu Trần hơi dừng lại nhưng anh không quay đầu, rất nhanh liền đi ra khỏi tầm mắt của cô ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.