Cuốn Theo Dòng Xoáy

Chương 6



Xe chạy khá lâu, sau khi ra khỏi ngoại ô, xe rời bỏ những con đường lớn xe cộ tấp nập và lăn bánh trên những con đường nhỏ yên tĩnh.

Những cây hồng hoang ở bờ rào xung quanh các cánh đồng đã nở hoa và trong các đồng cỏ, cỏ mọc cao đã lác đác hoa đủ các màu sắc.

− Chúng ta gần tới nơi rồi. Em có mệt không? Cuối cùng John lên tiếng.

− Không sao cả nhưng em băn khoăn cho chân anh.

− Không, ổn cả thôi. Anh không nghĩ tới nó nữa, không có gì chán ngán hơn là phải nghe nói về thương tật của mình.

− Trừ phi nghe nói về thương tật của người khác. Anna cãi lại mà không hiểu vì sao.

− Anh mong đây là lần cuối cùng nghe em nói tới điều đó. John ngạc nhiên kêu lên.

− Đối với em lại khác, em nghe nói tới điều đó luôn.

− Anh cũng nghĩ như vậy, anh có ngay cảm giác em là người có lòng trắc ẩn, anh thấy em như vị thiên thân có nụ cười xót thương trong nhà thờ.

− Ý nghĩ kì cục thật. Anna phản đối.

− Vì sao? Em có vẻ như thế lắm kia mà. John dịu dàng nói và quay sang nhìn nàng.

Anna bỗng đỏ mặt, nàng muốn hỏi anh nghĩ về nàng thế nào, nhưng nàng rụt rè không dám hỏi.

Im lặng. Nhưng một lát sau, John reo lên và dừng xe lại:

− Guyliver đây rồi .

Đi qua một chiếc cầu treo, xe dừng lại dưới một cây sồi khổng lồ giữa một cái sân trồng đầy hoa. Hai bên cửa đặt những chiếc bình lớn bằng đá trồng cây mỏ hạc đỏ. Tòa lâu đài sừng sững cao ngất trên đầu họ, nước trong xanh và phản chiếu mọi vật xung quanh khiến người ta không biết đến đâu thì hết con hào bao quanh lâu đài và từ đâu thì bắt đầu vườn hoa.

Anna bàng hoàng khiếp hãi và hạ thấp giọng hỏi:

− Anh không để em lại một mình chứ?

− Không, dứt khoát không. Anna, em không phải là người đầu tiên xúc động như vậy khi tới Guyliver lần đầu tiên đâu. Tòa lâu đài cũng giống như lịch sử nước Anh: phải nhấm nháp nó từng giọt một. John đáp trong lúc vẫn ngồi trước tay lái. Anh nhìn nàng và mỉm cười. Giọng anh làm nàng yên tâm. Anna hiểu anh muốn để cho nàng có thì giờ bình tĩnh trở lại và nàng biết ơn anh không vội giục nàng xuống xe. Thế nhưng khi vừa đặt chân xuống đất, nàng bỗng rùng mình.

− Anh đã bảo em là chúng ta tới nơi vào buổi chiều. John giảng giải. Nhưng chúng ta vẫn không thoát khỏi những lời chúc tụng tối nay đâu. Tôi tớ trong nhà muốn được gặp và giới thiệu với em.

− Em sợ việc đó lắm.

− Anna, em đừng sợ. Em không phải nói gì nhiều đâu, chỉ mấy lời cảm ơn là đủ…và anh tin chắc em sẽ biết cảm ơn một cách hết sức dễ thương.

Anh mở cửa và dẫn Anna vào một căn phòng thênh thang. Nàng đứng sững trước sàn nhà lát cẩm thạch lộng lẫy, những lớp gỗ khắc chạm phủ trên tường nhà, những giá vũ khí thuở xưa, những bậc tam cấp đồ sộ bằng gỗ sồi với những đế trụ chạm hình sư tử gia huy của dòng họ. Những tấm kính màu ở ô cửa sổ, cảnh tranh tối tranh sáng, bầu không khí tĩnh mịch, và tất cả gợi những ngày xa xưa. Anna sững sờ tới mức không nghĩ là mình về tới nhà mình nữa. Nàng đứng lặng im.

− Em chờ một lát, để anh bấm chuông gọi Baker, John nói với nàng để cố làm nàng yên tâm. Em đã biết Trave ở nhà từ lâu, nhưng Baker cũng từng ở đây từ thời ông nội anh. Ông đã 80 tuổi và điếc hoàn toàn. Nhưng ông không muốn về nghỉ và bảo là chỉ rời Guyliver khi nằm trong áo quan.

Anna hoàn toàn như sống trong giấc mơ. Trong lúc John đưa nàng đi xem tòa lâu đài, trong lòng Anna rộn lên không biết bao nhiêu cảm xúc hỗn độn nàng không sao phân tích nổi. Những dãy hành lang dài, những hàng lan can hẹp, những căn phòng mênh mông, những lớp sàn bóng loáng, trướng phủ tường, áo lưới sắt, giá vũ khí, những tấm thảm nổi tiếng của Pháp nàng chưa từng thấy và cũng chưa từng hình dung bao giờ, tất cả nối tiếp nhau và xen lẫn vào nhau trong trong tâm trí nàng.

Về sau này, nàng không bao giờ nhớ lại được chính xác buổi thăm viếng Guyliver đầu tiên ấy, mà chỉ nhớ là John giới thiệu tất cả những thứ đó một cách kiêu hãnh và âu yếm và cố gắng làm cho nàng rồi cũng quý mến chúng. nàng cố ra sức tập trung sự chú ý nhưng không được. Tất cả vẫn mơ mơ hồ hồ trong trí nàng. Toà lâu đài và những thứ quý giá của nó quá kì dị, quá lộng lẫy và nàng mỗi lúc một thêm rụt rè.

Bà mẹ John đi vắng.

− Phu nhân nghĩ là ông thông cảm, Baker nói với John, bà không thể vắng mặt ở cuộc họp Hội chữ thập đỏ chiều nay. Cụ phải phát biểu ý kiến và không muốn làm cho những người có mặt phải thất vọng.

− Tôi hiểu lắm, John đáp, chúng tôi muốn đi xem khắp lâu đài trước khi uống trà. Cụ cho chúng tôi uống trong phòng ăn nhỏ, cụ Baker nhé.

− Phu nhân ra lệnh cho tôi dọn trà cho ông trong phòng khách. Baker ngập ngừng đáp.

− À được rất tốt, để chúc mừng em đấy Anna. John vừa nói vừa quay sang phía nàng.

− Uống trà trong phòng khách à? nàng ngạc nhiên.

− Phải, phòng khách là phòng dành riêng cho những dịp long trọng; đám cưới, đám tang, hoặc những buổi nhà vua viếng thăm. Em sẽ hiểu lí do khi em đến đấy.

Quả là Anna hiểu, đó là một căn phòng rộng thênh thang mà nàng chưa hề thấy bao giờ theo một lối kiến trúc đặc biệt.

− Một tấm gương nghệ thuật kì dị hoàn hảo. John lưu ý Anna.

Nhưng nàng vẫn như bị thôi miên trước đồ gỗ sơn son thếp vàng, trước vô số tranh ảnh trong khung khắc chạm, những tấm gương lớn phát ra những tia sáng lung linh trong lúc phản chiếu những cây đèn nến bằng pha lê. Đâu đâu cũng thấy hoa, hoa trên tất cả các mặt bàn, hoa trong những chiếc bình lớn trên mặt đất trong các góc nhà, mỗi bình được bố trí sao cho nổi bật hoa huệ trắng, hoa lan và cẩm chướng đủ màu sắc.

− Mẹ anh say mê nghề trồng hoa và những việc khác. Thực tế cụ thông thạo mọi việc, John giải thích khi nhìn thấy người bạn đời tỏ vẻ ngạc nhiên.

Anna cảm thấy rùng mình:

− Anh hãy nói cho em nghe thêm về mẹ.

− Mẹ anh là một người đàn bà phi thường. Anh hi vọng mẹ và em sẽ rất hợp nhau.

Bỗng nhiên một nỗi lo sợ mới lại dâng lên trong lòng Anna, quá lo lắng về những vấn đề của riêng mình, từ bấy lâu nay, nàng phó mặc mọi việc cho John. Lấy lại bình tĩnh nàng ấp úng:

− Anh đã…anh đã nói với mẹ về chúng ta…lúc nào chưa?

− Anh đã viết thư cho mẹ, John đáp gọn.

Anh dấu nàng một điều gì đó, nhưng nàng không kịp nghĩ ngợi vì cửa mở ra, một người đàn bà nhỏ nhắn mặc đồng phục Hội chữ thập đỏ bước vào:

− John thân yêu của mẹ, mẹ rất tiếc không được đón các con, chắc Baker đã chuyển lời của mẹ, mẹ không thể không đến dự cuộc họp, người thư kí vẫn gửi giấy mời sai như thường lệ…

John bước về phía mẹ, cúi người đặt một cái hôn nhẹ lên má mẹ rồi dẫn bà tới trước mặt Anna:

− Thưa mẹ, con xin giới thiệu Anna với mẹ.

Cô gái đinh ninh gặp một người đàn bà cao lớn giống John, nhưng vừa nhìn qua, nàng đã hiểu là tính cách của bà mẹ chồng không có liên quan gì với thân hình nhỏ bé của bà. Bà là một người đàn bà kiên định biết rõ mình muốn làm gì.

Milton phu nhân bắt tay nàng:

− Anna, mẹ nghĩ là mẹ chỉ còn việc chúc con hạnh phúc. Bà nói.

Nhưng giọng nói của bà không biểu lộ nhiệt tình và khoan dung.

Anna chắc hẳn phải nhớ suốt đời cái ngày đầu tiên ở lâu đài Guyliver. Nàng tưởng như trải qua một cơn ác mộng vô tận làm cho con người tê liệt vì kinh hãi và có cảm giác sẽ không bao giờ có thể thức tỉnh để thoát khỏi nỗi khiếp sợ nữa.

Một số người vẫn luôn luôn có cái khả năng tai hại là làm cho Anna khiếp hãi tới mức nàng co mình lại với ý thức về sự vô nghĩa của bản thân mình để ẩn náu trong một sự im lặng cố chấp. Milton phu nhân thuộc loại người đó. Vừa bước chân vào phòng khách, Anna thấy rõ ràng thái độ ác cảm của bà sau ánh mắt lạnh lùng, xoi mói và sự chê bai kín đáo trong giọng nói cao sang.

− Bây giờ , chị nói cho tôi biết về chị đi. Bà nói như ra lệnh.

Cô gái bối rối đến sững sờ nhìn John với ánh mắt cầu cứu.

Anh can thiệp ngay:

− Con nghĩ là mẹ đã đọc thư, trong đó con đã thưa rõ về Anna, anh nói giọng đượm chút trách móc.

− Đúng, bà mẹ trả lời, giọng quyền uy, mẹ đã đọc và mẹ phải nói là mẹ đã hết sức kinh ngạc...đúng ra là mẹ choáng váng.

− Thưa mẹ con cũng có phần lo ngại như vậy. Vì Anna vừa chịu tang nên phải tổ chức hôn lễ của chúng con trong phạm vi hết sức thân mật, và con tin chắc là mẹ thông cảm.

− Mẹ lấy làm tiếc là mẹ không thể hiểu vì sao con lại phải hành động vội vã như thế. Lẽ ra Anna rất có thể đến ở đây vài tháng, sau đó các con tổ chức lễ cưới theo đúng tập tục và với những nghi thức thích hợp .

Giọng nói nghe lạnh như băng giá.

− Ồ hôn lễ đã được tổ chức theo nghi thích rất thích hợp, thưa mẹ, John đáp giọng nói đượm chút hài hước.

Dường như không nghe anh nói, bà mẹ lạnh lùng nói tiếp:

− Vả lại, John này, không phải chỉ liên quan đến một mình mẹ mà thôi, đối với mẹ, đó chỉ là một chi tiết, nhưng còn có những người mà con phải chú ý do vị trí của mình: bạn bè, tá điền, chủ trại và nhất là cử tri của con. Phải hành động theo đúng địa vị , như người ta vẫn nói chứ. Con quên mất điều đó rồi. Đó là điều mà mẹ cho là nghiêm trọng. Mẹ lo, thậm chí rất lo tất cả những người đó có thể nghĩ thế nào đó về hành động của con.

− Con cho là cái đó chỉ cung cấp thêm một đề tài chuyện vãn cho họ mà thôi. John lạnh lùng tuyên bố.

Cánh cửa mở, người đầu bếp bước vào, theo sau là một người hầu phòng bưng một chiếc khay bạc cực lớn với một ấm trà và một ấm nước bốc hơi. Bàn trà đã được kê dọn cạnh lò sưởi. Anna bỗng nhớ tới những buổi trà nàng đã dọn cho John ở nhà mình và đã làm anh hết sức thích thú. Chiếc khăn bàn thêu bằng vải dày rất đẹp. Bánh quy xếp rất khéo theo hình tháp trên đĩa cổ Trung Quốc bằng sứ, tất cả làm nàng bối rối, bánh nướng, sandwitch, bánh ngọt và ba chiếc gato khổng lồ, họ không sao nếm nổi bấy nhiêu thứ.

− Thôi uống trà đã rồi nói chuyện đó sau. Milton phu nhân tuyên bố rồi đi lại cạnh bàn. Ồ mẹ quên, bây giờ đến lượt vợ con làm nhiệm vụ pha trà.

Bà khoát rộng hai tay như thể một bà hoàng hậu khướt từ ngai vàng của mình trên sân khấu.

− Không bao giờ thưa Milton phu nhân, con xin bà, Anna vội đáp, con không hề có ý nghĩ ấy và con không dám tự cho phép mình.

− Nếu đã vậy thì tôi chìu ý chị. Milton phu nhân đáp giọng nói tỏ vẻ hài lòng.

Rồi bà ngồi xuống cầm lấy ấm pha trà bằng bạc, cho thìa vào một hộp đựng trà bằng bạc có khắc chạm và bắt đầu pha trà. Bà ta có cái vẻ tập trung tư tưởng của một người thực hành một nghi thức tôn giáo.

− Tôi hi vọng chị thích uống trà này, bà bảo Anna, chúng tôi và chỉ có chúng tôi đặt mua trà từ Trung Quốc. Trước kia bố chồng tôi cũng có những đồn điền trà lớn bên đó.

− Thú vị thật. Anna tuyên bố và tìm cách chan hoa vào bầu không khí chung.

Nàng sợ hãi nhìn cái chát lỏng nhờ nhờ và thơm ngát.

− Sữa hay chanh nào? Milton phu nhân hỏi.

− Thưa sữa ạ .

Nhưng khi bà ta cho hai lát chanh mỏng vào chén thì nàng nghĩ bụng không biết mình có phạm sai lầm không.

Trong lúc đó, John ăn ngấu nghiến bánh nướng như thể đã nhịn đói 7,8 ngày. Còn Anna thì không buồn ăn uống gì hết, nàng cảm thấy khô miệng và tìm cách nói một điều gì đó nhưng không được.

− Bây giờ hãy nói cho ta biết hai người đã làm gì. Hai người cưới nhau ở đâu. Milton phu nhân hỏi.

− Trong ngôi nhà thờ nhỏ ở Liton Copon.

− Thế những ai dự lễ?

− Một vài người trong làng, Mira em gái Anna, và hai đứa em sinh đôi.

− Phải, đúng thế, mẹ nhớ là con có nói về họ trong thư , John ạ, nhưng rốt cuộc mẹ thấy như thế thì đơn giản quá đáng đấy. May mà con không mời mẹ đến, nếu không mẹ đã dứt khoát phản đối rồi.

Không một chút nao núng John đáp:

− Thưa mẹ, chính vì thế sáng nay mẹ đã không ở nhà với chúng con, con biết là mẹ muốn mọi việc phải theo đúng chuẩn mực.

− Cuối cùng hai người đã phạm một sai lầm, nếu tôi có thể nói như vậy, Milton phu nhân lên tiếng và quay sang Anna, cô nói cho ta biết về gia đình của cô đi. Trong thư John báo cho ta biết thân sinh chị vốn là thầy thuốc, còn thân mẫu chị là ai trước khi lập gia đình.?

− Tên con gái của mẹ con là Winter, Anna đáp và mỗi lúc một thêm bối rối.

− Winter, Winter à? Ừ để tôi suy nghĩ chút…bà ấy quê ở vùng nào?

− Con nghĩ là ông bà ngoại con sống ở vùng Xomecxet, Anna thì thầm.

− John con có nhớ có gia đình Winter nào ở vùng Xomecxet không? Milton phu nhân hỏi.

− Không, con không nhớ, thưa mẹ, nhưng có biết bao nhiêu người sống ở Xomecxet mà con chưa từng biết bao giờ hoặc con không nhớ. John đáp, vẻ khó chịu.

Bà mẹ nhìn anh với một ánh mắt dữ dằn:

− John, vì sao anh lại tỏ vẻ khó chịu khi tôi hỏi anh? Tự nhiên anh dẫn về nhà một chị vợ từ trên trời rơi xuống. Thế thì dẫu sao anh cũng không thể không khiến tôi tò mò được chứ .

Hai mẹ con nhìn nhau qua bàn trà, vẻ thách thức. Bỗng nhiên Anna thấy cảnh tượng này không sao chịu nổi. Nàng định nói một điều gì đó mà nàng cũng không biết nữa, mong làm tan bầu không khí căng thẳng thì cánh cửa mở và một cô gái bước vào. Cô ta đẹp tuyệt trần: người cao, mảnh dẻ, tóc hung vàng rực chấm vai, nét mặt thanh tú rất quý phái.

− John , nàng kêu to.

Rồi băng qua phòng khách, và đặt tay lên vai John, John đứng dậy chào, nàng âu yếm hôn anh:

− Chúc anh may mắn, và thành thật mừng anh, tin anh cưới vợ làm bọn em sững sờ, anh biết không? anh hạnh phúc chứ?

Nàng nhìn sát vào mặt anh rồi không chờ trả lời, quay về phía Anna và cũng sôi nổi hỏi:

− Chị là Anna phải không?

Nàng bắt tay Anna, tiếng vòng đeo ở cổ tay rủng rỉnh, trong lúc John giải thích:

− Vivian, em họ anh. Vivian Linton.

− Thế nào? John quên không nói về tôi với chị ư? Có thể là một sự lãng quên cố tình đấy. Giọng cô ta có vẻ châm biếm, Anna có cảm giác cô ta chế diễu.

− Anh chưa có dịp nói về em với chị Anna, John đáp giọng trang nghiêm.

− Và có lẽ như vậy là hay, cô ta đáp và ngồi xuống cuối bàn trà.

Vivian ung dung bắt chéo đôi chân dài và cân đối. Cô ta mặc một chiếc áo dài trang nhã bằng nhiễu Trung Quốc màu hồng, đơn giản nhưng cặp mắt tuyệt vời, đầu cài chiếc trâm bằng vàng khối khảm ngọc nhiều màu sắc.

Bên cạnh cô gái nhan sắc lộng lẫy và thanh lịch tuyệt vời ấy, Anna cảm thấy mờ nhạt và vô nghĩa, nàng nghĩ bụng" Mình cũng phải có điệu bộ như cô ta để xứng đáng làm vợ John,..." Bỗng một nỗi luyến tiếc mênh mông dâng lên trong lòng, nàng thấy thiếu cô em gái, hai đứa em sinh đôi, toàn bộ dĩ vãng, những con người và sứ sở nàng quen thuộc.

− Cháu uống trà chứ, Vivian? Milton phu nhân hỏi.

− Không, cảm ơn bác Magaret, cháu vừa uống ở gia đình Lopton, anh John, khi em báo cho Sam biết là anh cưới vợ, anh ta không tin tí nào. Cũng như mọi người, anh ta đinh ninh anh là một anh chàng độc thân cố hữu.

− Tuyệt nhiên không. Tôi chỉ chờ đợi người đàn bà mà tôi muốn kết hôn. John đáp giọng chắc nịch.

Chưa bao giờ Anna nghe anh nói với cái giọng ấy, và anh nhìn Vivian một cách kì cục, như thể hai người kín đáo đương đầu với nhau.

− May sao rốt cuộc anh đã tìm thấy người đó, Vivian nói giọng châm biếm như thể có nọc độc trong cái miệng tưởng chừng chứa đầy mật.

− Đúng, tôi tự xem mình là người rất may mắn. John đáp, không chút bối rối.

− Thế còn Milton tiểu phu nhân, chị ấy nghĩ thế nào về tất cả cái đó. Vivian thốt lên trước khi quay về phía Anna. Chị thứ lỗi về nỗi ngạc nhiên của chúng tôi đối với cuộc hôn nhân của anh chị, nhưng chị biết không, trong nhiều năm, chúng tôi năn nỉ John lấy vợ, và bao giờ anh ấy cũng trả lời là anh ấy còn nhiều thời gian.

Anna ngẩng đầu lên:

− Tôi rất lấy làm buồn đã gây ra, tuy không muốn, sự xúc động như vậy cho cô, nhưng tôi không rõ... Nhưng John rất ít nói với tôi về bạn bè và gia đình anh, bởi thế, tôi chỉ nghĩ tới gia đình mình một cách rất ích kỉ .

Anna nói dịu dàng, nhưng với ý định dứt khoát ăn miếng trả miếng. Vả lại nàng thấy anh mắt John đồng tình một cách kín đáo.

− Con uống thêm một chút trà nữa chứ John? Milton phu nhân hỏi để làm dịu bớt không khí, rốt cuộc việc đã rồi thì mẹ thấy giờ đây có phàn nàn cũng vô ích. Chỉ tiếc rằng người ta sẽ hỏi han thế này thế nọ, điều đó không sao tránh khỏi.

− Con sẵn sàng trả lời, thưa mẹ.

− Dĩ nhiên một ông nghị sĩ thì phải sành sỏi trong nghệ thuật trả lời những câu hỏi gay cấn chứ. Vivian bóng gió, vẻ hài hước.

− Rất may ở đây không phải là một câu hỏi gay cấn. John tuyên bố.

− Thật thế ư? Vivian lại hỏi, giọng cao ngạo.

Tuy khó chịu trước thái độ khiêu khích của Vivian, Anna vẫn không thể không thán phục nhan sắc cô ta. Sau một hồi im lặng, John đứng dậy:

− Tôi đi thay quần áo. Nhân đây tôi giới thiệu cho Anna căn phòng của cô ấy, mẹ dành cho cô ấy phòng nào hả mẹ?

− Phòng của Hoàng hậu, câu hỏi không cần phải đặt ra chứ John, con hẳn biết căn phòng ấy bao giờ cũng là của các nàng dâu. Mẹ đã soạn sửa ngay sau khi nhận được thư con.

− Đúng thế con quên khuấy, và bao giờ cũng phải tôn trọng truyền thống gia đình, phải không thưa mẹ. Anh nói không một chút hài hước.

Vivian lại can thiệp vào với cái tính thô bạo quen thuộc:

− Thế mà John, cho đến nay anh không hề làm gì cho cuộc hôn nhân của anh cả, các nàng dâu của gia đình Milton bao giờ cũng mang tấm khăn voan lớn có ren của Bruxen và vương miện của các cụ cố, dĩ nhiên trừ trường hợp họ phải vội vội vàng vàng lấy chồng vì một lí do nào đó. Cô ta nói một cách xảo trá.

John nhìn thẳng vào mặt cô ta:

− Này Vivian. Cô muốn gì nào? Chúng tôi có lí do chính đáng để tổ chức hôn lễ, thôi chào cô.

Anh khoát tay Anna từ nãy vẫn đứng bên cạnh và mỗi lúc một thêm ngỡ ngàng về cuộc cãi vã, anh bảo nàng:

− Đi em, anh sẽ chỉ cho em căn phòng hoàng hậu, và anh hứa là em sẽ mang vương miện của bà cụ cố anh hôm vũ hội đầu tiên của em trong triều. Như thế để cho họ bài học.

Anh kéo nàng đi nhanh ra cửa. Phòng khách hoàn toàn im lặng. Nhưng Anna cảm thấy trên vai mình hai cặp mắt soi mói, họ lặng lẽ bước lên cầu thang và John đứng lại mở cửa.

Nàng ngước mặt nhìn anh, nét mặt anh có phần thay đổi, hai môi mím chặt và cằm bạnh ra.

Phòng Hoàng hậu là căn phòng rộng thênh thang, tường phủ nhiễu màu xanh nhạt. Những bức rèm cũng bằng nhiễu che khuất chiếc giường lớn, cột khắc chạm. Bốn góc có bốn túm lông công và nệm giường thêu biểu trưng nhà vua.

− Người ta bảo 6 hoàng hậu nước Anh đã ngủ trên chiếc giường này... John mở đầu, nhưng rồi không nói gì thêm .

Anna không nghe anh nói nhưng đăm đăm nhìn anh trực diện, John biết là không thể không giải thích, nhưng anh vẫn lặng im, bối rối.

− Chúng ta đã phạm sai lầm, nàng nói ngay, lẽ ra anh không nên dẫn em tới đây với vẻ ngạo mạn như thế, và lẽ ra anh cũng không bao giờ nên lấy em. Anh làm mẹ anh giận và rõ ràng là bà không thích em.

John không trả lời ngay, Anh thở dài:

− Anna này , em nghe anh nói,...Anh lấy làm tiếc nhưng anh có phần biết trước là sẽ có thái độ đón tiếp ấy. Em phải hiểu anh, anh là con trai duy nhất, anh đã làm mẹ anh tự ái vì lấy vợ mà không được bà cho phép.

− Vậy sao anh lại làm như thế? Hoàn toàn không biết gì về anh, em cứ tưởng anh có quyền tự do hành động. Lẽ ra em phải hỏi anh về gia đình anh trong lúc em lại chỉ lo cho gia đình em không thôi. Em lấy làm tiếc…

John quay đi, anh đến tựa vào thành lò sưởi bằng cẩm thạch và trầm ngâm ngắm nhìn lò sưởi không đốt lửa.

− Anna, anh không thể giải thích cho em,…hay đúng hơn là anh không muốn nói với em đôi điều để khỏi tỏ ra không trung thực đối với gia đình anh. Vậy anh chỉ mong em vui lòng hiểu, cố gắng hiểu cho anh, anh đã yêu cầu em dành cho anh tình thân, tình bạn có phải thế không?

Cơn giận dữ vừa dâng lên trong lòng Anna tiêu tan khi nàng nghe những lời nói đó, chúng khiến nàng có một hình ảnh hoàn toàn khác về John. Lần đầu tiên, anh không còn là kẻ thống trị trước đây nữa, là một trong những kẻ quyền thế trên đời này nữa, mà là một chàng trai với những vấn đề và những khó khăn của mình như mọi người khác.

Nàng không còn bực tức và trách móc gì nữa hết và nhớ tới lòng độ lượng của John khi anh chỉ yêu cầu ở nàng tình bạn. Sao không chia sẻ những nỗi ưu phiền của anh và giúp anh chịu đựng? Đấy không phải là nhiệm vụ của nàng hay sao?

Bất giác xúc động nàng thở dài, và bỗng nhiên nàng đầu hàng không một chút băn khoăn:

− Em lấy làm tiếc John ạ, nhưng em van anh, anh đừng để em lại đây một mình, nếu anh có thể làm như thế. Anh hứa với em đi.

Môi nàng run rẩy và không sao nở được một nụ cười.

John đứng thẳng người dậy và đăm đăm nhìn vào mắt nàng. Cuối cùng anh mỉm cười, mỗi người đứng ở một góc căn phòng rộng thênh thang và tuy anh không đi lại cạnh nàng, nhưng không bao giờ họ lại thấy gần gũi nhau như lúc này.

− Anna , em có tin cậy ở anh không? Em có nghĩ là anh có thể che chở cho em không?

− Có, nàng đáp tuy không tin tưởng lắm.

Thật ra Anna không hiểu rõ thế nào là được che chở, chưa hề có ai săn sóc nàng, ngược lại, bao giờ nàng cũng hi sinh cho người khác. Cơn giận qua đi, nàng cố tìm ra lí do tha thứ cho hai người đàn bà dưới nhà.

Nàng cho rằng trong mọi trường hợp như thế này, bà mẹ nào cũng phải xao xuyến và John đã xử sự không đúng. Nhưng về cô em họ xinh đẹp thì lại là vấn đề khác. Anna thực sự không biết nên nghĩ thế nào. Rốt cuộc nàng nghĩ rằng sẽ có vô số bè bạn và chỗ quen biết của John bất bình giống như Vivian về việc kết hôn bất ngờ của anh.

− Đúng ra thì cô Linton là ai thế anh? Nàng quyết định hỏi với một giọng tự nhiên.

− Mẹ Vivian là chị em cô cậu ruột với bố anh. Bố mẹ cô ấy đều đã qua đời, hai anh em cô ấy ở nhà anh từ nhiều năm nay.

− Cô ấy đẹp thật.

− Em thấy thế ư? anh hỏi có phần ngạc nhiên.

− Thế nào? Anh không thấy cô ấy đẹp à? Anna kinh ngạc.

− Anh biết Vivian từ xưa, vậy anh đã đánh giá sai. Em vẫn chưa nói cho anh biết em nghĩ thế nào về căn phòng này, Em có thích không? John đổi đề tài.

− Phòng lớn và lộng lẫy quá đối với em. Ngủ trong chiếc giường này em sợ lắm. Em mong không có ma chứ anh?

− Anh không nghĩ như vậy, anh chưa nghe nói thế bao giờ. Anna này chỉ có cái phòng phía đông là có ma. Có một con yêu tinh : một nam tu sĩ say mê một nữ tu sĩ và nhảy xuống hào nước tự tử vì cô không chịu bỏ trốn theo anh ta.

− Thật lãng mạn hết chỗ nói, nhưng không nên nói cho hai đứa bé biết, nếu không chúng sẽ không ngủ để rình con yêu tinh đấy.

− Anh sẽ nhớ, John đáp, bây giờ anh phải đi thay quần áo.

John bước ra cửa , Anna bước theo anh. Căn phòng nhỏ hơn nhiều so với phòng hoàng hậu.

− Anh ngủ ở đây ư?

Anh gật đầu rồi nói thêm:

− Em có thể gọi anh, nếu em sợ.

− Anh sẽ không nghe tiếng em đâu, anh ở quá xa, nàng đáp.

− Có chứ anh sẽ theo dõi sẽ chú ý. Anna anh xin hứa với em.

Anh nói giọng tự nhiên. Nhưng Anna đỏ mặt và cúi đầu xuống trước anh mắt của anh.

− Em nói đùa đấy, nàng vội nói ngay.

Nói xong, nàng chìa tay và quay về phòng mình, nàng dừng lại trước bàn trang điểm mơ màng.

− Sao mình lại ngốc nghếch thế và không biết xử sự một cách bình thường như Mira nếu nó ở địa vị mình? và đừng lo lắng gì cả.

Nếu là Mira thì con bé chẳng băn khoăn gì cả vì nó yêu John, nó sẽ yêu anh ấy như người ta yêu chồng mà không có gì rắc rối hết. Anna thấy những điều quy ước với John thật lố bịch và khiếp hãi tự hỏi: Milton phu nhân sẽ nghĩ thế nào nếu bà biết.

Tấm gương phản chiếu lại gương mặt Anna, thỉnh thoảng trước đây, nàng có nghĩ là mình có nhan sắc. Nhưng, trong ngôi nhà lộng lẫy này và sau khi trông thấy Vivian Linton mê ly đến thế, ý nghĩ đó, nàng thấy thật buồn cười.

Nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn, nàng sực nhớ tới các em. Nàng cần níu bám lấy một cái gì quen thuộc, cần nghe tiếng nói những người được nàng yêu thương và yêu thương nàng vì nàng cảm thấy cô đơn trong một thế giới đầy sợ hãi và xa lạ, nàng quay số điện thoại của nhà John ở London.

Những phút giây chờ đợi, nàng thấy như vô tận, cuối cùng khi nhận ra tiếng nói của em gái, nàng kêu lên:

− Em yêu quý, Anna đây.

− Chị đấy ư, chị Anna yêu quý? Ô giá chị biết...tất cả những gì chúng em đã làm và đã thấy. Ghê thật không sao tưởng tượng nỗi: chị nghe đây…

Cô ta hết lời miêu tả sôi nổi và kéo dài, vẻ hết sức xúc động. Anna phải chờ cô ta hụt hơi mới chen vào nói được:

− Chị rất hài lòng cho em, em yêu quý của chị.

− Còn chị, chị nói cho em biết Guyliver thế nào, chị Anna.

− Mênh mông, và dĩ nhiên rất đẹp nhưng…

− Em muốn được nhìn thấy Guyliver đến chết đi được, chị biết không? Ồ em rất muốn chị có mặt với chúng em chiều nay.

− Các em thấy thiếu chị ư? Anna hỏi, vẻ ngờ vực.

− Tất nhiên.

Một câu trả lời có thể làm phấn chấn lòng người, nhưng Anna không hề ảo tưởng, khi nàng hỏi về hai đứa em. Mira vừa cười vừa đáp:

− Chúng đang ăn, em sẽ chẳng kinh ngạc nếu chúng bị trúng thực với số lượng bánh ngọt chúng đã ngốn trong bữa trà buổi chiều.

− Mai chị sẽ gọi điện cho em, Anna nói để chấm dứt buổi nói chuyện.

− Ồ đúng, chị nhớ gọi điện cho em, mai bọn em sẽ dậy rất sớm để đi chơi. Chúng em muốn tận dụng những ngày ở London, tạm biệt Anna và chúc chị vui vẻ.

Anna bỏ máy xuống, giọng nói vui vẻ của cô em gái vẫn vang bên tai nàng một lúc. Hai đứa bé trước đây rất có ít dịp đi ra ngoài và vui chơi. Nàng cảm thấy yên tâm: từ nay tất cả sẽ đổi thay đối với chúng. Chúng sẽ có tất cả những gì chúng mong ước và mọi việc đã bắt đầu. Vì nhờ có nàng. Buổi nói chuyện chỉ làm cho nàng buồn thêm chút ít. Nàng cảm thấy thật sự cô đơn.

Chán nản, nàng ngồi im bên cạnh máy điện thoại và khi nghe tiếng gõ cửa mới đứng dậy. Nàng không muốn để người ta bắt gặp mình trong tư thế buồn bã ấy.

John nói:

− Anh thay quần áo rồi, anh định đưa em đi xem vườn, nếu em không quá mệt.

− Không, em không mệt tí nào. Có điều là em phải chải lại tóc tai chút ít. Anh có thể chờ em chứ anh John? một lát thôi.

Ngồi trước bàn trang điểm, nàng chải tóc rất mạnh với chiếc bàn chải cũ của mình, cán bằng gỗ.

Nhìn nàng, John âu yếm nói:

− Anh phải sắm cho em một bộ đồ trang điểm, em có vui lòng không Anna?

− Dĩ nhiên đây không phải là những thứ nên dùng khi em đã là vợ anh. Nàng vừa đáp vừa nhìn chiếc bàn chải vẻ thương hại.

Nàng theo dõi xem John phản ứng ra sao; nét mặt rầu rĩ của anh được phản chiếu trong tấm gương trước mặt nàng. Nàng nghĩ bụng, không biết trả lời mập mờ như vậy thì đúng hay sai. Nhưng hình như John suy nghĩ về cái gì khác.

− Về lại London là em phải đến hiệu cắt tóc ngay. Anh nói giọng mơ màng. Vivian có thể giới thiệu em một chỗ, riêng anh thì anh rất thích em rẻ đường ngôi chính giữa, anh thấy như thế rất hợp với em.. Em thử suy nghĩ xem…

Anna đặt bàn chải lên bàn, và để dấu vẻ bối rối nàng mở ngăn kéo lấy khăn tay. Lúng túng và thiếu tự tin, nàng không giải bày gì hết với John. Nàng chỉ lẩm bẩm trong miệng câu hỏi mà nàng tự đặt cho mình nhiều lần.

" Vì sao John lại muốn lấy mình, vì sao nhỉ? Và vì sao anh lại chọn mình trong lúc muốn mình giống Vivian?"

Có tiếng gõ cửa nhẹ, đang ngồi trước cửa sổ Anna giật nẩy người. Một chị hầu phòng luống tuổi, tóc ngả muối tiêu búi cẩn thận sau gáy bước vào.

− Thưa phu nhân, tôi vào xem phu nhân có cần gì không?

− Không, không, cảm ơn, Anna vội đáp nhưng chữa lại ngay câu trả lời đột ngột của mình: Tôi có thói quen tự làm lấy mọi việc.

− Vâng, nhưng Bà lớn phu nhân giao cho tôi công việc phục vụ bà, nếu cần đến tôi, xin bà cứ việc bấm chuông. Chuông lắp ở đầu giường.

− Vâng, cảm ơn.

Người hầu phòng ngập ngừng một lát trước khi quyết định nói, giọng rụt rè:

− Thưa bà, khi tôi mở hành lí của bà, tôi chỉ thấy một chiếc áo dài dạ hội mà thôi…

Anna mỉm cười dịu dàng:

− Tôi không có áo nào khác.

Anna có cảm giác là người đàn bà muốn nói một điều gì, có thể là muốn có một lời khuyên. Nàng bèn nói tiếp, giọng có phần lo lắng:

− Có gì không? Chị cho là áo không thích hợp với buổi tối nay ư?

− Thưa bà, không phải thế: chiếc áo đẹp lắm, tiếc rằng bà lớn phu nhân và cô Vivian tối nay sẽ mặc lễ phục, vì có tân khách. Vả lại người hầu kẻ hạ trong nhà sẽ đến chúc mừng ngài John và bà, thưa bà.

− Tôi biết, Anna đáp, giọng đượm buồn.

Nàng sợ hãi: khách khứa dự bữa ăn tối, sau đó là tiệc rượu chúc tụng, cả một nghi thức, Milton phu nhân và Vivian trong những chiếc áo dài lễ phục, còn nàng.

− Mặc kệ, nàng nói giọng lạnh nhạt, tôi không thể làm gì được. Như chị đã thấy khi mở hành lí, tôi chỉ mang theo có mỗi một chiếc áo dài ấy.

− Dĩ nhiên, thưa bà, người đầy tớ đáp, vẻ bối rối. Tôi mong bà không giận, tôi chỉ có ý tốt.

− Dĩ nhiên là không, tôi không giận đâu, Anna nhiệt tình đáp, nếu cần đến chị thì tôi sẽ bấm chuông.

Anna bước tới chiếc ghế, nơi vắt chiếc áo dài duy nhất của mình, nàng biết tất cả những khiếm khuyết của thứ trang phục này trong buổi dạ hội với tư cách tân Milton phu nhân.

Nàng bận nó từ ba năm nay, nàng vẫn còn nhớ cái ngày người ta tặng nàng tấm satin màu xám nàng đem cắt và may áo.

Hôm đó Mira đã kêu toáng lên :

− Nếu may áo dài với thứ vải đó thì trông chị thật giống một chiếc thuyền chiến đấy.

Nhưng Anna không mảy may coi thường món quà đã khiến nàng xúc động sâu xa. Nó tượng trưng cho một tấm lòng ân nghĩa làm rung động trái tim nàng. Bà cụ tặng nàng tấm vải là bệnh nhân của cha nàng đã hơn 25 năm, bà ta sống thiếu thốn và cô đơn trong sự săn sóc của người em gái. Anna chưa bao giờ gặp hai con người hạnh phúc hơn. Sự sùng tín và lòng tin cậy thắp sáng lên trên khuôn mặt họ một niềm vui cởi mở. Tiếc rằng trong làng người ta thường chế diễu hai bà già độc thân ấy mà người ta cho là điên điên, khùng khùng. Với tuổi tác, hai bà có phần lẩm cẩm và kể chuyện là ban đêm có những thiên thần tới thăm viếng họ.

Điều duy nhất họ lo sợ là phải rời bỏ chút trang trại nhỏ của mình để đến ở trong nhà dưỡng lão những ngày cuối đời. Khi Jenny, người em bị bại liệt thì Anna chăm sóc bà.

May sao trại ấp của họ không xa cách gia đình Sippho, mỗi ngày Anna tới 3,4 lần để làm những việc cần thiết; giặt giũ, dọn dẹp, cơm nước.

Bà chị mất trước và bà em đi theo một tuần lễ sau. Trước đó ít lâu, bà gọi Anna tới và bảo nàng lục một cái gói giấu kĩ dưới một chồng vải cũ.

− Nó đấy, của cháu đấy, cháu ạ, bà cụ sung sướng nói, Chị gái bà muốn biếu cháu, nó là tấm vải lẽ ra bà ấy phải dùng để may áo cưới .

Giọng người đàn bà già độc thân run rẩy khi thốt lên mấy từ ấy và Anna kinh ngạc kêu lên:

− Áo cưới của bà cụ ư? Nhưng…

− Không, bà chị tội nghiệp của bà không bao giờ lấy chồng. Người chồng chưa cưới bị chết trong một vụ đắm tàu trên đường từ Ấn Độ trở về.

Bi thảm biết bao câu nói đơn sơ ấy, Anna bỗng hiểu ngay vì sao trong những ngày cuối cùng, giữa những lời nói không đầu không đuôi, bà cụ độc thân ấy nói nhiều về biển đến thế. Trong cơn hấp hối, bà cụ kêu lên những tiếng kêu mà không ai hiểu:" Anh ấy gọi tôi, anh ấy gọi tôi,...nhưng tiếng sóng át tiếng kêu của anh...tôi không nghe được tiếng kêu của anh nữa..."

− Anna, bà ấy muốn biếu cháu, bà Jenny nhắc lại, bà mong nó sẽ đem lại điều may mắn cho cháu và một ngày kia cháu sẽ hưởng diễm phúc mà bà ấy mong mỏi không được…

Xúc động, Anna cúi xuống âu yếm hôn bà cụ. Về nhà nàng ngắm nhìn mãi tấm vải, nó là một thứ lụa dày mà người ta không còn dệt nữa. Anna vốn không thích màu xám, nó không hợp với sắc mặt trắng xanh và mái tóc đen của nàng.

− Mình không được phép khó tính khi nhận một món quà, nàng bảo Mira.

− Dù sao em cũng không thích.

− May quá, Anna đáp, và chị định đem may một áo dài dạ hội.

− Chị muốn làm gì tùy ý chị, nhưng chị vẫn như có vẻ như cái bóng ma của bà cụ cố thôi.

Anna cắt, may áo,và mặc nhiều lần nhưng vẫn không thích. Sửa thế nào , áo cũng vẫn không thể đẹp hơn.

Sở dĩ nàng cho vào hành lí là vì không có áo nào khác, nhưng trái lại giờ đây, ở lâu đài Guyliver, nàng hiểu cái đó có tầm quan trọng như thế nào.

− Vì sao mình lại tới đây? nàng kêu to lên, trong lòng bỗng nhiên giận dữ.

Nàng oán trách John đã khinh suất dẫn nàng đến toà lâu đài lộng lẫy này mà không nghĩ là nàng chưa được trang bị đầy đủ đối với vị trí của mình.

− Thật khó hiểu, nàng lẩm bẩm, Anh ấy nghĩ tới chuyện đưa tiền cho Mira may sắm, nhưng lại không nghĩ là mình, vợ anh, sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Đồng hồ điểm nửa tiếng và Anna bắt đầu chuẩn bị, nàng nghĩ bụng, không biết phía bên kia vách John suy nghĩ những gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.