" Chồng,... " Tiếng nói nhẹ lọt vào tai khiến Triết Phong sửng sốt.. ngay cả mẹ hắn cũng khác là mấy, bà quên mất hồi sáng bà có đón Tịnh Lan đến đây chơi cùng lúc nãy cô ở trên phòng ngủ, nên bà cũng quê mất việc này.. nhưng cô có nghe thấy gì hai chưa?
" Tịnh... Lan sao em ở đây? " Triết Phong quay người lại giọng ấp a ấp úng hỏi.. nhưng cô chỉ liếc mắt nhìn im lặng, Triết Phong cảm giác lo lắng dâng lên liệu những gì lúc nãy cô có nghe thấy không?
Triết Phong nhẹ tiến đến chỗ Tịnh Lan đang đứng cô vẫn vậy vẫn im lặng chăm chú nhìn hắn:
" Tịnh,... " Triết Phong tính đưa tay chạm vào người cô nhưng cô lùi một chân về sau, khiến tay Triết Phong ở giữa không trung!
" Chồng,... có phải chồng ghét Tịnh Lan lắm phải không? Là Tịnh Lan gây rối chồng làm phiền chồng? Tịnh Lan sẽ không như vậy nữa đâu.. chồng cũng đừng lớn tiếng với mẹ như vậy hư lắm " từng câu từng chữ như một nhát dao đâm vào tim Triết Phong.. hắn đưa tay kéo cô ôm chặt vào lòng lời lúc nãy làm cô tổn thương rồi, Tịnh Lan vẫn vậy vẫn chẳng nhúc nhích! Bà Triết đứng một bên thấy cảnh này mà lòng cũng nhói!
Chẳng biết thời gian đó trôi qua bao lâu? Cô nhẹ đẩy người Triết Phong ra:
" Chồng,... " Triết Phong nhìn cô ấp a úng úng không hiểu sao trong lòng lại có gì đó khó nói!
" Tịnh Lan lớn rồi sẽ không hư nữa sẽ không làm phiền chồng nữa, Tịnh Lan trả chồng lại cho chị ấy đó Tịnh Lan sẽ không ích kỷ giữ chồng bên cạnh nữa.. vì vậy chồng đừng ghét Tịnh Lan nhé? Tịnh Lan sẽ không khóc đâu chỉ cần chồng đừng ghét Tịnh Lan.. đừng lớn tiếng với mẹ thì Tịnh Lan trả chồng cho chị ấy " Triết Phong nghe vậy liền ôm chặt cô lần đưa.. đau.. đau lắm, là hắn ngu ngốc nói không suy nghĩ!
" Không anh không ghét em.. anh không ghét em " Tịnh Lan mím môi để không khóc cô lớn rồi không được khóc, lúc trước cô cũng muốn mẹ ở bên cạnh không muốn người khác giành.. nên bây giờ cô giành chồng chắc chị ấy buồn lắm, cô cũng thương chồng nhưng cô không muốn mình làm kẻ xấu!
" Hức.. Chồng đừng có giận Tịnh Lan nha tý nữa Tịnh Lan sẽ về nhà mẹ, sẽ không làm phiền chồng nữa.. huhu " nói xong cô không nhìn được òa khóc.. Triết Phong siết chặt vòng tay:
" Em không được đi đâu hết " Tịnh Lan nhẹ đẩy người Triết Phong ra:
" Tịnh Lan sẽ chỉ buồn một chút xíu thôi.. về nhà Tịnh Lan sẽ sống giống lúc trước với mẹ, giống như lúc trước Tịnh Lan chưa gặp chồng ý.. Chồng cũng đừng buồn sẽ xấu ấy, Tý nữa mẹ sẽ đón Tịnh Lan " cô càng nói càng thê lương Triết Phong lắc đầu hắn không muốn.. không muốn đâu!
Tịnh Lan đẩy nhẹ người Triết Phong ra chạy lại phía mẹ chồng:
" Mẹ ơi! Mai mốt Tịnh Lan về nhà mẹ rảnh nhớ đến đón Tịnh Lan chơi nhé " Bà Triết nghe cô nói mà nước mắt khẽ rơi Tịnh Lan vội lau nước mắt cho bà, rốt cuộc bà làm như vậy đúng hay sai? Con trai bà phải để nó vụt mất thì có lẽ nó mới nhận ra thứ gì là quan trọng.. chuyện của nó đến lúc bà để nó tự giải quyết rồi!
Một lúc sau cô theo mẹ mình Triết Phong chỉ đứng chết chân tại chỗ nhìn cô rời đi, ngay cả Bà Triết cũng chẳng thể giúp đến cuối bà chỉ để lại một câu: