Cưới Vợ Xung Hỉ

Chương 5



Thích cũng không có nghĩa là yêu...nói như vậy, là hắn thích nàng, nhưng là không yêu nàng?

Phong linh ngồi nghĩ, bên tai truyền đến thanh âm của vị giáo sư đang giảng bài, trong đầu của nàng cũng chẳng biết ông đang nói gì, ngược lại là vẻ mặt của Lôi dương, bộ dáng khi hắn cười, bộ dáng dịu dàng đối với nàng, còn cả khi ở bồn tắm lớn khi hắn không kiềm chế được hôn nàng...khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng bừng lên, thân mình cũng nóng lên, hai tay vỗ vỗ mặt muốn xua tan đi cảm giác lúc này.

"Sinh viên kia" Trên bục giảng vị giáo sư nhăn mày lại, ánh mắt đang nhìn vào Phong linh bên dưới giảng đường, đáng tiếc nàng căn bản không có nghe thấy, bàn tay nhỏ bé vẫn đang dùng sức vỗ vỗ mặt.

"Phong linh..." người bạn học ngồi cạnh nàng thấy thế, nhỏ giọng gọi nàng, thấy nàng vẫn là không phản ứng, thế nên mới lén kéo tay nàng "Hả?" Phong linh dừng động tác, theo bản năng quay mặt lại nhìn người bạn học Trương Mỹ Trân, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì thế?" Trương mỹ trân không dám nói lời nào, dùng ánh mắt hướng lên vị giáo sư bên trên, Phong linh nhìn theo ánh mắt của cô, vừa vặn nhìn thấy vị giáo sư đang trừng lớn mắt không chớp đang nhìn mình.

Cái này thực sự là tai họa.

"Sinh viên này tên là gì?" Phong linh ngượng ngùng đứng lên, lời nói nhẹ nhàng trả lời vị giáo sư "Giáo sư, em là Phong linh, thực xin lỗi thầy, em vừa nãy có điểm nóng, cho nên không chuyên tâm nghe giảng, thật sự là không vào."

"Trong phòng có mở máy lạnh thế nào lại nóng được?" Vị giáo sư không cho là đúng hừ một tiếng. "Mới ngày đầu tiên khai giảng, thế mà lại không chú ý như vậy! Đừng cho là tôi không biết trong đầu các anh chị nghĩ gì, tuổi này học hành là quan trọng, không nên suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, đầu tiên là mất tiền học phí, chị như thế nào lại không làm thất vọng cha mẹ?"

"Vâng...." Phong linh không giám nói lại lời giáo sư, đành phải cúi đầu trả lời.

Giáo sư nghe xong chợt nhíu mày "Cho nên chị thật sự là đang nghĩ đến bạn trai?" Nghe vậy, sinh viên trong lớp đồng loạt cười ồ.

"Hả?" Phong linh miệng lại há thật to, thiếu chút nữa đứng không nổi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng phiếm hồng "Điều đó...đương nhiên không phải..."

Keng, keng, keng, keng....tiếng chuông báo vừa vặn lúc này kêu lên, giải cứu Phong linh đúng lúc. Trường này có tiếng là giảng dạy đúng giờ, tuyệt đối sẽ không vì việc nhỏ này của nàng mà làm lãng phí thời gian.

Quả nhiên vị giáo sư nghe được tiếng chuông trừng mắt nhìn nàng một cái, cầm giáo án đi ra khỏi phòng học, sinh viên cũng lập tức ùa ra ngoài.

"Phong linh, cậu vừa rồi ngây ngốc cái gì đấy?" Trương mỹ trân vừa thu dọn sách vở vừa hỏi "Thật sự đang suy nghĩ đến nam nhân à?" Phong linh mặt đỏ lên, không nói gì ngồi xuống thu dọn sách vở, bởi vì nàng đang còn đi học, không muốn nói nhiều, liền muốn chạy đi.

"Quả nhiên là như thế, là ai?" Thấy nàng đỏ mặt, Trương mỹ trân cảm thấy nghi vấn "Có phải là Uông Dương sinh viên khoa mỹ thuật không? Hay là Cao Khắc Lý khoa truyền thông? Tớ nghe nói Cao khắc lý kia được một đài truyền hình chọn trước nha, chỉ cần hắn tốt nghiệp xong lập tức có việc làm ngay, thật sự là rất giỏi! Là hắn đúng không? Là hắn cũng tốt, hắn sắp tốt nghiệp, hơn nữa làm ở đài truyền hình lương rất cao, kết hôn không lâu sẽ mua được nhà, tuyệt đối so với mỹ thuật tạo hình có tiền đồ hơn..."

"Học mỹ thuật tạo hình có gì không tốt?" Chồng của nàng Lôi dương cũng nghiên cứu sinh ở trường đại học khoa mỹ thuật tạo hình đấy.

Hơn nữa sau khi đến Đài loan Lôi dương mới nói cho nàng, hắn muốn đến xin trường hệ mỹ thuật tạo hình đảm nhiệm công việc phó giáo sư, nói cách khác, hắn là giảng viên đại học, mà nàng là sinh viên. May mắn là nàng học trường tiếng Trung, cho dù trường học có nhỏ như thế nào, cũng rất khó có thể gặp mặt.

"Há..." Trương mỹ trân đột nhiên kêu lên, một ngón tay chỉ loạn lên trên mặt nàng "Cậu thích Uông dương kia đúng không? Thế nên mới nói tốt cho hắn!"

"Tớ việc gì phải nói tốt cho hắn " Phong linh muốn giải thích nhưng căn bản là Trương mỹ trân không có nghe nàng nói.

"Đúng là, cậu thế nào lại chọn Uông dương mà không phải Cao khắc lí?" Trương mỹ trân bộ mặt bất bình hiện lên "Tớ thực sự là không tin được....cho dù Uông dương kia bộ dạng quả là không tồi, nhưng mà, nghe nói hắn là một kẻ đào hoa nha, rất am hiểu nữ nhân, cậu không cẩn thận bị hắn lừa"

"Thật sự là không có gì! Cậu đừng nói hươu nói vượn!" Chán chẳng muốn nói gì nữa, Phong linh cầm lấy túi sách đi ra ngoài.

Chuyện nàng kết hôn ngoại trừ người nhà ra không ai biết, nàng cũng không muốn công khai, nếu không nhất định sẽ bị bạn học hỏi cho điên mất, hỏi nàng có phải hay không phụng tử thành hôn, nếu nàng nói không phải, tiếp theo lại hỏi linh tinh là tại làm sao, tuyệt nhiên là rất phiền phức.

Trương Mĩ Trân đuổi theo, không định buông tha nàng. “Đó là ai? Cậu mau nói"

"Nhanh lên không muộn! Không thèm quan tâm cậu" Phong linh chạy chậm phía trước, xuyên qua trung đình lục kính, dọc theo đường đi thông suốt không bị ngăn trở, thẳng đến không biết người nào không có mắt đột nhiên hiện ra đến ngăn trở của nàng đường đi -- “A!” Trước tiên là đụng vào ngực người ta, sau đó hai chân không vứng, ngả cả vào người phía trước "Cẩn thận!" Một đôi tay có lực rất đúng lúc đỡ lấy người nàng.

Phong linh không ngã xuống đất, nhưng là lại nhãn mạo kim tinh, đầu váng mắt hoa, hơn nửa ngày cũng chưa có biện pháp khôi phục lại.

"Phong linh cậu có sao không?" Trương Mỹ trân đuổi theo quan tâm hỏi, nhìn thoáng qua "Là cậu gây họa", xem ra không tốt, vừa thấy ánh mắt thiếu chút nữa không trừng đi ra.

Đại soái ca nha! Siêu cấp vô địch tao nhã nam nhân chất lượng tốt! Từ chỗ nào hiện ra đến a?

A! Nhịn không được lại ở trong lòng hét lên một tiếng. Bởi vì này nam nhân chất lượng tốt bên cạnh đứng cùng một cái khác nam sinh, đúng là vừa mới còn ngoài miệng nhắc đi nhắc sinh viên khoa Mỹ thuật tạo hình Uông dương.

Oa, trên đời này lại có chuyện khéo đến vậy sao?

"Tớ...không sao" Phong linh ngẩng đầu, cơn choáng váng kia đi qua.

Đối phương không vội vã đẩy nàng ra, thậm chí còn tận tình giúp đỡ thân hình đang choáng váng của nàng, làm cho nàng từ từ thích ứng, sau nàng ngẩng thẳng đầu nhìn rõ diện mạo đối phương "A, anh, anh...." Người nàng đụng vào là Lôi dương sao?

Phong linh kinh ngạc không nói nên lời.

So với vẻ thất kinh của nàng, Lôi dương có vẻ trấn định hơn, còn lộ ra chiêu bài nụ cười mê người của hắn, dịu dàng nói: "Sinh viên này, đi đường phải cẩn thận một chút chứ, chạy loạn như vậy ở vườn trường thật sự là rất nguy hiểm"

Hả? vị "Sinh viên này?" Hắn như thế nào lại gọi nàng như vậy?

Cho nên, hắn là muốn làm bộ dạng không quen biết nàng?

Tuy rằng nàng hiểu như vậy có vẻ tốt hơn, dù sao đây cũng là trường học, nhiều người nhiều miệng, hiện tại hắn là giảng viên, hơn nữa nàng còn chưa tốt nghiệp, không ọi người biết quan hệ của họ là đúng, nhưng mà, không biết vì sao, ngực của nàng như bị cái gì va vào, đột nhiên cảm thấy đau quá...Phong linh ngơ ngác nhìn Lôi dương, cảm giác khó thở đang đến.

"Tiểu học muội, vị này là Phó giáo sư mới tới khoa mỹ thuật tạo hình trường ta, giảng viên Lôi dương." Uông dương đứng ở bên cạnh Lôi dương cất tiếng giới thiệu với nàng.

"Vâng..." nghe được tiếng nói, Phong linh lúc này mới nhận ra Uông dương bên cạnh Lôi dương, đột nhiên đầu cảm thấy hôn mê.

"Em...khỏe chứ?" Uông dương nở nụ cười, hướng nàng đi tới, tay xoa xoa đầu nàng.

"Tiểu học muội, thế nào vẫn như lúc trước đụng vào nhau a?" Hai người bọn họ gặp nhau, chính là "đụng" vào nhau, lúc đó y đối với nàng thì bình thường, còn nàng đối với y có vẻ ái mộ.

Y không biết trong lòng nàng rốt cục là nghĩ gì, có điều, mỗi lần gặp mặt y nàng thường đỏ mặt, nàng hẳn là có điểm thích y, cũng bởi vậy tại lần va đụng sau, ngẫu nhiên đụng nhau ở thư viện đọc sách, cùng nhau ăn một bữa cơm, có phim hay thì cùng nàng đi xem, tuy rằng không có hứa hẹn ước định gì, cũng không gọi là người yêu, nhưng mà, cũng không phải là quan hệ học trưởng học muội mà thôi. (ý là anh khóa trên với em khóa dưới ấy)

Phong linh ngẩng đầu nhìn Uông dương, xấu hổ cười cười "Đúng vậy, tật xấu lỗ mãng của em khó sửa quá"

"Đi vẽ với anh đi, vẽ có thể làm yên ổn lòng người, lâu rồi em có thể bỏ được tật xấu này" Uông dương cười, theo bản năng tay lại chuẩn bị xoa đầu nàng, đột nhiên nghĩ tới thầy giáo còn bên cạnh, tay rút lại, xoa xoa chính đầu mình "Đúng rồi, cả kỳ nghỉ hè em đi đâu vậy? tìm em khắp nơi không thấy, mình đã lâu không ăn cơm cùng, buổi tối có rảnh không"

"Hả?" Phong linh ngây ngẩn cả người, theo bản năng hướng nhìn Lôi dương.

Lôi dương nhìn nàng, ánh mắt khóe môi đều mang ý cười thản nhiên, giống như, hắn cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, nàng muốn làm gì, đồng ý với ai đi đâu dường như không có vấn đề gì.

Trương mỹ trân đứng bên cạnh thấy Phong linh đứng sững sờ không nhúc nhích, tay kéo kéo áo nàng "Mau trả lời đi, Phong linh, cậu làm sao thế?"

"Em có việc, buổi tối phải về nhà mẹ..."Phong linh vốn định nói là nhà mẹ đẻ, ngẫm lại không đúng, lập tức sửa lại "ý của em là em phải về nhà ăn cơm cùng ba mẹ, cho nên...thực xin lỗi" Uông dương nghe xong sửng sốt, lập tức cười nói "Không sao đâu, vậy để lần sau đi"

"....được" Phong linh lại khẽ nhìn Lôi dương cúi thấp đầu xuống.

"Tiểu học muội vừa rồi vội vã như vậy, là có tiết học sao?" Uông dương cười nhắc nhở, còn ngẩng đầu nhìn một chút "Có phải đụng chúng đầu, nên quên rồi" "A, đúng, có tiết học" Trương mỹ trân vỗ vỗ đầu một chút, kéo Phong linh chạy đi "Nhanh đi, thầy, học trưởng, hẹn gặp lại"

"Gặp lại!" "Gặp lại!" Phong linh cũng hướng bọn họ hơi hơi gật đầu, xoay người cũng Mỹ trân chạy lên trên tầng.

"Chậc, vừa mới kêu cô ấy đừng có chạy vội vã như vậy, liền lập tức đã quên" Uông dương nhìn bóng dáng Phong linh vừa dời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười có chút sủng nịnh.

Lôi dương có chút đăm chiêu nhìn Uông dương, cũng cười theo, chẳng qua, nụ cười có chút ám ảnh, giống như không vướng bụi trần.

"Vị đồng học kia...là bạn gái cậu sao?" Uông dương phục hồi lại tinh thần, đối với vị thầy giáo có chút ngượng ngùng.

"Không biết có tính không, nhưng là em rất thích cô ấy, thực đáng yêu đơn thuần, khác hắn nữ sinh bây giờ, có đôi khi cứng đầu, nhưng lại có khi thẹn thùng, em cũng không biết nói đó là cảm giác gì" Lôi dương gật gật đầu, âm thầm nói một câu "Tôi biết đó là cảm giác gì" Bởi vì hắn trước đây chính là bị cái cảm giác độc đáo này cuốn hút, hơn nữa không rõ cho nên quyến luyến...

Xe ở trong đêm tối hướng ngưỡng cửa lớn, Phong Linh đã thấy tòa nhà màu trắng cổ.

"Đến rồi, nhà của em ở phía trước" nàng quay đầu cười nói với Lôi dương.

Đây là lần đầu tiên Phong linh về nhà mẹ đẻ sau khi kết hôn, cũng là Lôi dương lần đầu tiên bước vào nhà mẹ vợ. Ba mẹ nàng ở hôn lễ hắn đã gặp qua, duy chỉ chưa từng gặp em gái nàng Phong Vân Vân.

Lôi dương lần đầu bái kiến cha mẹ vợ, vì không có phương tiện đi lại, cần có một chiếc xe, vì thế quản lý ở khách sạn Á thái Đài loan cử một chiếc xe chuyên đưa đón vợ chồng bọn họ, trở thành phương tiện đị lại của họ ở Đài loan. Nếu không Lôi dương vẫn như mọi ngày không dùng xe.

Quà biếu được lái xe chuyển xuống, Phong Cảnh cùng Cao giai lệ tự mình ra đón con rể bệnh tật, trên mặt tuy mang đầy nụ cười, sắc mặt đã có điểm trắng bệch, bởi vì bọn họ căn bản không nghĩ đến vị "con rể sắp chết" kia bỗng dưng lại đại giá quang lâm đến Đài loan, hơn thế nữa thoạt nhìn thân thể thật cường tráng.

Không chỉ như thế, khi đến bữa tối, Lôi nhị thiếu gia nói chuyện khôi hài, tiếng nói sang sảng đầy cá tình làm ọi người không khỏi kinh ngạc, càng không nói đến Lôi nhị thiếu gia đối với Phong linh dịu dàng chăm sóc, thỉnh thoảng thay nàng múc canh, có khi miệng Phong linh dính thức ăn hắn còn dùng tay lau đi hộ nàng, nhìn hai đôi mắt của ba mẹ vợ đều mở thật to, nhất là Phong nhị tiểu thư Phong Vân Vân lại càng có vẻ khó hiểu.

Nói thật, nói đến đẹp, cô Phong Vân vân so với Phong linh đẹp hơn, muốn nói dịu dàng, cô Phong Vân vân cũng tuyệt đối không đối thủ, đối với việc Lôi dương nhìn thấy nàng không tỏ ra ngạc nhiên, còn liên tục đối với chị gái chăm sóc, làm cho cô cảm thấy không vui.

Vốn là, còn cảm thấy chị gái thật đáng thương, thay cô gả ột người sắp chết, tuy rằng có xem qua một số ảnh chụp đám cưới cha mẹ mang về, nhận ra người này thật nghênh ngang anh tuấn mê người, cũng không cảm thấy tiếc nuối, nhưng hôm nay trong bữa ăn này trong lòng nàng chính là không thoải mái.

Như là đồ vật của mình bị đoạt đi...."Em gái cũng ăn một chút đi, cái này ngon lắm" Lôi dương đột nhiên gắp một quả trứng chim muối đặt trong bát Phong Vân Vân.

Phong vân vân sửng sốt một chút, trên bàn ăn ba mẹ nàng cũng ngây người một chút, bởi vì Vân vân căn bản không biết ăn món này, Phong linh đang định mở miệng nói với Lôi dương điều này, không nghĩ tới Lôi dương lại mở miệng trước "Có phải hay không không ăn được?" Ánh mắt dịu dàng bình tĩnh dừng trên mặt Phong vân vân.

Phong vân vân nhìn nụ cười dịu dàng của hắn, lòng đột nhiên chấn động một nhịp, càng lúc càng mãnh liệt.

"Nếu không dám ăn..." "Ăn, đương nhiên em ăn được" Phong linh lập tức gắp quả trứng trong bát đưa lên, nửa điểm cũng không muốn làm phụ ý tốt của Lôi dương.

"Vân vân..." Phong linh có điểm lo lắng nhìn nàng.

Phong Vân vân lại căn bản không để ý đến nàng, ngọt ngào đối với Lôi dương cười cười.

"Thật sự ngon, ăn rất ngon, cảm ơn anh rể"

Lôi dương mím môi nở nụ cười, "Đừng khách sáo, thích ăn như vậy thì ăn nhiều một chút, anh xem em có vẻ chưa ăn được gì nhiều, như vậy không tốt đâu."

"Em biết rồi, anh rể, em nghe lời anh ăn nhiều một chút, anh cũng phải ăn nhiều một chút nha, như vậy sức khỏe mới có thể tốt lên..." Phong vân vân cũng gắp một miếng thịt lớn cho Lôi dương "Đây là đồ ăn do mẹ nấu nha, anh nhất định phải ăn nhiều mới được"

"Không thành vấn đề" Lôi dương vui vẻ cười "Mẹ vợ vất vả nấu một bàn ăn như vậy, làm con rể con tự nhiên muốn ăn nhiều."

"Thật là, đứa nhỏ này thật là khéo nịnh" Cao giai lệ miệng nở nụ cười, nói xong còn giống như vô tình liếc nhìn Lôi dương một cái, chần chờ một lúc lâu sau mới nói "Nhị thiếu gia thân thể....có khỏe không? Đi đường xa như vậy không sao chứ?"

"Đúng đấy" Phong cảnh có điểm lo lắng nhìn Lôi dương "Ba nghe Phong linh nói, con là vì muốn giúp nó về Đài loan học, nhưng lại không có người ở bên cạnh chắm sóc, có sao không?"

Lôi dương hướng Phong linh đang cúi đầu không nói gì liếc mắt một cái, cười nói "Không vấn đề gì, ba vợ mẹ vợ, từ sau khi Phong linh gả cho con, sức khỏe đã khá hơn, cơ hồ không có gì xấu, hơn nữa Phong linh chăm sóc con rất chu đáo, xin đừng lo lắng."

Phong cảnh cùng Cao giai lệ nhìn nhau, trên mặt rốt cục nở ra nét tươi cười "Thật không? Như vậy thật là tốt quá, ta còn lo Phong linh là tiểu thư, sẽ không chịu chăm sóc người khác vậy đâu"

Nghe vậy, Lôi dương cười nhẹ, tay ở dưới gầm bàn cầm lấy tay Phong linh "Cô ấy rất cố gắng" Thực cố gắng đối tốt với hắn, thực cố gắng chăm sóc hắn, tuy rằng làm thực sự không tốt lắm, cũng thực ngốc, có điều nhìn tâm ý của nàng đối với hắn, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn.

Bị hắn cầm tay, Phong linh ngượng ngùng khuôn mặt có chút hồng hồng.

Hắn thực sự là ở nhà ba mẹ đẻ thay nàng nói đủ mọi chuyện, biểu hiện dường như hắn có bao nhiêu quyến luyến đối với nàng....nếu thật sự là như vậy, thật là tốt quá.

Từ nhà ba mẹ nàng về nhà trời có mưa, mưa này vừa lớn vừa mạnh, khi về nhà, lái xe xuống xe giúp bọn hắn mở cửa xe, bởi vì nàng không mang ô hơn nữa mưa lại lớn, chỉ vài bước đã làm cho nàng gần như ướt hết.

"Mau lên vào nhà tắm rửa" Phong linh nhìn thấy Lôi dương đều bị ướt hết, mày lo lắng nhăn lại một chút, liền nhanh chóng đẩy hắn vào phòng tắm "Mau cởi quần áo ra, không kheo cảm lạnh mất" Phong linh nói xong liền thay hắn mở vòi nước nóng.

Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng là quần áo trên người đều ướt sũng rất dễ bị cảm lạnh, huống chi Lôi dương lại là một bệnh nhân.

Nhân lúc nước còn đang pha, Phong linh còn chạy về phòng lấy cho hắn quần áo thay, sau đó cầm một cái khăn mặt rồi xoay người lại, kiễng chân giúp hắn lau tóc ướt.

Lôi dương nhìn cô vợ nhỏ đang bận tối tăm mặt mũi, trên mặt bất chợt nở nụ cười yếu ớt, vì hắn cao hơn nàng, nên hắn cúi thấp đầu xuống, cho nàng lau dễ dàng hơn.

Lau được nửa ngày, Phong linh mới phát hiện.

"Di, anh sao còn chưa cởi quần áo?" Lôi dương ngẩng đầu nhìn nàng, thân thể cao lớn vẫn tựa ở cửa lười biếng, đứng im không nhúc nhích, dường như là đang chờ đợi nàng thay quần áo cho hắn.

Nàng bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng loạn, miệng lưỡi khô khốc, trong dầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ở trong phòng tắm khi trước ở nhà Long điền tại Nhật bản, trong lòng càng thêm lo lắng.

Thật sự...là muốn thân người hắn...nhưng là không được! Hăn sẽ té xỉu! Lần trước hắn thiếu chút nữa là té xỉu, không phải sao? Nếu nàng lại yêu cầu hôn hắn, hắn thế nào cũng giống như lần trước sẽ té xỉu ở bồn tắm.

Cho nên, tuyệt đối không được! Không thể để hắn thân nàng! Nàng cũng không thể thân hắn.

"Anh đau đầu" thấy nàng đứng bất động một lúc lâu, Lôi dương cuối cùng bổ một câu "Tay không dơ lên được, không thể nào tự cởi áo quần, em giúp anh đi".

Giúp? giúp hắn?

Phong linh trừng mắt trong khuôn ngực lớn, theo bản năng lùi bước, lắc đầu.

Hắn nhíu mày "Không muốn?"

"Không phải, em chỉ là lo lắng anh sẽ lại càng nhức đầu hơn" Nàng nhỏ giọng nói thầm. Bởi vì sau khi cởi hết quần áo hắn, có khả năng nàng lại nhịn không được bộc phát...trời ạ! nàng nghĩ cái gì vậy???

Mắt thấy cơ thể nàng vẫn tiếp tục lùi bước, lại từng bước sắp đụng bồn tắm, Lôi dương rốt cục một bước tiến lên giơ tay kéo nàng vào trong lòng.

"Chồng nói thì em phải nghe, em không biết sao?" Hơi thở phả vào mặt nàng làm cho nàng thoáng chốc khuôn mặt ửng hồng, trong mắt lôi dương phút chốc hiện lên ánh lửa.

Cơ thể hắn, lại một lần nữa cảm nhận được thân thể mềm mại cùng trái tim đập phập phồng của nàng..."Nhưng mà..." "Không có nhưng" Hắn khí phách nói.

Đó là ý gì? Phong linh ngẩng đầu nhìn hắn.

Không phải là nói choáng váng đầu óc không có khí lực sao? Cánh tay của hắn ôm nàng kia, lực đạo hù chết người, như là muốn đêm cơ thể nàng vùi vào trong người hắn.

Hơn nữa, căn bệnh choáng váng bất động của hắn có thể lây sao? nàng hiện tại cũng không hiểu vì sao đầu óc cũng trở nên choáng váng? Cảm giác hô hấp trở nên khó khắn?

"Vậy anh buông ra, nếu không em làm sao có thể cởi quần áo giúp anh?" Nàng nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Buông nàng ra?

Hắn không thích! Cũng không muốn! Nếu hắn hoàn toàn mất đi lý trí trong lời nói. Cố tình, hắn Lôi Dương nhiều nhất chính là lý trí, cho nên.....Lôi dương làm theo ý muốn của nàng hơi bỏ cánh tay, thiếu chút nữa nàng ngã, hắn lại một lần nữa kéo nàng vào lòng (anh LD nì đúng là đồ cơ hội!!!)

"Sao thế?" Hắn nâng mi nhìn nàng "Làm sao không thoải mái?" Nàng nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, trong đầu kêu loạn, ngây ngốc hỏi "Loại bệnh choáng váng đầu này, có lây không a?" Hăn trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hé ra, thật đáng yêu làm cho người ta muốn cắn một cái.

Nàng nghĩ cái gì, choáng váng đầu có thể lây sao? ha ha.

"Em thật sự choáng đầu sao?" Hắn còn giả bộ hỏi.

Nàng ngoan ngoãn gật gật đầu "Nhất là lúc anh ôm em" Thật là....ngốc nghếch đến đáng yêu.

Nhịn không được...muốn yêu nàng...đôi môi lại đặt trên cánh môi mềm mại của nàng, lại đổi thành cắn một cái "A! đau!" Nàng kinh hô một tiếng, lệ ở trong hốc mắt đảo quanh. "Anh sao lại cắn em?". Lôi dương xấu xa nở một nụ cười "Thế nào? đầu còn choáng váng không?" Không ngất, đau đến chết còn choáng váng gì nữa? Phong linh lấy tay vỗ về môi, hai mắt lưng tròng trong lòng hắn, đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

"Anh bắt nạt em...oa...anh thật quá đáng! Ở nhà mẹ em thì tỏ ra quan tâm yêu thương em như vậy, nhưng sau lưng thì lại bắt nạt em...oa...ở trong trường học thì không nói em là vợ, ở nhà thì lại trêu đùa em, như vậy vui lắm sao? oa...quá đáng nha anh thực sự quá đáng! Em ghét anh! ghét muốn chết! thật sự rất ghét! Đã thế, em cũng không thèm thích anh." Nói xong nàng chạy ra ngoài, không chỉ chạy ra khỏi phòng tắm, còn chạy ra khỏi nhà....bên ngoài, vẫn như cũ, mưa vẫn rất lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.