Nữ hoàng ra lệnh cho Nam Cung Dực tự mình sắp xếp, hộ tống đoàn người Diệp Khuyết rời nước E.
Rốt cuộc cũng được rời đi, trong lòng Trì Tảo Tảo vô cùng thoải mái.
Đến Ninh Đô, cô hoàn toàn kích động, giống như một đứa bé chưa lớn.
Vân Phi đưa Kim Thừa Trị đến công ty, Diệp Khuyết đưa Trì Tảo Tảo về nhà.
Không biết rời nhà đã bao nhiêu lâu, Trì Tảo Tảo trở lại một cái, liền không kịp chờ chạy vào nhà, "Ba mẹ, con đã về."
Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân ở trong biệt thự nghe được tiếng gọi của Trì Tảo Tảo, đi ra, nhìn thấy Trì Tảo Tảo, hai vợ chồng ôm lấy cô, mừng rỡ.
"Tảo Tảo, rốt cuộc con đã về rồi, mẹ còn tưởng rằng cả đời này cũng không gặp được con nữa!" Tiết Dung Chân kích động cũng khóc.
Nghĩ tới đứa trẻ này từ nhỏ đã lớn lên bên người mình, đột nhiên lại mất đi, trong lòng bà, tựa như mất đi cái gì vô cùng quan trọng.
Những ngày qua con trai cũng rời đi, bà không ăn không uống, gầy đi không ít.
Trì Tảo Tảo vội vàng lau nước mắt cho Tiết Dung Chân, "Mẹ, đừng khóc nữa, không phải con đã về rồi sao? Sau này, con sẽ không rời đi nữa đâu."
Quay lại, cô nhìn về phía Diệp Chấn Hoa, "Ba, để cho mọi người phải lo lắng rồi, con xin lỗi, Tảo Tảo xin lỗi mọi người."
Diệp Chấn Hoa cười cười, đưa tay vuốt ve đầu Trì Tảo Tảo, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ba mẹ còn tưởng rằng, Diệp Nhị không thể đón con về nữa chứ!"
Trì Tảo Tảo quay đầu, nhìn Diệp Khuyết đứng bên một cái, chu đôi môi đỏ, nói với Diệp Chấn Hoa, "Diệp Nhị nhà chúng ta, rất có bản lãnh đấy, chẳng những có thể đón con về, con còn nghe Vân Phi nói, anh ấy ký kết hợp đồng sử dụng toàn bộ nhiên liệu của nước Evới bà già kia, sau này, tất cả nhiên liệu của bên đó, đều do Diệp Nhị nhà chúng ta nắm trong tay đấy, ba, ba nói xem, anh ấy rất giỏi đúng không?"
Thật ra thì, Trì Tảo Tảo không hiểu về chuyện làm, nhưng lúc đó nghe Vân Phi nói, nhìn thấy vẻ mặt đầy hâm mộ Diệp Khuyết của Vân Phi, cô cũng biết, họ tốn một trăm tỉ kia, cũng không thua thiệt.
Diệp Chấn Hoa vẫn mỉm cười, "Nó đương nhiên là có bản lãnh, nếu không sao lại là con trai của ba được, con trở về là tốt, mau vào nhà, để mẹ con tự mình xuống bếp, làm món con thích ăn nhất."
"Vâng vâng!"
...
Trì Tảo Tảo trở về, vợ chồng Diệp thị vô cùng vui vẻ, về sau, một nhà bốn người, lại có thể hạnh phúc chung sống như trước vậy.
Lúc ăn cơm tối, Tiết Dung Chân thấy con trai mặt vẫn tê liệt, liền mở miệng nói chuyệnvới anh, "Con trai à, bây giờ Tảo Tảo vừa mới vất vả trở về, con không thể lại lại làm lơ con bé, hai vợ chồng con phải ân ân ái ái, hòa thuận, giống như mẹ và ba con vậy, biết không?"
Trì Tảo Tảo cắn đũa nín cười.
Diệp Khuyết ngước mắt nhìn cô, nhai hai miếng cơm, mặt không đổi sắc, "Muốn con và cô ấy ân ân ái ái cũng được, nhưng từ nay về sau, cái gì cũng phải nghe theo con."
Trì Tảo Tảo không phục, ngẩng đầu lên trừng anh, "Em lúc nào không nghe theo anh?"
"Tối nay thu thập đồ đạc đi, ngày mai anh đưa em tới trường học."
"A? Lại muốn tới trường học?"
"Ừ."
Diệp Khuyết trừng mắt, Trì Tảo Tảo lập tức cúi đầu thỏa hiệp, " Được, ngày mai em sẽ đi học."
"Không những phải học tập thật giỏi, còn phải lấy được hai bằng thạc sĩ."
Cái gì?
Trì Tảo Tảo không thể nhịn được nữa, phút chốc vỗ bàn, hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện, "Diệp Khuyết, anh đừng quá đáng, cái đầu dưa này của em, có thể thi lên đại học đã phải cảm ơn trời đất rồi, anh còn bắt em phải lấy bằng, lấy cái bằng gì?"
Thật là quá đáng, cái này gọi là ân ái?
Toàn bộ thời gian cô phải đi học, làm sao có thời gian ân ái đây?
Trì Tảo Tảo không ăn nữa, giận đùng đùng trở về phòng.