Trương lão đại không nghĩ mình được tin tưởng như vậy, sau khi mở còng tay xong, quả nhiên không đánh chết Hồng Lê Minh.
Hai người chẳng qua cùng nhau đánh đến gần chết.
Mới bắt đầu vị cảnh sát cũng không muốn động thủ, nhưng một khi đã mở còng tay cho Trương Hằng xong, Trương Hằng giống như ăn phải thuốc kích thích, giống như một con dã thú nhào lên công kích hắn. Hồng Lê Minh cũng không phải người bị đánh mà tỏ ra không có việc gì, ngươi một đấm ta một đá, hai người đánh đến hăng hái.
Hai người nằm trên cỏ đánh nhau đến khi không bò dậy nổi, ngửa mặt nhìn trời, lấy tay chùi máu trên khóe miệng thế nào cũng không sạch, mùi máu tanh xông thẳng vào lỗ mũi.
Thở hồng hộc.
“Tại sao anh lại cởi còng tay cho tôi.” Trương Hằng đột nhiên hỏi “Anh nên đưa tôi tới đồn cảnh sát.”
Cởi cũng đã cởi, đánh cũng đã đánh.
Đợi đến khi thương tích khắp người mới hỏi tới, dường như hơi muộn rồi. trong lòng lại đối với đáp án của vấn đề này duy trì không nói ra khỏi miệng, chờ đợi.
Nhưng thật lâu sau, vẫn không thấy vị cảnh sát trả lời.
Hồng Lê Minh ngồi dậy, thò tay vào túi quần dường như muốn tìm một điếu thuốc, nhưng thuốc sớm đã hút hết. Hắm bỏ qua cơn thèm thuốc, từ từ đứng lên.
“Cậu đi đi.” Thanh âm của hắn lộ ra một tia trầm thấp, sau khi đánh nhau kịch liệt trút hết bỏ những mơ hồ.
Trương Hằng ngẩn người ra, đối với trình tự làm việc của cảnh sát hắn nhiều ít cũng biết một chút, ở Thiên Đường Mỹ Lệ rat ay trước mặt nhiều người như vậy, ít nhất đánh cảnh sát cũng chính là bằng chứng luận tội hắn rồi. Hồng Lê Minh rốt cuộc lấy sức ở đâu mà thả hắn đi?
Còn chưa nói tới, mới vừa rồi… Không phải nói chuyện bỏ trốn sao? Việc này coi như xong rồi?
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, không phải bắt cùng một tội danh, thậm chí cũng không phải vấn đề Thiên Đường Mỹ Lệ. Nếu Trương Hằng có dũng khí mở miệng đại khái sẽ hỏi một câu, con mẹ nó ngươi đến cùng xem ta là cái gì?
“Trương Hằng.”
Lúc này không kêu Tiểu Hằng rồi.
Trương Hằng đang suy nghĩ chợt hoảng hốt, Hằng ca ta sẽ không thích bị tên này gọi một tiểu Hằng hai tiểu Hằng thành thói quen đi?
“Cái gì?” Trương Hằng cứng rắn đáp.
“Cậu có nghĩ tới lúc rút khỏi giang hồ không?” Hồng Lê Minh hỏi
“Không rút.”
“Tại sao? Cậu nên biết, cậu không thích hợp với việc này.”
Nửa ngày, Trương Hằng kiên quyết trả lời “Cái mạng này của tôi sớm là của Sách ca rồi.”
Xung quanh bỗng dưng tĩnh lặng.
Đáp án đương nhiên này kích động đến Hồng Lê Minh, không khí bỗng nhiên trầm đi rất nhiều, Trương Hằng cũng nhạy cảm nhận ra. Trương Hằng đang ngồi trên cỏ, Hồng Lê Minh đã đứng lên. Hắn tiến từng bước tới gần Trương Hằng, thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống mơ hồ tỏa ra khí thế khiếp sợ.
Trương Hằng còn tưởng hắn lại muốn đánh một trận, thiếu chút nữa nâng lên cánh tay. Kết quả Hồng Lê Minh chỉ đưa tay kéo hắn đứng lên.
“Mạng của cậu tại sao không thể thuộc về tôi?”
Khuôn mặt nam nhân phóng đại trước mắt, trên môi cũng truyền đến xúc cảm ấm nóng.
Ở vùng ngoại ô gió thật lớn, khiến cho những cây cỏ dại mọc um tùm lay động phát ra âm thanh vang dội, nam nhân vừa mới bị đánh đến mặt mũi sưng vù, bỏ qua tiếng cười tiến bước ôm lấy hắn, nhẹ nhàng mà thẳng thắn hôn tới.
Thật rất nhẹ nhàng.
Không có cảnh tượng đấu đá, mùi vị cỏ xanh phảng phất che đậy giác quan. Trương Hằng cảm thấy Hồng Lê Minh hôn hắn tựa như hôn một con chó nhỏ nhiều năm nuôi dưỡng.
Mạng của cậu tại sao không thuộc về tôi được?
Trương Hằng vừa cảm nhận đầu lưỡi ấm áp đảo qua đầu môi của nam nhân vừa suy nghĩ những lời này.
“Muốn đi thì đi đi.” Sau khi hôn xong, Hồng Lê Minh buông hắn ra, từng bước lui về phía sau.
Trương Hằng nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn anh tuấn của nam nhân, xoau người.
“Tôi hỏi lại một lần nữa” Hồng Lê Minh nói ở phía sau hắn “Cậu thật sự không cân nhắc một chút?”
Trương Hằng quay đầu lại “Cân nhắc chuyện gì?”
“Từ bỏ tất cả, cùng tôi cao chạy xa bay.”
Ánh mắt thâm thúy của nam nhân giống như một cái hồ sâu không đáy, khiến cho người ta không kìm được mà xa vào. Trương Hằng thiếu chút nữa không nhịn được gật đầu, chợt nhớ tới Trương Bình. Trừ Trương Bình ra còn cò Sách ca, còn có Lâm Dũng…
Cuối cùng lúc cần hạ quyết định mới phát hiện còn rất nhiều việc không thể buông xuống.
Hắn không thể cứ như vậy mà bỏ mặc mọi người.
Trương Hằng đấu tranh một lúc vẫn là kiên định lắc đầu.
Hồng Lê Minh thất vọng nhìn hắn, khóe môi có chút vặn vẹo.
“Trương Hằng” hắn hỏi, “Cậu đến cùng coi tôi là cái gì?”
Câu này là câu mà Trương Hằng muốn, không nghĩ tới lại bị hắn đoạt trước.
Trương Hằng mới phát hiện, vấn đề này ngay cả mình cũng không trả lời được.
Hồng Lê Minh là gì của hắn?
Là bạn giường? Đầu bếp riêng? Tình một đêm?
Trương Hằng không trả lời được, định hỏi ngược lại, “Vậy còn anh? Anh coi tôi là cái gì?”
“Tôi không coi cậu như một ai khác”. Hồng Lê Minh nhìn thẳng ánh mắt của hắn nói “Cậu chính là cả thế giới của tôi.”
Nháy mắt, một nguồn nhiệt chảy thẳng tới trái tim Trương Hằng.
Bờ môi lay động, muốn nói câu gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại di động vừa vặn vang lên, giai điệu quen thuộc.
“Trường Giang cuồn cuộn về đông, bao nhiêu thế hệ anh hùng cuốn trôi~~ thị phi thành bại theo dòng nước…” *(Trường Giang Cuồn Cuộn Chảy Về Đông – Nhạc Phim Tam Quốc Diễn Nghĩa)
Theo bản năng Trương Hằng cầm điện thoại lên, thông tin hiển thị trên màn hình khiến tâm tình hắn chuyển biến.
“Sách ca, là em.” Trương Hằng nghe điện thoại.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Xin lỗi anh, em làm hỏng việc. Tổn thất của Thiên Đường Mỹ Lệ, em sẽ phụ trách.”
“Bỏ qua chuyện đó. Cậu đang ở đâu? Có an toàn không?”
“Em không sao.”
“Người ở tổ điều tra có làm khó dễ cậu không?”
Trương Hằng liếc Hồng Lê Minh ở đối diện, trầm giọng nói “Sách ca, chuyện này em có thể tự giải quyết được.”
“Trương Hằng.”
“Dạ, Sách ca.”
Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, mới truyền tới thanh âm của Cổ Sách “Những người lão luyện của chúng ta cũng chỉ còn lại mấy người. Cậu cẩn thận một chút, đừng khiến mình bị bắt.”
Cúp điện thoại, chỉ còn Trương Hằng đối mặt với Hồng Lê Minh.
Chẳng qua cả hai đêu không có nhiều lời để nói.
Trương Hằng xỏ tay vào trong túi, xoau người, dẵm lên bãi cỏ, đi về phía đường quốc lộ.
Trên lưng một mảng nóng rực.
Đại khái là bởi vì ánh mắt của nam nhân dán chặt đuổi theo bóng lưng hắn.
Thậm chí Trương Hằng đã đi trên đường một khoảng cách thật xa, Hồng Lê Minh vẫn còn duy trì tư thế cũ đứng trên bãi cỏ, nghiêm nghị xen lẫn bi thương nhìn bóng lưng người.
Hắn biết Trương Hằng sẽ không chọn mình, lại còn ngốc nghếch hỏi vấn đề đó. Cuộc đời hắn vốn như vậy, rõ ràng không có hi vọng, vẫn phải giả vờ như hi vọng tồn tại, kỳ thực đã trải qua rất nhiều lần.
Thứ hắn muốn, sẽ không có người cho.
Hắn không muốn hai tay trống trơn, nhất định hắn sẽ không từ thủ đoạn nào đoạt lấy nó. Có lẽ trong người hắn chảy dòng máu hắc đạo, nên cách sống của hắn cũng tương tự như vậy.
Hồng Lê Minh quay lại xe, khói thuốc lá lúc trước đã bay đi hết, hắn nhìn thấy một vật nhỏ rơi trên sàn xe, khom lưng nhặt lên.
Là một máy nghe lén.
Tối hôm qua thừa dịp Trương Hằng nghỉ ngơi trên giường, cài vào trong điện thoại hắn.
Hồng Lê Minh đặt máy nghe lén nhỏ bé ở lòng bàn tay, tưởng tượng vẻ mặt Trương Hằng lấy máy nghe lén từ trong điện thoại di động ra, vứt xuống sàn. Nhưng nghĩ mãi cũng không hình dung được.
Khi Trương Hằng phát hiện vật này vẻ mặt như thế nào? Là thất vọng? Tức giận? Đau lòng? Hay là vẻ mặt bình tĩnh giống như đã biết trước sự việc sẽ như vậy?
Mình là cảnh sát, là người Hồng gia, người mình nhắm tới là Cổ Sách, người kia đã sớm biết.
Trong lòng vẫn không thể giải thích được, cẩn thận che đậy giống như một bong bóng xà phòng nổi trong không khí, không bao giờ vỡ.
Hắn rất muốn người kia.
Không phải đơn thuần muốn một phần mà là triệt để có được.
Từ đầu đến chân tất cả đều là của Hồng Lê Minh hắn.
Sau một thời gian dài trầm tư suy nghĩ tới một người là “Lão Từ”, cảnh sát Hồng lại ung dung bình tĩnh trở lại. Hắn bấm điện thoại di động, khẩu khí sâu xa nói: “Buổi tối gặp mặt đi.”