Lúc Ôn Nhiên bước vào phòng bệnh, một nam hộ lý vừa mới lau người cho anh của cô xong, đang xoa bóp cho anh cô.
Người bệnh nhân nằm trên giường nếu không phải do sắc mặt quả tái nhợt thì giống như đang ngủ vậy, yên tĩnh mà khối ngô.
Ôn Nhiên để cho nam hộ lý ra ngoài trước, cô bắt đầu ngồi xuống nói chuyện với anh một lúc. Người hộ lý nam nói một tiếng “Tốt”, đưa tay chỉnh sửa quần ão cho Ôn Cẩm, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Ôn Nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cầm lấy tay của Ôn Cầm, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh ấy, mỉm cười nói: “Anh, em báo cho anh một tin tốt. Em biết nấu ăn rồi, tối hôm trước, em đã làm một phần sườn xào chua ngọt rồi mang tới cho bố mẹ đấy…”
Cô bắt đầu nói với Ôn Cảm những chuyện mà tối hôm đó cô đã nói với bố mẹ. Thế nhưng cô nói mà không được đáp lại, sóng mũi có cảm giác cay cay, cô khịt mũi một cái, âm thanh có phần hơi nũng nịu: “Anh, nếu anh không chịu tỉnh lại thi anh thật sự sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu đấy!”
Thế nhưng, cho dù cô có uy hiếp như thế thì Ôn Cẩm vẫn ngủ thật bình yên, không mở mắt, cũng không lên tiếng nói chuyện, không biết anh ấy có nghe thấy những lời cô nói hay không.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, cô vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại nhin thì vừa khỏe cửa phòng bệnh cũng được mở ra, Cố Khải mặc áo khoác dài màu trắng, phong thái nhẹ nhàng đứng ở cửa.
“Bác sĩ Cổ.”
Sắc mặt Ôn Nhiên nhanh chóng thay đổi, đứng bật dậy, âm thầm kìm nén sự bị thương trong lòng.
Ảnh mắt Cố Khải chạm vào ảnh mắt ngần lệ của cô, chỗ sâu nhất trong con
mắt ảnh lên một vầng ánh sáng nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười yếu ởt, cất bước đi về phía cô: “Có phải tôi quấy rầy cô và anh có chuyện rồi không?”
Ổn Nhiên cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: “Không sai, vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn tìm anh.”
“Sao? Có chuyện gì? Chuyện liên quan tới anh của cô sao?”
Cổ Khải nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Ôn Nhiên liếc nhìn anh cô đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Không liên quan tới anh tôi. Chúng ta tới phòng làm việc của anh đi, là chuyện khác.”
Ánh mắt Cổ Khải thoảng hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó liên đồng ý: “Được, tôi sẽ bảo hộ lý chăm sóc cho anh cô.”
Ôn Nhiên khom người kẻo chấn lên đắp cho Ôn Cẩm, sau đó nhanh chóng đi theo Cổ Khải ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng tới phòng bệnh của anh ta.
“Cô muốn uống trà xanh hay sữa chua?”
Khi cả hai đứng trước ghế salon, Cố Khải đưa tay ra sau lưng Ôn Nhiên làm dầu mời, ôn nhu hỏi.
“Không cần đâu, tôi không khát.”
Ôn Nhiên uyễn chuyển từ chối, hai ngày này cô không thể uống những đổ uống lạnh, mà những thứ Cổ Khải nói đều được để trong tủ lạnh,
Cố Khải nghe cô nói không uống thì cũng không ép cô. Anh ta tự minh đi trước bàn làm việc, cầm ly nước quay trở lại salon, ngồi xuống, đưa tay lên uống một hớp nước, ảnh mắt ôn hòa nhìn Ôn Nhiên, hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gi?”
Ôn Nhiên mím môi, trong lòng đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào. Vấn đề này đã ở trong lòng cô mấy ngày, cô vẫn luôn muốn đến hỏi anh ta.
Cố Khải cầm ly giữ ấm, cơ thể cao lớn lười biếng dựa vào ghế salon, ảnh mắt dịu dàng nhìn cô gái ngồi đối diện. Khi nhìn thấy những thay đổi nhỏ trên gương mặt của cô thì con ngươi anh hip lại, tâm trạng hoi thay đổi, chủ động hỏi: “Là chuyện có liên quan tới Mặc Tu Trần sao?”
Hôm đó, lúc ăn cơm chung, anh ta đã nói những chuyện liên quan tới Mặc Tu Trần anh ta đều biết. Nếu Ôn Nhiên tìm anh ta không phải vì chuyện của anh cô thi chắc chắn là chuyện của Mặc Tu Trần.
Hai mắt Ôn Nhiên chớp chớp, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Khải, cứng rắn lên tiếng: “Đùng thể, tôi muốn hỏi anh một chuyện liên quan tới Mặc Tu Trần.”
Cố Khải cười ha ha một tiếng, lên tiếng trêu chọc: “Có chuyện gi? Cô chỉ cần nói với tôi thi tôi đảm bảo tôi biết chuyện gì sẽ nói cho cô biết ngay. Không giấu diếm nửa lời.”
Những băn khoăn trong lòng Ôn Nhiên nhanh chỏng bị sự trêu chọc của anh ta làm cho tan biến hết, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn biết tình huống cụ thể về cơ thể của Mặc Tu Trần.”
Động tay xoay ly của Cổ Khải hơi chậm lại, con ngươi đen như ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên anh ta không ngờ vấn đề mà Ôn Nhiên muốn hỏi chính là vấn đề liên quan tới cơ thể của Mặc Tu Trần.
Anh ta đương nhiên hiểu ý trong câu hỏi này,
Anh ta đáp lại ánh mắt quan tâm của Ôn Nhiên, trong suốt như nước khiến anh ta có cảm giác nếu như mình nói dối, lừa gạt cô thì sẽ có cảm giác tội lỗi đến nhường nào,
Anh ta do dự nhìn vào mắt Ôn Nhiên, trong lòng Cố Khải cảm thấy hơi trầm xuống.
Sở dĩ CÔ tới hỏi Cổ Khải không phải bởi vì anh ta là bác sĩ, mà là bởi vì anh ta
chinh là bạn tốt nhất của Mặc Tu Trần, cô tin cho dù anh ta có thân phận gì thì chắc chắn sẽ biết tình hình cụ thể.
Ban đầu, cô cảm thấy trên phương diện kia Mặc Tu Trần không thể được, thể nhưng trải qua mấy ngày sống chung, trong lòng cô cảm thấy hơi nghi ngờ. Cô có thể cảm nhận được lúc anh hôn có thi phương diện kia anh có thay đổi…
Đêm hôm đó, nếu không phải bà di của chó đột nhiên tới thì cô sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Thế nhưng cô không phải là đói khỏi muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chống với Mặc Tu Trần mà là xuất phát từ nội tâm của minh, cô hy vọng Mặc Tu Trần là một người đàn ông khỏe mạnh.
Nhìn ánh mắt phức tạp của Cổ Khải, trên mặt cô trở nên trắng bệch. Hai tay đặt trước mặt cũng lặng lẽ siết chặt lại, mím môi, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Cố, tôi biết cả thành phố Đà Nẵng này đề đã truyền ra chuyện phương diện kia của Mặc Tu Trần không được. Thật sự cũng không giấu gì anh, tôi đã kết hôn với anh ấy lâu như thế, thế nhung vẫn chưa từng làm những chuyện vợ chồng.”
Nói tới đây, cô hơi ngừng lại một chút, thấy sắc mặt Cố Khải có hơi thay đổi, ánh mắt cô hiện lên vẻ thương tiếc, sau đó lại nói tiếp: “Mới sáng hôm nay, tôi mới nghe vủ Trương nói, lúc Mặc Tu Trần tám tuổi, anh ấy đã tận mắt chứng kiến mẹ mình nhảy lầu tự tử. Ba năm sau, anh ấy lại bị người khác bắt cóc, thoát chết trong gang tấc, lúc trở về liền…”
“Bây giờ tôi là vợ của anh ấy, tôi chỉ muốn anh ấy được vui vẻ. Vì thế đương nhiên cũng mong anh ấy được khỏe mạnh, mong anh nói thật cho tôi biết, bệnh tình của anh ấy có thể chữa trị được không?”
Sắc mặt Cổ Khải lộ vẻ xúc động, Ôn Nhiên không cố ý gây kích động, chẳng qua chỉ đang nói sự thật, nói ra hết những suy nghĩ trong lòng cô, cùng thải độ của cô đối với cuộc hôn nhân kia,
Thế nhưng anh ta lại là bạn tốt của Mặc Tu Trần, anh ta cũng cảm thấy vui vẻ thay anh. Cho dù Mặc Tu Trần cưới Ôn Nhiên xuất phát từ lý do gi thì cô vẫn thật lòng với cuộc hôn nhân này.
“Bệnh của cậu ấy không phải không chữa được.”
Anh ta trả lời một cách mập mờ, mới vừa rồi cô cũng đã nói hết, hai người họ đã kết hôn lâu như thể vẫn chưa thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Thế nhưng anh ta không có được sự đồng ý của cái tên Mặc Tu Trần kia vi thế không dám tùy tiện tiết lộ bí mật của anh.
Ảnh mắt Ôn Nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm anh ta: “Bác sĩ Cố, ý của anh là, bệnh tình của Mặc Tu Trần có thể chữa trị được sao? Vậy những năm qua anh ấy có đi chữa không?”
Cổ Khải bị hỏi lần nữa, trong lòng thầm mắng Mặc Tu Trần một câu. Ánh mắt anh ta lóe lên, khẽ thở dài lên tiếng: “Tính cách của cái tên Tu Trần kia rất ngang bướng. Trước kia tối cũng đã trị cho cậu ta, thể nhưng vẫn không biết quá trình trị liệu có hiệu quả không, bản thân của cậu ta lại quá sạch sẽ, chỉ cần có cô gái nào tới gần cậu ta thì cậu ta sẽ cảm thấy vô cùng chán ghét, phiền não chứ đừng nói chi là thử.”
Ảnh mất Ôn Nhiên ra vẻ kinh ngạc trợn to, ngạc nhiên hỏi: “Ý của anh là Mặc Tu Trần ghét người khác phải sao? Không thể chấp nhận được việc người khác phải đến gần minh?”