Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 69



Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm cô với ảnh mắt sắc bén, lời anh nói ra bá đạo, không cho phép Ôn Nhiên làm trái lại: “Nếu không quên vậy thì đi thôi.”

Ôn Nhiên nhíu mày thật chặt, theo bản năng lên tiếng giải thích: “Chở một chút nữa được không? Em chỉ mới gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu và chị Lý mà thôi, hai người ấy đang trên đường chạy tới bệnh viện, nếu bây giờ em rời khỏi đây thì không ổn lắm.”

“Ừ, được!”

Đổi diện với đôi mắt trong veo và ngấn nước của cô, Mặc Tu Trần nhận ra rằng anh không thể từ chối yêu cầu của cô. Anh mím môi mỏng, lạnh giọng nói: “Em cứ chờ ở đây đi, anh sẽ bảo vú Trương nấu chút canh mang tới đây. Lát nữa đến phòng làm việc của Cố Khải tim anh hoặc gọi điện cho anh.”

Sau khi Mặc Tu Trần nói xong thì xoay người rời khỏi đó.

Ôn Noãn muốn nói không cần phải làm phiền vủ Trương, thế nhưng anh đi quả nhanh, căn bản không cho cô bất ki cơ hội nào để từ chối. Cô cau mày, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.

Bạch Tiểu Tiểu và Lý Thiến đồng thời chạy tới bệnh viên, hai người cùng nhau lên lầu.

“Nhiên Nhiên, không phải cậu nói anh Cẩm vùa tỉnh lại sao? Sao cậu không bên trong chăm sóc anh ấy mà lại đứng ở ngoài đây?”

Bạch Tiểu Tiểu mừng rỡ lên tiếng hỏi, Lý Thiến cũng mim cười nhìn cô.

Chân mày và khóe mắt Ôn Nhiên cũng hiện lên vẻ vui mừng, muốn giấu cũng không giấu được. Khi nghe nhắc tới anh, có nhanh chóng trở nên vui vẻ, nhanh nhẹn nói: “Đúng thế, anh trai tới thật sự đã tinh lại rồi. Thể nhưng anh ấy bảo rằng anh ấy hơi mệt nên muốn ngủ một lát vì thế tới mới ra đây.”

Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Tiều được thay thế bằng vẻ ảo não: “Ôi, xem ra tớ và chị Lý đến trễ rồi. Nếu anh Cầm đã ngủ rồi thi chúng ta không nên vào làm phiền anh ấy. Bây giờ tới sẽ gọi điện thoại cho mẹ tớ liền, bào bà ấy mau nấu chút canh mang vào cho anh Cẩm ăn tối.”

Lý Thiếu cười nói: “Hay để chị gọi cho lão Trần để anh ấy gửi một chút đồ ăn từ khách sạn tới đây.”

“Không, không cần đâu. Vừa rồi Mặc Tu Trần đã gọi điện thoại bảo vú Trương nấu canh mang tới đây rồi. Tiểu Tiểu, chị Lý, không làm phiền hai người đầu.”

Bạch Tiểu Tiểu nghe thấy thế thì trên mặt lại hiện lên nụ cười, hơn nữa còn có chút mập mờ, lên tiếng trêu choc cô: “Nhiên Nhiên, Mặc Tu Trần nhà cậu càng ngày càng đối xử tốt với cậu. Có phải sau này cái gì cậu cũng nghe lời anh ấy không?”

Ôn Nhiên nhìn cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Anh tớ có thể tỉnh lại cũng là nhờ vào anh ấy đấy.”

“Ây, tớ không hiểu chỗ này nhé. Nhiên Nhiên, việc anh Cảm có thể tinh lại có công lao gi của Mặc Tu Trần chứ? Không phải cậu mê muội anh ấy quả mức nên thấy anh ấy vạn năng đấy chứ?”

“Này! Đừng đánh thức anh tớ!”

Ngón trỏ của Ôn Nhiên đặt lên mép làm động tác im lặng, sau đó lại nhìn về phía phòng bệnh. Tiếp theo cô kể cho Bạch Tiểu Tiểu và Lý Thiên nghe những lời mà ban nãy Mặc Tu Trần đã nói với anh trai cô.

Lý Thiến cười nói: “Đương nhiên, không loại trừ khả năng này. Anh trai của em tỉnh lại ngay khi bị kích thích. Dù sao có thể tỉnh lại cũng là chuyện tốt rồi. Những chuyện khác không quan trọng. Em cũng dừng vi chuyện đó mà trách móc Mặc Tu Trần nữa. ”

Nhắc tới Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên lại nghĩ tới chuyện tối nay phải đến nhà họ Mặc dùng cơm. Cô nhìn Lý Thiến và Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, chị Lý, tối nay có ai rành thay em ở lại đây chăm sóc anh trai em một chút không? Hôm nay là sinh nhật của Mặc Tu Trần, hai ngày trước anh ấy đã đồng ý với bố anh ấy sẽ về nhà ăn cơm rồi.”

“Tớ sẽ ở lại đây. Dù sao thi mấy ngày này tớ cũng không bận lắm.”

Bạch Tiểu Tiểu xung phong nhận viện, cô ấy cũng muốn tìm chút chuyện để làm.

“Được rồi, nếu Tiểu Tiểu đã nguyện ý ở lại đây thi chị cũng không tranh giành với Tiều Tiểu đâu.”

Lý Thiến nói xong, sau đó xoay người nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, nếu em phải đến nhà họ Mặc ăn cơm thì mau đi đi. Đừng để Mặc Tu Trần chờ lâu.”

Ôn Nhiên gật đầu, sau đó nói cảm ơn với Bạch Tiểu Tiểu và Lý Thiến, sau đó mới rời khỏi đây

“Tại sao?”

Ôn Nhiên khó hiểu nhìn Mặc Tu Trần. Sau khi cô đến phòng làm việc của Cố Khải, thi anh lại nói tối nay không thể về nhà họ Mặc ăn cơm được.

Để cô ấy ở lại với anh trai cô ấy trong bệnh viện.

Con người dài hẹp của Mặc Tu Trần nhìn cô, đổi đề tài: “Thắt dây an toàn trước đi đã.”

Ôn Nhiên mim môi, của đầu thầt dây an toàn.

“Hôm nay anh của em vừa mới tỉnh lại, tâm trạng của em chắc chắn đang rất kích động. Cho dù có cùng anh trở về nhà họ Mặc dùng cơm thi lòng em cũng ở trong bệnh viện này thôi, không bằng để ngày khác chúng ta về sau.”

Mặc Tu Trần không nhanh không chậm giải thích, Ôn Nhiên thất dây an toàn

xong thì ngẩng đầu nhìn anh: “Hai ngày trước anh đã đồng ý về nhà ăn cơm.

Thế mà bây giờ đột nhiên không về nữa, như thế có sao không?”

Cô vừa nói xong những lời này, sắc mặt Mặc Tu Trần nhanh chóng trở nên lanh lùng: “Chỉ có anh có đồng ý làm hay không, chứ không có cải gì tốt hay không tốt.”

Kể từ sau khi mẹ anh mấy, nơi đó đã không còn là nhà của anh nữa. Bình thường, nửa năm hay một năm anh cũng không trờ về nhà một lần nào. Sở di hôm đó anh đồng ý về nhà là bởi vì anh vừa ra khỏi phòng làm việc của Mặc Tử Hiền…

“Thế nhưng, không phải Trình Giai cũng đến sao?”

Ôn Nhiên do dự hỏi, thấy sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi. Cô đoán có thể là vi cái chết của mẹ anh.

“Anh cũng không phải nguời mời cô ta!”

Mặc Tu Trần không cho là đúng. Ban đầu khi Tiểu Văn Khanh mời Trình Giai đến nhà họ Mặc ăn cơm, không sóm hơn một ngày cũng không chậm hơn một ngày, mà lại chọn ngay đúng sinh nhật của anh và cũng là ngày giỗ của mẹ anh, khiến anh thật sự không thoải mái.

“Vậy anh có muốn gọi về nhà báo một tiếng không?”

“Không cần!”

Sau khi Mặc Tu Trần lạnh lùng nói ra hai chữ đó thì củi đầu bắt đầu cho xe chạy.

Ngay khi Aston lái xe vào gara, điện thoại di động của Mặc Tu Trần đổ chuông.

Nhìn thấy tên người gọi, ảnh mắt anh thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, những đường nét trên khuôn mặt đều phủ một lớp sương mỏng: “Alo!”

“Tu Trần, khi nào thì con và Ôn Nhiên mới về tới, chỉ còn hai đừa thôi đấy!”

Lúc giọng nói của Mặc Kinh Đằng truyền ra từ điện thoại thi ánh mắt Ôn Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, ngắng đầu nhìn về phía Mặc Tu trần.

Anh mở loa ngoài!

“Chúng tôi sẽ không về!”

Giọng nói của Mặc Tu Trần vô cùng lạnh lùng, nói chuyện với thân thiết với người thân mình cũng không bằng nói chuyện với một người xa lạ,

“Sao thế? Không phải con đã đồng ý rồi sao? Di Tiếu của con đã cổ ý kêu nhà bếp chuẩn bị những món mà con thích, hơn nữa còn đặt một chiếc bảnh thật lớn…”

“Ông nhầm rồi, hôm nay không phải sinh nhật của tôi mà là ngày giỗ của mẹ tôi. Bây giờ tôi và Ôn Nhiên phải đến nghĩa trang đề thăm viếng mẹ tôi.”

Lời nói của Mặc Kính Đằng đã thật sự khơi dậy sự tức giận trong lòng Mặc Tu Trần. Giọng nói anh đột nhiên tăng cao và trở nên ác liệt hơn, khiến Ôn

Nhiên ngồi bên cạnh cũng bị dọa sợ hết hồn.

Ở đầu dây bên kia, Mặc Kính Đằng dưong cảm thấy áy nảy nên trầm mặt một hồi lâu, sau đó mới mở miệng một lần nữa, âm thanh không còn vẻ uy nghiêm như vừa rồi mà là có phần hơi già dặn cũng như không nói được tâm tu trong lòng: “Vậy thi sau khi hai đứa thăm viếng mẹ con xong thi có về nhà không?”

“Không trở về!”

“Tu Trần, cho dù con không nghĩ cho mình là cũng nên nghĩ cho Ôn Nhiên đi chứ. Mặc dù con bé đã gả cho con thế nhưng vẫn chưa bước vào cửa nhà họ Mặc lần nào. Vậy con bé cũng sẽ không được xem là mợ chủ chân chính của nhà họ Mặc đầu.”

Mấy ngày nay Mặc Kinh Đằng đã nhìn ra, đứa con trai này của ông ta có tinh cảm đặc biệt với Ôn Nhiên, cho dù là Trinh Giai, ân nhân cứu mạnh mà anh đã vất vả tìm kiếm cũng không bằng Ôn Nhiên!

Tối nay rõ ràng là để cảm ơn Trình Giai năm đó đã cứu anh thế nhưng anh đã thả chim bổ câu.

Mặc Tu Trần hủ lạnh một tiếng, anh còn chưa kịp nói lời từ chối thì Mặc Kinh Đằng lại bổ sung: “Tổi nay, bố dự định sẽ quyết định hôn sự cho Mặc Tử Hiên và Chu Lâm. Mặc dù con và Ôn Nhiên đã lĩnh chứng thế nhưng vẫn chưa tổ chức hôn nữa. Nếu con trở về thì chúng ta sẽ thương lượng xem nên tổ chức hôn lễ cho hai đứa thế nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.