Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt

Chương 19



Khuôn mặt lạnh như băng không chút cảm xúc không chút biến đổi, Lượng Vũ ngồi một mình ở thư phòng cầm trong tay một quyển sách binh pháp nhưng tâm tư nàng thì lại nghĩ đến chuyện Nguyệt Hiểu bị thương, hết chuyện này rồi lại chuyện khác, cứ liên tục kéo đến làm tâm trí nàng rối bời. Nàng nhớ rất rõ đêm qua tên ngốc này đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn vì nàng mà bị thương nhưng bất lực không thể kịp thời ngăn cản chuyện gì, Lượng Vũ mới phát giác... Nàng tuyệt không giống như người ngoài luôn nói - tính tình lãnh đạm, nếu không thì nàng đã không... Ngay cái lúc mà đôi tay nàng nhiễm đầy máu của Nguyệt Hiểu, nàng nghĩ cả thế giới đều biến mất, vũ trụ như điên đảo, tại sao lại xảy ra như thế chứ?
Nhưng sau khi phát hiện hắn chỉ là bị chút vết thương nhẹ mà ngất xỉu thì Lượng Vũ gần như cảm thấy có một tia ngọt ngào, phấn khởi không ít. Bởi vì... kẻ phiền phức này chỉ biết mồm mép nói chuyện ngu ngốc, vậy mà sẽ vì nàng mà bị thương. Thế nhưng tâm tình tốt đẹp duy trì không bao lâu, bởi vì tên ngốc này vừa tỉnh lại dĩ nhiên liên tục kêu tên Thị Nguyệt, điều này thật sự làm cho nàng cảm thấy đố kị! Nguyệt Hiểu hắn là tên ngu ngốc hỗn đản, làm gì mà cứ kêu tên Thị Nguyệt chứ, chẳng lẽ nàng không thể lo cho hắn sao?
"Thị Nguyệt, tình hình quận mã ra sao rồi?" Trong thâm tâm mặc dù bực mình Nguyệt Hiểu nhưng thủy chung nàng vẫn lo lắng cho tình huống của hắn.
Sau khi Thị Nguyệt kiểm tra cho Nguyệt Hiểu xong, nhận thấy không có chút gì nguy hiểm, tảng đá trong lòng nàng cũng nhanh chóng buông xuống. "Quận chúa yên tâm, chủ tử chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ không có chuyện gì hết. "
"Không ngại theo ta tâm sự chứ?" Tuy là vấn đề không có gì to tát nhưng do Lượng Vũ chính miệng nói ra luôn luôn sẽ làm người khác không thể cự tuyệt. Đây quả là tác phong giống hệt Dạ Hiểu tiểu thư, chẳng trách chủ tử đối với quận chúa luôn luôn tuân mệnh không dám trái lời.
"Đây là vinh hạnh của Thị Nguyệt."
Hai người đi dạo trong vương phủ, Lượng Vũ vừa đi vừa mở miệng hỏi: "Thị Nguyệt, vị trí của ngươi ở trong lòng quận mã hình như rất là quan trọng."
Không một chút nào báo trước, Thị Nguyệt không biết vì sao Lượng Vũ lại nói câu này, nàng có chút kinh hãi nhanh chóng hỏi lại Lượng Vũ: "Thị Nguyệt không hiểu ý của quận chúa." Quả thật quận chúa làm cho nàng thất kinh, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch không còn giọt máu!
"Ngay lúc Quận mã bị thương thì vẫn luôn miệng kêu tên ngươi, đây chẳng phải cho thấy trong lòng hắn có ngươi sao?" Ánh mắt của Lượng Vũ nhìn chăm chú vào Thị Nguyệt, điều này làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh. Đây là cảm giác mà bình thường chủ tử giằng co với quận chúa sao?
"Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi." Thị Nguyệt suy nghĩ một lần nữa, nàng không thể không khâm phục năng lực ứng biến của chủ tử nhà mình, nếu không thì sao có thể tồn tại trước 'uy phong' của Dạ Hiểu tiểu thư và quận chúa được chứ! Tuy rằng nàng biết hành vi của quận chúa và Dạ Hiểu tiểu thư là như nhau, đều làm cho Nguyệt Hiểu chỉ biết ôm lấy uất ức, tự mình gánh chịu. Nhưng nàng thật sự không ngờ chủ tử nhà mình luôn luôn phải chịu cảm giác như thế này, nàng thật sự phục Nguyệt Hiểu.
"Vậy sao?" Ngắn gọn hai chữ cho thấy Lượng Vũ không có khả năng tin tưởng lời nói của Thị Nguyệt. Nói thế nào nàng cũng là một tài nữ đâu phải trẻ con mới lên ba, một vài lời nói có thể khiến nàng tin tưởng được sao?
"Thị Nguyệt trước đây từng bái sư học y thuật ở Dược vương cốc, sau đó đi đến Phong gia hầu hạ chủ tử, có thể nói là tư nhân đại phu của chủ tử, vì vậy khi chủ tử bị thương có thói quen là tìm Thị Nguyệt." Một nguyên nhân khác nữa là nếu tìm đại phu khác xem bệnh, thân phận của chủ tử không phải sẽ bị bại lộ hay sao. Mà nguyên nhân này thì Thị Nguyệt chẳng thể nào nói cho Lượng Vũ biết.
"Hả?" Lượng Vũ nghe xong có chút tin tưởng, lại có chút hoài nghi.
"Ít ra Thị Nguyệt nhìn thấy trong lòng chủ tử là có quận chúa, người mới là người quan trọng đối với chủ tử!" Ở Phong gia sinh sống nhiều năm như vậy, nàng cũng học được bản lĩnh nói sang chuyện khác của Dạ Hiểu tiểu thư, mà lần nào cũng đúng!
"Ta đối hắn như vậy chắc là hắn rất chán ghét ta thì có?" Suy nghĩ hết tất cả mọi chuyện, Lượng Vũ thật đúng là cảm thấy chột dạ.
Thị Nguyệt lắc đầu, biểu thị không tán thành lời nói của Lượng Vũ. "Quận chúa, ngài biết vì sao chủ tử rất sợ thấy máu không? Nhất là trên người chảy máu."
"Vì sao?" Lúc trước nàng vẫn luôn cho rằng chuyện Nguyệt Hiểu té xỉu chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nghĩ không ra trong đó còn có nguyên do khác!
"Chủ tử khi còn nhỏ bị một hồi bệnh nặng, khi đó mọi người trong Phong gia lo lắng tìm mọi cách đưa ngài ấy đi tìm thần y chữa trị, ai ngờ giữa đường bọn họ lại gặp đạo tặc đánh cướp. Đoàn người hộ tống chủ tử đều là người của Phong gia trang, những người đó đều nhìn ngài ấy từ nhỏ lớn lên, đều là thúc thúc bá bá thẩm thẩm yêu thương ngài ấy, chăm sóc ngài ấy. Mà lần đó đi theo chủ tử ít nhất cũng hai mươi ba mươi người, toàn bộ chết hết, hiện trường cũng chỉ còn lại một mình chủ tử. Ngài có thể tưởng tượng được không? Nhìn thấy một đám thân nhân vì chính mình mà chết, từng người, từng người một chết trước mặt chủ tử, họ đều vì ngài ấy mà hi sinh, máu chảy rất nhiều. Nguyên nhân này hỏi thử sao chủ tử không bị ám ảnh."
Thị Nguyệt dừng lại một hồi, ánh mắt nàng nhìn vào khoảng không xa xăm rồi lại nói tiếp: "Chủ tử sợ thấy máu là bởi vì nếu nhìn thấy máu thì những hình ảnh ngày nào lại hiện lên trong tâm trí ngài ấy, đây luôn là ác mộng ám ảnh ngài ấy, thế nhưng... Ngài ấy còn dám vì người bị thương." Nàng nghĩ Nguyệt Hiểu khẳng định bị quận chúa ngược đãi thành thói quen rồi!
Nghe Thị Nguyệt nói xong mọi chuyện, thâm tâm Lượng Vũ trong nháy mắt đóng băng, phảng phất một tia thương cảm đối với Nguyệt Hiểu.
-----------------------------------------------------------------------------
"Ai, Phong Nguyệt Hiểu, ta đối với ngươi phải làm sao đây chứ?" Lượng Vũ yếu ớt thở dài, chẳng lẽ thật sự là kiếp trước nợ, kiếp này trả? Ta nên làm gì bây giờ? Phong Nguyệt Hiểu, ngươi có thể đáp lại tình cảm của ta hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.