Mai Thùy Hân mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ, cô giống như lại quay về thời thiều nữ không lo không buồn kia, công ty của cha còn rất tốt, mẹ cũng không bị tai nạn xe mà chết. Cô vẫn là công chúa nhỏ xinh đẹp, được che chở nâng trong lòng bàn tay. Anh Kiên, đứng ở dưới cây anh đào, mỉm cười với cô. Nụ cười ấm áp hơn cả gió xuân.
Bỗng nhiên thức dậy, Mai Thùy Hân lại nghe thấy Trịnh Thiên Ngọc bên người thấp giọng nói gì đó. Còn tưởng anh đã tỉnh, Mai Thùy Hân xoay người nhìn Trịnh Thiên Ngọc, vừa định hỏi anh mới vừa nói cái gì, lại thấy ánh mắt anh còn nhắm. Lúc này mới biết thì ra anh đang nói mơ.
Mắt Trịnh Thiên Ngọc vẫn nhắm chặt chẽ, lông mi rậm đang ở rung động không yên. Trong miệng lóng ngóng hô cái gì, biểu tình trên mặt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Mai Thùy Hân giật mình, cô cho tới bây giờ chưa có thấy qua dáng vẻ này của Trịnh Thiên Ngọc, nhìn qua bất lực, thống khổ như vậy. Anh nhất định đang gặp ác mộng.
Đang muốn đánh thức anh dậy, lại đột nhiên nghe rõ trong miệng anh thì thào nói “Mẹ, không muốn... Không muốn... Mẹ, Thiên Ngọc rất ngoan, Thiên Ngọc sẽ nghe lời, không muốn... ”
Theo một tiếng rống thật thấp, Trịnh Thiên Ngọc bỗng nhiên mở mắt ra. Anh tỉnh lại từ trong ác mộng.
Thấy Mai Thùy Hân đang kinh ngạc nhìn chính mình, lông mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc lập tức hung hăng nhăn chặt lại.
Bàn tay không hề báo trước nắm lấy cằm của Mai Thùy Hân: “Cô vừa nãy nghe được cái gì? ”
Mai Thùy Hân sợ ngây người động tác bất thình lình của Trịnh Thiên Ngọc, lộp bộp nói: “Nghe được anh giống như mơ phải ác mộng.”
“Nghe rõ tôi nói cái gì không?” Biểu tình của Trịnh Thiên Ngọc càng dữ tợn, trong tròng mắt đen bắn ra tia sáng sắc bén lãnh khốc.
“A, tôi, tôi không có nghe rõ, tôi cũng vừa mới tỉnh dậy. ” Mai Thùy Hân lại không phải người ngốc, xem ra Trịnh Thiên Ngọc rất không muốn để cho người khác nghe thấy lời anh nói trong giấc mộng. Cô mới không có ngu như vậy nói sự thật ra đâu.
Trịnh Thiên Ngọc xiết chặt cằm của cô, ánh mắt sắc bén đánh giá nét mặt của cô. Sau nửa phút nhìn, mới mạnh mẽ thả Mai Thùy Hân ra. Xem ra là đã tin tưởng lời của Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Ngọc xoay người xuống giường, châm lửa điếu thuốc, ngồi ở trên ghế sa lon chậm rãi hút.
Trịnh Thiên Ngọc rất ít hút thuốc, thấy bộ dạng chau mày của anh, Mai Thùy Hân biết tâm tình hiện tại của anh khẳng định không tốt.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên lời mà Trịnh Thiên Ngọc vừa nói trong mộng: “Mẹ, không muốn... Thiên Ngọc rất ngoan ngoãn, Thiên Ngọc sẽ nghe lời… ” Anh kêu đáng thương như vậy, bi thương như vậy, tuyệt vọng như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe anh nhắc qua người nhà của anh. Trên báo chí có rất nhiều chuyện bát quái liên quan đến nhà giàu, tuy nhiên lại chưa từng có nhà họ Trịnh.
Nhà họ Trịnh, thật sự rất thần bí. Lẽ nào Trịnh Thiên Ngọc bị mẹ của mình từ bỏ? Nếu không… Tại sao phải kêu như vậy.
Mai Thùy Hân trong đầu có vô số cái vì sao, nhưng cũng không kịp đi tìm đáp án. Bởi vì giờ khắc này, biểu tình của Trịnh Thiên Ngọc khiến cho lòng của cô hung hăng đau một cái.
Cuồng ngạo như anh, vẫn luôn là lãnh khốc bá đạo, hình tượng lòng dạ độc ác xuất hiện ở trước mắt công chúng, Mai Thùy Hân cho tới bây giờ chưa thấy qua lúc anh mờ mịt bất lực như vậy..
Trong con ngươi sắc bén và hung ác nham hiểm hiện tại biến thành mất mác và mê man sâu đậm, tư thế hút thuốc của Trịnh Thiên Ngọc rất ưu nhã, nhưng Mai Thùy Hân nhìn ra được, anh căn bản chỉ là đang mượn hút thuốc để che giấu sự hoảng hốt của anh.
Rốt cuộc là chuyện gì, sẽ tạo thành cho Trịnh Thiên Ngọc tổn thương lớn như vậy? Sẽ khiến anh lãnh huyết vô tình, cho dù đang ngủ, cũng gào khóc xin giúp đỡ?
Mai Thùy Hân đột nhiên cảm giác được có chút không nỡ, mẹ của cô cũng qua đời sớm, cô có thể hiểu được sự đau khổ khi mất đi mẹ.
Chậm rãi đi tới trước mặt của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân lần đầu tiên chủ động ôm lấy Trịnh Thiên Ngọc. Mà Trịnh Thiên Ngọc, cũng không có cáu kỉnh đẩy cô ra, chỉ lẳng lặng kéo Mai Thùy Hân qua, ôm cô thật chặt, giống như là thứ duy nhất mà anh có thể bắt được gì đó.