Ánh mắt của mọi người trong phòng ăn đều lia sang phía bên này.
“Được rồi!” Giọng nam trầm thấp lạnh lùng cắt ngang lời lải nhải của Sulia.
Đôi mắt nâu ngấn nước của Sulia trong phút chốc trở nên tuyệt vọng, trước đây cũng từng xảy ra chuyện như thế này, nhưng Trịnh Thiên Ngọc trước giờ chưa từng ngăn cô ta lại. Cô ta chính là tình nhân được cưng chiều nhất trong vô số người tình của Trịnh Thiên Ngọc, nhưng hôm nay, chỉ vì một nữ phục vụ bủn xỉn mà Thiên Ngọc lại lên giọng với cô ta!
“Thiên Ngọc, anh…” Sulia vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc.
Đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Thiên Ngọc mang theo ý cười đoán không ra nhìn Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân cảm thấy toàn thân rét run, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi. Người đàn ông ấy quá nguy hiểm, không khí chung quanh hắn quá ngột ngạt. Dù cho trên mặt hắn mang theo nụ cười nhưng bầu không khí vẫn lạnh lẽo như thường.
Nhưng không biết đôi chân dài của Trịnh Thiên Ngọc có muốn chết hay không mà cứ vừa khéo chặn lại đường đi của cô.
“Tổng giám đốc Trịnh, phiền anh tránh sang một bên, tôi có việc phải làm rồi.” Mai Thùy Hân chợt nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói năng rất lễ phép, nhưng trong đáy mắt lại chẳng hề có chút nhún nhường nào.
Bỗng nhiên cằm của cô bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của Trịnh Thiên Ngọc nắm lấy! Đệt, lại thế nữa rồi! Cảm giác đau đớn quen thuộc này cũng giống như đêm mưa hôm ấy khi hắn chẳng chút nể nang gì mà siết chặt lấy cằm cô, về sau nó bầm đến mấy ngày mới đỡ!
Mai Thùy Hân đau đến nỗi phải hít ngược vào một hơi khí lạnh, trong lòng lại bùng lên lửa giận ngập trời, vì là người nghèo nên bị bắt nạt sao? Cô chỉ làm tròn trách nhiệm của một người phục vụ mà thôi, tại sao lại bị người này sỉ nhục người kia coi khinh?
Một đôi mắt to sáng lạnh lùng trừng thẳng vào đôi mắt sâu hút của Trịnh Thiên Ngọc.
“Buông tay ra!” Giọng nói bình tĩnh đến nỗi không mang theo bất cứ cảm xúc nào cả.
“Cô bé, cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?” Tay của Trịnh Thiên Ngọc lại tăng lực thêm nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ đau đến trắng bệch cũng không chịu mở miệng xin tha của Mai Thùy Hân thì trong lòng hắn cũng nổi lên vài tia tức giận. Cô gái này trước giờ không biết chịu thua à? Cứ nhất thiết phải bướng bỉnh như thế sao? Phụ nữ phải ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu!
“Tôi nói lại một lần nữa, buông tay ra!” Mai Thùy Hân ra sức kiềm chế, cô sắp nhịn đến cực hạn rồi.
“Thật không? Cô đừng có quên nhé, tôi là khách đấy, nói chuyện với tôi thì phải khiêm nhường lại chút đi.” Giọng nói kiêu căng của Trịnh Thiên Ngọc vang trên đỉnh đầu của cô, sức ở trên bàn tay lại chẳng giảm bớt chút nào.
Mai Thùy Hân cảm giác cằm dưới của mình sắp bị bóp nát rồi!
Một tia nhẫn nhịn cuối cùng của Mai Thùy Hân rốt cuộc cũng bị phá vỡ, cô nâng gối lên dùng hết sức bình sinh đá vào giữa hai chân của Trịnh Thiên Ngọc!
“Á!” Trịnh Thiên Ngọc hít vào một hơi khí lạnh, nhìn Mai Thùy Hân bằng ánh mắt không thể tin nổi! Lại có người dám đá vào điểm chí mạng của Trịnh Thiên Ngọc hắn à!
Mai Thùy Hân nhân cơ hội này trốn khỏi bàn tay quỷ quái của Trịnh Thiên Ngọc rồi nhanh chóng lùi về sau đến vị trí an toàn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười như thể giành được thắng lợi: “Tổng giám đốc Trịnh, tôi quên nói cho anh biết, tôi có đai đen Taekwondo đấy!”
Khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Thiên Ngọc đã giăng kín mây đen, bên trong tròng mắt đen nhánh tràn ngập tức giận. Mai Thùy Hân cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Thiên Ngọc!” Sulia rít lên một tiếng rồi nhào đến trước mặt muốn bắt Mai Thùy Hân lại: “Ả đàn bà thấp hèn này, sao dám dùng thủ đoạn ti tiện như vậy! Tôi muốn gặp quản lý đuổi việc cô ngay!”
Mai Thùy Hân khẽ cười một tiếng, nhanh chóng cởi chiếc tạp dề ren trên hông xuống rồi nhẹ nhàng ném lên lại trên bàn. Tâm trạng vô cùng sảng khoái mà phủi phủi tay: “Thích làm gì thì làm! Bây giờ tôi không làm nữa! Tôi bỏ việc!”
Cô quay đầu lại ném một nụ cười như khiêu khích cho Trịnh Thiên Ngọc, thừa dịp Sulia đang xoắn xuýt xung quanh hắn hỏi han ân cần mà nhanh chóng chạy trốn. Nếu bị Trịnh Thiên Ngọc bắt được thì chiếc cằm của cô chắc chắn sẽ bị bóp nát.