Ôn Nhiên rút khăn giấy từ trên xe đưa cho cô nàng, nhẹ giọng nói: “Tớ không đi, cậu muốn ăn gì, tớ mua cho cậu ăn.”
Sau khi Bạch Tiểu Tiểu khóc, ánh mắt mặc dù hơi sưng đỏ, nhưng không còn tí gì đau buồn vừa nãy. Sau khi đẫm qua nước mắt, đôi mắt cô hết sức trong trẻo “Hồi nãy tớ ngồi ở phía đối diện thấy có một người phụ nữ nhìn Mặc Tu Trần với ánh mắt ái mộ, Nhiên Nhiên, cho dù là Mặc Tu Trần không thể có con, nhưng bây giờ cũng là chồng của cậu, không thể để người phụ nữ khác mong muốn được. Cậu nhanh chóng trở về đi, tớ bây giờ thật sự không sao mà.”
Ánh mắt của Ôn Nhiên hiện lên một vẻ kinh ngạc, cô nghĩ rằng trong mắt Bạch Tiểu Tiểu chỉ có Tiêu Dục Đình, không ngờ cô nàng còn chú ý tới Trình Giai nữa.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Tiểu đang đau khổ như vậy, cô làm sao mà trọng sắc khinh bạn như vậy được. Cô lắc đầu, thản nhiên nói: “Tớ có về cũng không ngăn được người phụ nữ khác thích anh ấy…”
“Được rồi, tớ thừa nhận, tớ không phải vì cậu và Mặc Tu Trần, tớ chỉ muốn ở một mình thôi.”
Bạch Tiểu Tiểu cắt ngang lời của Ôn Nhiên, ánh mắt trong trẻo bị che lại bởi một tầng mây mù, đôi mắt mang theo một sự cầu xin. Ôn Nhiên bị lời nói của cô nàng làm nghẹn, run sợ một lát, mới than nhẹ một tiếng, lo lắng hỏi: “Cậu muốn về nhà à?”
Ôn Nhiên nhẹ giọng dặn dò, Bạch Tiểu Tiểu ừ một tiếng. Cô xuống xe, cô nàng liền khởi động xe.
Sau Khi Bạch Tiểu Tiểu rời đi, Ôn Nhiên cũng không định quay về nhà hàng. Cô chỉ muốn tùy tiện ăn gì đó rồi quay gọi đến, về cửa hàng, điện thoại của Mặc Tu Trần lại
Động tác mở của xe của cô dừng lại, bấm nghe điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần truyền ra từ điện thoại, “Em muốn đi đâu?”
Ôn Nhiên ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn lên
lầu hai. Nhìn cả một vòng, cũng không thấy Mặc Tu Trần đâu. Bên tai, anh truyền đến một câu: “Đi lên lầu hai!”
Còn chưa kịp có cơ hội từ chối, nói xong, người kia đã trực tiếp cúp điện thoại.
Ôn Nhiên nhíu mày với điện thoại, giải thích rồi xin lỗi với tài xế taxi, xoay người đi đến Ý Phẩm Hiên.
Lúc cô trở lại lầu hai, Mặc Tu Trần hình như vừa mới ngồi xuống, cầm cái ly đến trước mắt. Trình Giai đẩy đĩa rau về phía anh, miệng dịu dàng nói: “Mặc thiếu, nước cốt chanh đường này tôi cũng biết làm này, nếu có cơ hội xuống bếp, mong ngài nếm thử tay nghề của tôi.”
Đôi mi Mặc Tu Trần khẽ run lên, theo khóe mắt nhìn Ôn Nhiên bước vào cửa, anh nâng tay ngoắc người phục vụ đúng cách vài bước, nhân viên phục vụ kia lập tức mìm cười đi qua.
Ôn Nhiên đi đến trước bàn, liền nghe thấy người phục vụ nói: “Được, xin hãy chờ một chút.” Sau đó liền xoay người rời đi.
“Đồ ăn này đã lạnh rồi, anh đã kêu phục vụ đem lên vài món mà em thích ăn lên.”
Mặc Tu Trần vừa nói, một bên dịu dàng đẩy ghế ra cho Ôn Nhiên, vẫn là chỗ mà cô vừa nãy ngồi. Có điều khác là, lúc này, anh dựa vào ghế, cánh tay dài thuận thế mà khoát lên lưng ghế cô, thân trên hơi hơi nghiêng hướng về cô, để cho người cô bị vây quanh bởi hởi thở mát lạnh nam tính của anh.
Ở phía đối diện, ánh mắt của Trình Giai khế thay đổi, rất nhanh lại như bình thường, thân thiết hỏi: “Ôn tiểu thư, bạn của cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Ôn Nhiên vừa dứt lời, bên tay, đột nhiên nóng lên, ngón tay thon dài của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, ngón tay thô ráp chạm đến tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Có phải nếu như khi nãy tôi không gọi em, em đã định rời đi đúng không?”