Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 35



Editor: Gió


Beta: Đá bào


Tần Mặc Lĩnh vẫn ở công ty, chuyện của bộ phận điều hành số bốn khiến anh tan làm muộn hơn một chút. 


Tháng sáu là mùa tiêu thụ của sản phẩm đồ uống, nhưng tất cả những sản phẩm của bộ phận số bốn, lượng tiêu thụ lại rất bình thường. Mâu thuẫn giữa bộ phận thị trường và bộ phận tiêu thụ ngày càng gay gắt, ví dụ ngay chiều nay, giám đốc thị trường Chu Nghĩa và giám đốc tiêu thụ Trịnh Viêm Thúc trực tiếp xảy ra tranh chấp trong cuộc họp.


Những người khác trong phòng hội nghị đều không dám lên tiếng, sau đó kinh động đến cả Tần Mặc Lĩnh.


Tần Mặc Lĩnh gặp riêng từng người nói chuyện, tạm thời đè lại lửa giận.


Chu Nghĩa có bối cảnh, gia đình anh ta là một trong số những cổ đông của Lạc Mông. Năm nay Chu Nghĩa đã ba mươi, năng lực tạm ổn, nhưng vị trí giám đốc thị trường, năng lực không đủ thì khó mà thuyết phục được mọi người.


Mà Trịnh Viêm Thúc, ba mươi hai tuổi, năm ngoái thăng chức đảm nhận chức giám đốc bộ phận tiêu thụ, năng lực cá nhân và năng lực điều hành đều được mọi người công nhận, tuy nhiên tính cách lại ngạo mạn, khó mà quản được.


Ngay cả giám đốc bộ phận điều hành số bốn vừa từ chức là Uất Minh, một người có thủ đoạn như vậy, mà cũng không có biện pháp nào đối phó với hai người họ.


Xử lý xong mâu thuẫn của hai người, Tần Mặc Lĩnh chuẩn bị về nhà.


Trịnh Viêm Thúc đi đến cửa văn phòng, lại quay lại hỏi, “Tần tổng, giám đốc bộ phận số bốn vẫn chưa có người đảm nhận sao.” Anh ta biết, vị trí này không thể là của anh ta, càng không thể là Chu Nghĩa.


Tần Mặc Lĩnh: “Vẫn chưa.”


Trịnh Viêm Thúc gật đầu, “Tần tổng anh bận việc ạ.”


Đi ra khỏi văn phòng Tần Mặc Lĩnh, anh ta tháo lỏng cà vạt. Trước đây cho dù có bất đồng ý kiến với Chu Nghĩa ra sao, cũng sẽ không gây gổ ở bên ngoài, hôm nay coi như là đã hoàn toàn vạch mặt anh ta.


Cho dù là ai đến bộ phận số bốn này, cũng đều phải dẹp bỏ đống đổ nát này trước.


Thư ký Cao đi đến, hai người lên tiếng chào hỏi, rồi lướt qua nhau.


Chuyện Chu Nghĩa và Trịnh Viêm Thúc tranh chấp kịch liệt, cô cũng đã nghe qua, hai người này tính tình không hợp, tuổi tác cũng chẳng chênh lệch là bao, lại rất đẹp trai, thường vẫn luôn được mọi người nhắc đến cùng một lúc.


Ai cũng không phục ai.


Thư ký Cao nhận được đồng hồ do cửa hàng đưa tới, đi qua báo cáo với Tần Mặc Lĩnh.


Đồng hồ là quà sinh nhật cho Tần Tỉnh, giành mất mô hình của cậu ta, nên bù đắp một chiếc đồng hồ. Sau này cho dù Tần Tỉnh có biết đến sự tồn tại của chiếc mô hình kia, cũng sẽ không trách anh được.


Tần Mặc Lĩnh giao việc cho thư ký Cao: “Ngày mai đem chiếc đồng hồ này đến văn phòng của Tưởng Thịnh Hoà.” Còn khi nào Tưởng Thịnh Hoà tặng đồng hồ cho Tần Tỉnh, đó là chuyện của anh ta.



Trong biệt thự, Giản Hàng đang thu dọn hành lý, điện thoại của Bàng Lâm Bân gọi đến.


Có lẽ đã nhận được thư từ chức của cô, Giản Hàng nhấn nghe.


Giọng điệu Bàng Lâm Bân lộ ra sự do dự, “Báo cáo từ chức của cô tôi đã xem qua rồi, nói thật thì, tôi không muốn duyệt.”


Nói rồi, ông cười bất đắc dĩ.


Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, con người muốn vươn lên cao hơn nữa, những điều này ông đều hiểu.


Ban quản lý cấp cao của Doãn Lâm, mỗi năm đều có những sự thay đổi, ông đã quen với điều đó, nhưng Giản Hàng thì không giống như vậy.


Giản Hàng là một trợ thủ đắc lực do chính tay ông bồi dưỡng, bất kỳ chuyện gì giao cho Giản Hàng, ông chưa từng phải lo lắng bao giờ. Dù cho công việc có khó khăn ra sao, Giản Hàng đều sẽ khắc phục, giải quyết một cách êm đẹp, khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng.


Tính cách của Giản Hàng có chút giống với ông, không phục thua, không nhận thua, có bản lĩnh thì anh cứ dẫm chết tôi, nếu dẫm không chết được, tôi vẫn sẽ lại đứng lên.


Tâm huyết của ông dồn vào con trai, còn không nhiều bằng đối với cô. Đương nhiên, Giản Hàng hoàn toàn xứng đáng với sự đào tạo của ông, cô đã dùng lợi ích thu được gấp vài trăm lần, để báo đáp ông.


Giản Hàng không nợ ông, cũng không nợ Doãn Lâm.


Giản Hàng giống với ông, có dã tâm, sẽ không hài lòng với hiện tại.


“Khi biết cô và Tần Mặc Lĩnh kết hôn, tôi đã có dự cảm, Doãn Lâm không giữ được cô lâu nữa rồi. Nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy.”


Ông hiểu Giản Hàng, với tính cách của cô, kết hôn với Tần Mặc Lĩnh, cô sẽ không cam tâm tình nguyện phải ngước đầu nhìn Tần gia, ngước đầu nhìn Tần Mặc Lĩnh, không thể vượt qua được Tần Mặc Lĩnh, nhưng ít nhất, cô phải giành được vị trí bình đẳng với anh.


Mà nếu ở lại Doãn Lâm, cô sẽ không thể đạt được điều ấy.


Giản Hàng không chen lời, yên lặng nghe Bàng Lâm Bân nói.


Thực ra cô cũng không có gì để nói, những gì muốn bày tỏ, đều đã được viết trong đơn từ chức rồi.


Những lời mùi mẫm, cô và Bàng Lâm Bân đều không cần đến.


Cô vẫn luôn cảm kích khôn nguôi đối với Bàng Lâm Bân, từ một tờ giấy trắng đến hôm nay ngồi lên vị trí tổng giám đốc của một bộ phận Doãn Lâm, không thể không nhắc đến sự đào tạo và tin tưởng của ông.


Số người Bàng Bân Lâm tự mình bồi dưỡng không nhiều, cô rất may mắn là một trong số đó. Cũng bởi vì chuyện này, trong công ty, những lời đồn đoán về cô và Bàng Lâm Bân vẫn luôn không dứt.


Về việc từ chức, bọn họ chỉ nói vài câu, Bàng Lâm Bân nói, “Tôi đã duyệt đơn từ chức của cô rồi, trước khi tìm được người phù hợp tiếp nhận vị trí này, vẫn phải cần cô vất vả thêm vài tháng.”


Giản Hàng thầm thở phào, đơn từ chức được phê duyệt, cô như trút được hết gánh nặng, từ khi bắt đầu thực tập, lúc còn là sinh viên đại học đến nay, đã là chín năm ở Doãn Lâm, sao có thể không có tình cảm với công ty được.


“Không có vất vả, chuyện nên làm ạ.”


Cô và Bàng Lâm Bân đều không thích lòng vòng dây dưa, cuộc điện thoại cũng kết thúc tại đây.


Sau khi cúp điện thoại, Giản Hàng nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, Bàng Lâm Bân nói sẽ tìm người phù hợp để tiếp nhận công việc, vậy ý chính là, sẽ không điều người từ tổng bộ về, mà đi tìm nhân tài bên ngoài.


Còn về việc tìm ai, không phải chuyện cô cần lo lắng.


“Tiểu Hàng.” Dì Cảnh ở bên ngoài gọi cô.


Giản Hàng bình tĩnh lại, “Dì, có chuyện gì vậy?”


Dì Cảnh nói: “Mặc Lĩnh về rồi, mười phút sau sẽ bắt đầu ăn cơm.”


“Được ạ.”


Giản Hàng tăng tốc sắp xếp hành lý, bên trong vali những đồ đạc nhỏ nhặt rất nhiều, mười phút cũng chưa xử lý xong, cô bèn đặt sang một bên, xuống lầu ăn cơm trước.


Tần Mặc Lĩnh ngồi trước bàn ăn, đang đợi cô.


Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang bước xuống, anh ngẩng đầu nhìn qua.


Không biết liệu có phải là ảo giác của Giản Hàng hay không, nhưng từ sau khi họ làm chuyện kia, Tần Mặc Lĩnh không hề giấu diếm nhìn thẳng cô, ánh mắt trực tiếp lại mang theo dục vọng khó miêu tả thành lời.


Mỗi lần anh nhìn cô như vậy, cô lại nghĩ đến khi hai người ở trên giường, anh cũng dùng ánh mắt này nhìn cô, còn một hai muốn cô cũng nhìn lại anh.


Hình ảnh hai người nhìn nhau như vậy đã lọt vào mắt dì Cảnh, bà nhận ra đôi vợ chồng son tình cảm rất tốt. Vẫn nên thường ra ngoài đi đây đi đó, cùng du lịch rất có tác dụng để bồi đắp tình cảm.


Dì Cảnh nghĩ vậy.


Ở phòng ăn sẽ ảnh hưởng đến không gian riêng tư của hai người, bà nhanh chóng quay lại vào bếp.


Giản Hàng rửa tay rồi đi đến bàn ăn, mặt trời vẫn chưa lặn.


Đây là ngày cô tan làm sớm nhất kể từ khi nhận chức đến giờ, đều là nhờ phúc của việc từ chức.


Cô ngồi xuống phía đối diện Tần Mặc Lĩnh, trên bàn ăn có sushi, tạo hình và cách trang trí bên trên đều độc nhất vô nhị, là cửa hàng sushi nổi tiếng nhất cả nước, chỉ có một vị đầu bếp nổi tiếng chuẩn bị.


Nếu muốn ăn, phải đặt trước cả một tháng.


“Anh thích ăn sushi sao?” Giản Hàng không chắc liệu có phải anh đặc biệt mua cho mình không, vì vậy hỏi anh.


Tần Mặc Lĩnh, “Cũng bình thường, không được coi là thích lắm.”


Anh rất ít ăn sushi, trước khi đến Tô Thành công tác, cô có đặt sushi của SZ về ăn, anh nhớ đến vị đầu bếp này rất nổi tiếng, nên cũng đã đặt một phần.


“Là mua cho em.” 


Sự chu đáo như vậy, ai có thể kháng cự được chứ. Giản Hàng là người lạnh lùng lý trí, cũng không thể.


Tần Mặc Lĩnh đặt sushi xuống trước mặt cô, “Tối nay không cần tăng ca sao?”


Giản Hàng đáp, “Có chứ, nhưng chỉ cần khoảng một tiếng là xong việc rồi.” Bàng Lâm Bân đã duyệt đơn từ chức của cô, vậy nên sẽ có rất nhiều email sẽ không cần gửi đến cho cô nữa.


Lượng công việc ít đi rất nhiều.


Có qua có lại, cô cũng hỏi anh một câu: “Anh thì sao?”


“Anh không bận.” Tần Mặc Lĩnh đặt điện thoại sang một bên.


Hai người lấy đũa ăn cơm. Trong phòng ăn chỉ có hai người, không cần phải để ý những phép tắc khi dùng bữa, Tần Mặc Lĩnh duỗi chân ra. 


Chân anh dài, vừa hơi duỗi ra đã dán lên chân của Giản Hàng.


Khi ở trong trấn nhỏ của Aegaen hai người cũng có hành động thân thiết như vậy, Giản Hàng không bài xích hành động ái muội như vậy dưới bàn.


Cô đang ăn sushi, cũng không ngẩng đầu, hoàn toàn bất động thanh sắc.


Trước đó ở Acgaen, anh có đến nhà vệ sinh một chút, không ở cạnh cô lâu, nhưng hôm nay ở nhà, Tần Mặc Lĩnh cũng không cần lo lắng nếu có phản ứng thì phải làm sao.


Sau khi hai người ăn xong, dì Cảnh thu dọn bát đĩa rồi đem hoa quả lên.


Giản Hàng cầm ăn một miếng dưa hấu, Tần Mặc Lĩnh không ăn, anh mở điện thoại lên xem, ngồi cùng cô.


Trong khoảng thời gian vừa rồi, đôi chân họ chưa từng tách rời.


Giản Hàng khẽ cởi dép lê, đặt chân lên mu bàn chân anh.


Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu nhìn cô, Giản Hàng làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn dưa.


Anh cũng không nói gì, cứ để cô như vậy, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.


Nếu như là trước kia, hai người ăn xong sẽ về phòng mình, nhưng tối nay không ai rời đi cả.


Giản Hàng ăn xong một miếng dưa hấu, Tần Mặc Lĩnh cũng không có ý muốn về phòng, cô cũng không vội lên lầu tăng ca, mà lướt điện thoại giết thời gian.


Tiện tay lướt đến hot search ngày hôm nay, thấy chủ đề không có hứng thú cô sẽ trực tiếp lướt xuống, nhìn thấy dòng liên quan đến người đại diện của Lạc Mông.


Lạc Mông có nhiều dòng sản phẩm, người đại diện vì thế cũng nhiều, Đàm Mạc Hành là một trong số đó, anh ta làm đại diện cho sản phẩm của bộ phận điều hành số một.


“Sau khi Lạc Mông và Đàm Mạc Hành kết thúc hợp đồng, có tiếp tục gia hạn không anh?”


Phản ứng đầu tiên của Tần Mặc Lĩnh khi nghe câu nói này là, có lẽ Đàm Mạc Hành là họ hàng của Đàm Phong, nếu không cô sẽ không quan tâm chuyện một người đại diện có tiếp tục hợp đồng hay không. Lạc Mông không chỉ có một người đại diện là Đàm Mạc Hành, nhưng lại không thấy cô quan tâm đến người khác.


Anh nhàn nhạt đáp: “Anh không biết.”


Quả thực là anh không biết, cấp dưới vẫn chưa báo cáo lên.


Giản Hàng nhấn mở chủ đề, Đàm Mạc Hành đang ở phim trường, đồ anh ta uống là một sản phẩm của Lạc Mông.


Anh ta được rất nhiều người biết đến, ngay cả dì Cảnh cũng là fan hâm mộ của anh ta, lần trước bộ phim tình cảm do anh ta đảm nhận vai chính phát hành, dì Cảnh còn xin nghỉ để đến rạp xem ủng hộ.


“Hôm nay anh ta lên hot search rồi, fan hâm mộ nói anh ta là biển quảng cáo di động.”


Tần Mặc Lĩnh cũng không cả ngẩng đầu lên, qua quýt “Ừm” một tiếng.


Giản Hàng lướt đến mục bình luận, có bình luận nói, sau khi Đàm Mạc Hành kết thúc hợp đồng với Lạc Mông, có thể sẽ không gia hạn hợp đồng nữa, còn nói Lạc Mông đã tìm được người đại diện mới rồi.


“Nếu như bộ phận số một không ký kết hợp đồng với Đàm Mạc Hành nữa, em thấy có thể tìm anh ta làm người đại diện cho nước có ga của bộ phận số bốn. Năm nay lượng tiêu thụ sản nước có ga của bộ phận số bốn không nổi trội, thử đổi người đại diện xem sao.”


Cô vừa nói xong, cả phòng ăn rơi vào trầm mặc.


Tần Mặc Lĩnh không đáp lời.


“Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của em, không phải em muốn nhúng tay vào chuyện của công ty anh.”


Lúc cô và Tần Mặc Lĩnh cùng tiếp xúc, có lẽ vẫn thích hợp với sự yên lặng hơn. Nói chuyện gì đó có khi còn gây ra những hiểu lầm không đáng có.


Cô nhấc chân ra khỏi mu bàn chân anh, đi dép vào.


Mu bàn chân Tần Mặc Lĩnh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, không có độ ấm, anh nhìn qua, Giản Hàng đã đứng dậy rồi.


“Vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện khác.” Anh giải thích tại sao không đáp lời cô.


Bầu không khí bị phá hỏng, Giản Hàng không định ở lại đây lên nữa, không trả lời anh, chỉ nói, “Em còn phải tăng ca.”


Cô lên lầu, để lại Tần Mặc Lĩnh một mình trong phòng ăn.


Hai phút trước vẫn còn đang rất tốt đẹp, đột nhiên lại có chút mâu thuẫn. Tần Mặc Lĩnh không có tâm trạng xem điện thoại, khoá màn hình, ném điện thoại lên bàn.


Giản Hàng quay về phòng ngủ, định rằng sẽ tắm bồn thư giãn. Nhưng tinh dầu cô đem đến đã dùng hết rồi, trong phòng tắm cũng không tìm được lọ nào khác, dì Cảnh chuẩn bị cho cô rất nhiều sản phẩm của các hãng, duy chỉ không có tinh dầu.


“Cốc cốc”


Ban đầu Giản Hàng còn tưởng là do bản thân nghe nhầm, cô bước ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa vẫn vang lên.


“Giản Hàng?” Tần Mặc Lĩnh ở bên ngoài cửa gọi cô.


Giản Hàng đi đến trước cửa, “Có chuyện gì vậy?”


Giọng điệu cô rất nhạt, có cảm giác xa cách, Tần Mặc Lĩnh nghe ra được. Anh không thích nói chuyện cách một tấm cửa, “Em mở cửa ra trước đi.”


Giản Hàng không mở, “Có chuyện gì anh cứ nói, em nghe được.”


Tần Mặc Lĩnh không biết như vậy có tính là đang cãi nhau hay không, nếu như là vậy, anh sẽ xin lỗi.


Anh mở điện thoại, xác định một chút hot search, “Hot search em quan tâm hồi nãy mới ở thứ hai mươi hai, trạng thái là ‘mới’, bây giờ vọt lên vị trí thứ hai rồi, đằng sau còn có chữ ‘nổ’ màu tím nữa đấy.”


Giản Hàng: “….”


Cô đột nhiên bật cười. Không biết là do anh chọc tức đến bật cười, hay cảm thấy buồn cười vì điều anh vừa nói.


“Ừm. Em biết rồi.”


Cô giống như anh vừa rồi, qua quýt một câu.


Từ đầu đến cuối Tần Mặc Lĩnh đều không được cô mở cửa cho mình, “Em bận xong thì ngủ sớm nhé.”


Nửa phút sau, Giản Hàng nghe thấy tiếng bước chân anh ngày càng xa dần.


Cô không có thời gian tức giận, cũng không thích trút giận lên ai, đi lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.


Không có tinh dầu, cô chỉ có thể tắm vòi hoa sen.


Khi bước ra ngoài phòng tắm một lần nữa đã là nửa tiếng sau, sau khi thoa kem dưỡng, cô đi sấy tóc.


Bây giờ vẫn sớm, Giản Hàng không cảm thấy buồn ngủ, cũng không chơi game được, cô bèn mở máy tính ra xử công việc cần chuyển giao.


Vừa tập trung trạng thái làm việc, tiếng gõ cửa lại vang lên.


“Giản Hàng, em mở cửa.” Tần Mặc Lĩnh lại đến gõ cửa.


Không biết có phải tin tức đó lại lên hạng trên bảng hot search, anh đặc biệt qua nói cho cô hay không.


Giản Hàng đang mặc đồ ngủ, trước khi ra mở cửa cô đi tìm một chiếc áo khoác mặc lên. Vừa rồi nếu như cô và Tần Mặc Lĩnh không có chút mâu thuẫn nhỏ vừa rồi, cho dù cô có đang mặc bộ đồ ngủ mỏng và lộ hơn nữa, cũng sẽ đi thẳng ra mở cửa.


Nhưng bây giờ không được.


Mở cửa ra, Tần Mặc Lĩnh đang đứng ở bên ngoài, bên cạnh là một chiếc vali.


Tần Mặc Lĩnh không chắc Giản Hàng đã hết giận hay chưa, “Anh chuyển vali qua trước.” Nếu như cô chưa hết giận, anh qua ở sau cũng được.


Giản Hàng nhìn anh, lại nhìn sang chiếc vali, anh đã chủ động chuyển vào, thì cô cũng không thể không cho anh sắc mặt tốt.


Cô không nói gì cả, nhưng cũng không đóng cửa, quay người đi vào, để lại cửa cho anh.


Tần Mặc Lĩnh kéo vali vào phòng, sau đó đóng cửa lại, khoá trái.


Kéo vali vào phòng quần áo, từ phòng quần áo bước ra, anh vừa đi vừa tháo đồng hồ đeo tay, chiếc tủ đầu giường bên cạnh có đặt điện thoại và vài cuốn sách của cô, anh tháo đồng hồ để lên chiếc tủ còn lại ở bên trái.


Vừa đặt xuống, Tần Mặc Lĩnh lại đeo đồng hồ lên, không biết cô đã bớt giận hay chưa. Anh vừa dọn vào phòng, để đồng hồ ở chỗ nào cũng là một chủ đề có thể nói chuyện. Giản Hàng đang ngồi trước bàn làm việc, anh bèn đi qua đó.


Nước trong ly của cô đã được uống hết, Giản Hàng đứng dậy, cầm chiếc ly lên muốn đi rót nước, Tần Mặc Lĩnh lại chặn trước mặt, một tay ôm lấy eo cô, không để cô rời đi, rồi đưa chiếc đồng hồ đeo tay cho Giản Hàng: “Là anh không đúng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.