Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 131: 131





“Phong tử!” Mộ Thương Nam chạy đến đỡ Bắc Minh Phong dậy, hiển nhiên Bắc Minh Phong đã không dậy được.

“Nhanh gọi bác sĩ! Anh ta thiếu máu rồi!” Anh ta hướng bảo tiêu bị dọa ngốc hét lên.

Bắc Minh Phong giơ tay từ chối y tá đến nâng anh ta đi, anh mắt tức thời nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cô gái “ Thủy Tinh! Thủy Tinh của tôi!”

Sở Nhiễm đang kiểm tra cho Thủy Tinh “Là đại xuất huyết sau phá thai. Mau đưa cô ấy tới phòng cấp cứu!”

Cô từ trong túi áo móc ra mấy viên thuốc, nhét vào mồm Thủy Tinh.

Thủy Tinh nuốt viên thuốc đắng chát, kéo tay George “Đưa em đi, em cho dù chết cũng không muốn lưu lại đây!”

Tim cô đã chết, cho dù chết rồi, cô cũng phải rời khỏi Bắc Minh Phong!

Tất cả mọi người đều nhìn theo Bắc Minh Phong, ở đây bị bảo tiêu của anh ta vây quanh, khôn g có lời của Bắc Minh Phong, không ai có thể thả Thủy Tinh và George đi.

“Bắc Minh Phong! Anh muốn cô ấy chết sao? Nhanh chóng thả cô ấy đi! Cô ấy xuyết huyết lớn, nếu không cấp cứu, sẽ chết người đó!” Diệp Phi hướng Bắc Minh Phong hét.


Bắc Minh Phong đau khổ nhắm mắt, cô ấy quả nhiên nói được làm được, nếu anh lưu lại cô thì nhặt thi thể cô!

Tay anh ta vẫy vẫy, biểu thị người của mình thả cho đi, anh ta có thể nhìn bản thân chết, duy chỉ nhìn không được cô ấy chết!

George đánh ngang ôm cô gái lên máy bay trực thăng của anh ta, Sở Nhiễm cũng theo lên cấp cứu.

Diệp Phi muốn đi, bị tay của Mộ Thương Nam kéo lại.

“Anh đồng ý em đến thăm Thủy Tinh, không đồng ý cho em đi cùng cô ấy!”Mộ Thương Nam thấp giọng nói.

Diệp Phi hung hăng lườm người đàn ông, cô chỉ là không yên tâm Thủy Tinh, cùng lắm là Thủy Tinh khỏe rồi cô lại quay về thôi!

“Em muốn biết, Thủy Tinh ra sao?”

“Có thể bất kì lúc nào gọi điện cho Sở Nhiễm, y thuật cô ấy rất cao minh, Thủy Tinh sẽ không có chuyện.” Mộ Thương Nam đối với y thuật của Sở Nhiễm vẫn rất tin tưởng.

Anh ta quay đầu giao phó thủ hạ nâng Bắc Minh Phong tới phòng cấp cứu để cấp cứu.

Ánh mắt Bắc Minh Phong nhìn máy bay cho đến khi bay qua tầm mắt anh ta, mới vô lực hợp tác.

Thủy Tinh đi rồi, mang theo tim anh ta đi, cũng mang theo mạng anh ta đi.

Mấy bác sĩ khẩn cấp làm phẫu thuật cho Bắc Minh Phong, may mắn duy nhất đó là con dao găm của anh ta không làm tổn thương động mạch chủ của trái tim anh ta, nếu không người thật sự không cần cứu nữa.

Diệp Phi và Mộ Thương Nam ngồi ở hành lang chờ tin tức của Bắc Minh Phong, tim cô không có 1 khắc yên tĩnh, cô tra cứu 1 chút trên baidu, phụ nữ sau khi phá thai tử cung xuất huyết rất nguy hiểm, giờ giờ phút phút đều sẽ chết người, làm không tốt còn phải cắt bỏ tử cung.

Tim cô xoắn lại thành 1 cái, cầu nguyện Thủy Tinh ngàn vạn không xảy ra chuyện.

Đào Dung cũng được bác sĩ cứu, bà ấy là vì bị kích thích mà hôn mê, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể hồi phục sức khỏe.

Lăng Tuyết giữ Đào Dung, ngón tay nhấn màn hình điện thoại của mình, gửi tin nhắn.

“Thủy Tinh đi rồi, tôi sắp trở thành thiếu phu nhân Bắc Minh gia rồi.”

Rất nhanh liền có 1 tin nhắn hồi âm cô ta “Tất cả của cô đều là tôi cho cô, nếu không cô chỉ là 1 cô nhi không có gì hết.”

“Tôi hiểu, tôi sẽ không quên ân đức của cô”


“Ít nói lời vô nghĩa, trông coi bên cạnh Bắc Minh Phong, phải làm như nào, tôi sẽ thông báo cho cô.”

“Ừ.” Lăng Tuyết hồi âm chữ cuối cùng, xóa hết bản ghi tin nhắn.

-

Trên máy bay, Thủy Tinh nằm thẳng trên 1 hàng ghế, máu gần như dừng rồi, Sở Nhiễm cho cô ấy uống rất nhiều thuốc.

Cô ấy cũng không hỏi cái gì là thuốc gì,bây giờ cô nhắm mắt lại là thấy cục thịt máu trong khay đó, sống không bằng chết là hàm ý gì, cô nghĩ không ai hiểu rõ bằng cô rồi.

“Cô ấy sao rồi?” George hỏi Sở Nhiễm.

“Không việc gì lớn, đứa trẻ tạm thời giữ được rồi, có điều 1 tháng này tốt nhất để cô ấy nằm trên giường nghỉ ngơi, đừng xuống đất.” Sở Nhiễm dặn dò.

“Hả? Đứa bé? Cô ấy không phải vừa phá thai xong sao?” George hỏi.

Thủy Tinh đáng lẽ nhắm mắt đột nhiên mở ra “Bác sĩ Sở, cô nói gì? Đứa bé của tôi?”

Sở Nhiễm cong khóe môi “Lúc cô tiêm thuốc mê ngủ, tôi nói với cô rồi, Mộ Thương Nam gọi điện cho tôi, nói Diệp Phi không nuốn cô phá thai. Bảo tôi giúp đỡ giữ lại đứa trẻ, có điều tình hình lúc đó, Cả nhà Bắc Minh Phong đều ở đó, tôi chỉ có thể nói cô vừa phá thai xong.”

Nước mắt Thủy Tinh rơi xuống, tay ôm lấy bụng dưới “Nói như vậy bảo bối của tôi vẫn còn?”

“Nó vẫn luôn ở đó! Ban nãy cô chịu phải đả kích mới dẫn đến triệu chứng sau phá thai, tôi cho cô uống thuốc giữ thai, bây giờ máu dừng rồi. Thuốc tiếp sau này, tôi sẽ cho người chuyển phát nhanh cho các người đến nơi ở của các người, cô uống thuốc theo đơn thuốc, đưa bé sẽ không có việc gì.” Sở Nhiễm nói.

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ Sở.” Thủy Tinh cảm kích Sở Nhiễm.

“Gửi đến lâu đài gia đình tôi, lâu đài Grand Duke of Wales rất dễ tìm.” George lộ ra tên ba mình.

Thủy Tinh nhìn George “Cái đó, George, con tôi thật sự không phải của anh, anh đừng hiểu lầm.”

Cô chỉ sợ George hiểu lầm nguồn gốc của đứa bé, mới đối tốt với cô như vậy.

George cong khóe môi, “Anh đương nhiên biết, đưá bé không phải của anh, nếu là của anh, em liền thành thánh mẫu rồi, có thể lan truyền vô tính.”

Thủy Tinh chịu đựng kéo môi, “Cho nên em không thích hợp ở nhà anh.”

“Không sao, anh có thể nói với ba mẹ anh, đứa bé là của anh. Như vậy em có thể danh chính ngôn thuận ở nhà anh rồi.” George nói ra phương án của anh ta.


“Nhưng mà không muốn lừa bọn họ. Hơn nữa chúng ta mới quen nhau mấy ngày mà thôi.” Thủy Tinh nói.

Thời gian cô và George quen nhau thật sự rất ngắn, tiếp nhận lòng tốt của George như này, cô chỉ cảm thấy có lỗi với George.Tay George xoa đầu Thủy Tinh “ Chỉ có mấy ngày, anh đã chịu không nổi nhìn thấy em đau lòng và đau khổ rồi, em nhẫn tâm để anh đau khổ sao?”

“Tôi thấy Thủy Tinh vẫn là ở nhà George tốt, dù sao cô hiện nay cần người chăm sóc.” Sở Nhiễm nói.

“Còn nữa, bên cạnh em không có đàn ông, vậy lúc em bé chào đời, em phải giải thích em bé là của ai? Nói nó là con của Bắc Minh Phong sao?” George nói.

Tim Thủy Tinh nghẹt lại, cô khẳng định sẽ không thừa nhận đứa con là của Bắc Minh Phong.

Nếu như Bắc Minh Phong lựa chọn không cần đứa bé, đứa bé này cùng anh ta 1 chút quan hệ cũng không có.

Cô cảm kích nhìn George “Cảm ơn anh!”

“Em nói cảm ơn quá nhiều rồi, nhắm mắt vào cẩn thận dưỡng thai.” Tay George xoa đầu cô.

Khóe môi Thủy Tinh cuối cùng cũng cong lên 1 độ cong nhẹ, tay sờ vào bụng, luyến tiếc rời đi.

Bắc Minh Phong làm phẫu thuật mười mấy tiếng đồng hồ mới thoát khỏi nguy hiểm, trong khi phẫu thuật mấy lần bị hạ thông báo bệnh giai đoạn nguy hiểm.

Diệp Phi và Mộ THương Nam đợi Bắc Minh Phong làm phẫu thuật xong, mới rời khỏi bệnh viện, điện thoại cô vang lên 1 tiếng báo hiển thị tin nhắn, là Thủy Tinh gửi cho cô, nói với cô, cô ấy đã đến lâu đài của George xuất huyết cũng tốt, tất cả đều tốt, không cho cô thấp thỏm.

Trái tim lủng lẳng của Diệp Phi cuối cùng cũng hạ xuống, bạn tốt của cô mọi thứ yên ổn là được!

Lúc Mộ Thương Nam đưa cô ra khỏi bệnh viện, nhận được điện thoại của Thiên Huệ.

Âm thanh của Thiên Huệ rất gấp gáp, giống như gào lên “Mộ tổng giám đốc, Thiên Tịnh tỉnh rồi!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.